Chương 28: Tâm Linh Đèn Cầy.
Để cải tiến lại Tự Nhiên Linh Cảm, Nguyễn An Bình nhắm mắt lại, dựa theo vô số những cảm giác đang xuất hiện trong lòng mình, cậu cố gắng tìm kiếm một con đường hoàn hảo nhất để cải tiến nó.
Có vẻ như các ma pháp trụ cột như Chiêm Tinh Thuật có thể dự đoán tương lai, cùng với lại thiên phú có thể nhìn thấu một phần vận mệnh của mình, cộng thêm Tự Nhiên Linh Cảm chỉ đường dẫn lối.
Trong một khoảnh khắc khi mà mọi thứ xung quanh lẫn trong lòng bình tĩnh lại.
Nguyễn An Bình giống như thể đang đối diện với một bầu trời sao mờ ảo.
Trong cảm giác của cậu, mỗi một ngôi sao trên biển sao vô tận này đều đại diện cho một tương lai khác nhau của chính bản thân mình.
Khi mọi thứ chìm trong tĩnh lặng, cậu có thể nghe được những tiếng vọng tới từ vô số những vì sao kia.
Những âm thanh sao trời phát ra chỉ có thể nói là quá mức nhỏ bé, khiến cho Nguyễn An Bình không thể nào nghe được.
Nhưng với cậu, có lẽ đây là một chuyện vô cùng may mắn.
Vì dù cho âm lượng đã được vặn xuống mức thấp nhất chăng nữa, Nguyễn An Bình vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, như thể đang có vô số con côn trùng kêu loạn bên tai mình.
Tuy không thể nghe được toàn bộ những gì tương lai của mình đã nói, nhưng cậu cảm thấy mình cần quan tâm nhiều vấn đề như vậy làm gì cho đau đầu.
Theo cảm giác của bản thân, Nguyễn An Bình tập trung tinh thần về ngôi sao sáng chói nhất bên trong biển sao kia.
Thực lực của nó là mạnh như vậy, là sáng lóa như vậy.
Không lựa chọn nó thì chọn ai đây?
Không chần chờ nữa, Nguyễn An Bình dựa vào ma pháp Nghiên Cứu gia tăng khả năng chuyên chú, gạt bỏ đi tất cả những âm thanh dư thừa tới từ những ngôi sao khác.
Toàn bộ ý chí của cậu tập trung vào nghe ngóng thứ âm thanh phát ra từ ngôi sao to lớn nhất kia.
Ngay khi chỉ nghe thấy những âm thanh mờ nhạt ấy trong tích tắc.
Huyễn cảnh trời sao giống như thể đã mất đi ý nghĩa tồn tại, và lập tức sụp đổ.
Bừng tỉnh sau cơn mê, phát hiện rằng mình đã một lần nữa trở lại thực tế.
Nguyễn An Bình giờ này cảm thấy tiếc nuối không thôi.
Nếu như cậu ta ở lại chiều không gian mộng cảnh kia lâu hơn nữa, có lẽ cậu vừa có thể học được tri thức từ ngôi sao lớn nhất, vừa có thể thu thập tri thức từ tất cả những ngôi sao còn lại.
Nhưng rất tiếc, do ma pháp Tự Nhiên Linh Cảm chỉ là một ma pháp bị động không thể khống chế, nên Nguyễn An Bình cũng không biết lúc nào mình có thể trở lại giấc mộng kỳ lạ kia một lần nữa.
Hoặc chuyện đó cũng giống như cơ hội để chế tạo ra cái hệ thống cho riêng mình, cả đời này Nguyễn An Bình cũng chỉ có duy nhất một lần để thử.
Không tiếc nuối trước những gì đã ngoài tầm với của bản thân nữa.
Giờ này cậu nhóc nhìn vào những gì mình vừa thu thập được khi lắng nghe âm thanh từ ngôi sao to lớn nhất kia.
Tiêu hóa xong tất cả những thông tin xuất hiện trong đầu mình, ánh mắt của Nguyễn An Bình lúc này phải nheo lại.
Cậu khó có thể tin nổi những gì mình cảm nhận được lại có vẻ kỳ lạ tới như vậy.
Hít một ngụm khí lạnh, lúc này cậu nhóc không nhịn được mà thốt lên.
“Tê, chỉ vài cái ma pháp sinh hoạt kết hợp lại với nhau, ấy thế mà lại cho ra hiệu quả mạnh đến như vậy sao?”
Hoàn toàn tin tưởng vào linh cảm của mình, Nguyễn An Bình bắt đầu quá trình khắc họa ma pháp.
Pháp thuật đầu tiên được kết hợp với Tự Nhiên Linh Cảm là Hỏa Cầu Thuật, một pháp thuật t·ấn c·ông vô cùng đơn giản.
Trong thường ngày, người ta hay dùng cái thứ này để thay thế cho bật lửa.
Tiếp theo đó, pháp thuật thứ hai chính là Tạo Nến Thuật.
Một loại ma pháp có thể áp súc ma lực lại trở thành một trạng thái nửa năng lượng, nửa vật chất đặc biệt.
Nghe có vẻ vô cùng nguy hiểm nhưng thực chất thứ vật chất ấy cuối cùng cũng chỉ được đem đi chế thành nến, vì khả năng duy nhất của nó chính là duy trì ngọn lửa trong một khoảng thời gian dài.
Thường thì rất ít pháp sư sẽ sử dụng pháp thuật này chứ đừng nói là có người cân nhắc đem nó làm pháp thuật trụ cột, hoặc là đem đi nâng cấp ma pháp của mình.
Cuối cùng là Phát Quang Thuật, một loại pháp thuật nghe qua có vẻ cũng rất vô dụng khác.
Khi mà tác dụng duy nhất của nó chính là khuếch đại ánh sáng tới từ các nguồn sáng.
Nghe nói lần gần nhất thấy người sử dụng pháp thuật này là một vị võ tăng, ông ta đã sử dụng Phát Quang Thuật để khiến bản thân mình phát ra kim quang, khiến bất cứ đối thủ nào đối mặt với ông ta cũng phải mù tạm thời.
Giờ này, khi ba pháp thuật tổ hợp cùng nhau, cùng nâng cấp cho Tự Nhiên Linh Cảm.
Nguyễn An Bình cũng không biết được tổ hợp ma pháp này có thể mạnh được đến đâu.
Cấu trúc ma pháp của ba loại pháp thuật này nhanh chóng được khắc lên những chỗ trống bên cạnh ma pháp trụ cột.
Rất nhanh chóng, trong tâm linh của Nguyễn An Bình, một tạo vật tinh thần từ mờ nhạt bắt đầu dần trở nên chân thực, sống động.
Đó là một ngọn nến nhỏ, nhưng bản thân ngọn nến ấy giờ lại đang tỏa ra ánh sáng chói chang như thể một mặt trời.
Nếu là người thường chắc chắn sẽ phải mù tạm thời nếu họ nhìn trực diện vào ngọn nến ấy.
Nhưng với Nguyễn An Bình, vì đây là tạo vật của cậu nhóc, nên cậu ta có thể nhìn thẳng được vào tạo vật của mình dù cho có hơi đau mắt.
Dù sao đây cũng là tạo vật ma pháp của cậu ta, nên cường độ sáng tối như thế nào thì cũng được quyết định trong một ý nghĩ.
Ánh sáng của ngọn nến ngay sau đó lúc tăng lúc giảm, lúc giảm chỉ như ánh sáng đom đóm trong đêm đen, lớn lại có thể so được với ánh nắng trưa hè.
“Khoan, giờ mà gọi ma pháp này là Tự Nhiên Linh Cảm thì có vẻ không được hợp cho lắm, từ nay gọi nó là Tâm Linh Đèn Cầy đi.”
Nguyễn An Bình cứ vu vơ như vậy mà đặt một cái tên mới cho ma pháp trụ cột của mình.
Ban đầu, cậu nhóc cũng chỉ biết thứ ma pháp này có thể soi sáng tâm linh của mình, ngoài ra, cậu vẫn chưa thể nhận thức được rõ là nó có thể làm gì được.
Nhưng sau khoảng 10 giây ánh sáng của ma pháp ấy chiếu lên trong tâm linh của mình, Nguyễn An Bình chợt cảm nhận được não bộ mình đang nhanh chóng được gia tốc và hoạt động vô cùng sôi động.
Giờ này, cậu cảm thấy khả năng điều khiển thân thể của bản thân mình đang nhanh chóng tăng lên, một hơi làm hàng chục những tư thế uốn dẻo vô cùng khó khăn cũng không phải vấn đề.
Khi còn tưởng rằng tác dụng của ma pháp ấy chỉ dừng lại ở tăng lên khả năng điều khiển, khống chế lại thân thể mình.
Bỗng chợt, Nguyễn An Bình cảm thấy những vấn đề khó khăn, những điều mà cậu còn chưa thể hiểu ra lúc này tại sao lại trở nên đơn giản tới như vậy?
Khi câu hỏi cậu tự đặt ra ấy chưa tồn tại được bao lâu, ngay lập tức, trong đầu cậu cũng đã có ngay một đáp án cho bản thân rồi.
Đơn giản, đó chính là ngộ tính của cậu đang tăng lên quá nhiều và quá nhanh mà thôi.
Hiện tại, đây đã là lần thứ ba Nguyễn An Bình cảm nhận được đầu óc, trí tuệ của mình có được những đột phá về chất như thế này.
Lần thứ nhất là khi cậu trở thành một pháp sư.
Lần thứ hai khi cậu chế tạo ra và sử dụng ma pháp Nghiên Cứu của mình, đồng thời đột phá và trở thành một pháp sư cấp độ 2.
Và hiện tại đã là lần thứ ba, cũng tương tự khi Nguyễn An Bình cảm thấy cảnh giới của mình rục rịch, có dấu hiệu muốn đột phá tới nơi.
Đương nhiên Nguyễn An Bình không muốn đột phá ngay lập tức làm gì cả, dù sao đi nữa thì mới có một nửa pháp thuật trụ cột của cậu được nâng cấp đầy đủ.
Vẫn còn Chiêm Tinh Thuật và Nghiên Cứu để lại 6 ô trống đâu.
Nếu là lúc trước, Nguyễn An Bình chắc chắn sẽ không thể nào kiềm chế lại được cảm giác muốn đột phá ấy.
Nhưng hiện tại, sau khi đột phá pháp sư cấp độ 2, và Tự Nhiên Linh Cảm được nâng cấp.
Cậu nhóc đã có thể làm chủ và kiềm chế lại được bản thân một cách dễ dàng.
Những biến đổi sau khi hoàn thiện Tự Nhiên Linh Cảm vẫn chưa dừng ở đó.
Có vẻ, trên đời này, cái gì nhiều quá cũng là không tốt.
Kể cả những thứ giống như ngộ tính hay linh cảm cũng vậy.
Dưới ánh sáng từ ngọn nến tâm linh kia, vô số những ý tưởng, vô số những cách dùng mới của các pháp thuật trụ cột cậu đang sở hữu bắt đầu mọc lên như nấm mọc sau mưa.
Theo kế hoạch ban đầu, Nguyễn An Bình còn muốn làm luôn một mạch, khắc họa toàn bộ những vị trí còn đang trống trong các ma pháp trụ cột.
Còn giờ, vô số linh cảm giống như vỡ hồ thủy điện, tạo thành những cơn lũ tâm linh như thể muốn lấp đầy đầu óc của cậu nhóc.
Dù cho đã điều chỉnh độ sáng của ngọn nến xuống mức thấp nhất chăng nữa, nhưng những ý tưởng cũ vẫn không hề tiêu tan, chúng hóa thành từng hồ nước đọng, tràn ngập trong đầu óc Nguyễn An Bình.
Từ trong những dòng linh cảm ấy, vô số những tiếng nỉ non, liên tục thì thầm vào tiềm thức cậu nhóc.
Chúng vô cùng khó chịu mà ong ong bên tai, khiến cậu pháp sư nhỏ tuổi muốn vung hết những ý niệm ấy đi cũng không được.
Và để giải quyết chuyện đau đầu này, Nguyễn An Bình cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc một lần nữa đi xuống bãi thử nghiệm ma pháp nằm ở dưới đáy của pháo đài Ngọc Lục Bảo.
Sau một hồi lảo đà lảo đảo vì đau đầu khi bước đi trên những hành lang dài nơi pháo đài rộng lớn.
Cậu vừa đi vừa kiềm chế lại bản thân mình, khi mà bản thân cậu như thể muốn tẩu hỏa nhập ma tới nơi, cần giải phóng những ma pháp vừa được nghĩ ra để giải tỏa tâm tình mình.
Nhưng dù cho những âm thanh trong đầu đó thôi thúc như thế nào chăng nữa, Nguyễn An Bình vẫn tâm tâm niệm niệm, rằng không được sử dụng mấy thứ pháp thuật vừa được chế ra một cách lung tung.
Cuối cùng, khi nhìn vào không gian ngầm khổng lồ dưới mặt đất tăm tối.
Lúc này Nguyễn An Bình bắt đầu cười rồi, khi mà cuối cùng cũng có thể giải phóng tất cả những ý tưởng của mình ra xung quanh.