Chương 3: Cuộc đời của cha.
Đến tận bây giờ, Nguyễn An Bình vẫn đang trách chính bản thân mình.
Cậu nhóc luôn cho rằng, tất cả những tai họa tới với gia đình luôn là do chính bản thân cậu đã nhìn thấy tai họa, sau đó tai họa mới giáng lâm lên thế giới này, tạo thành vận mệnh không thể nào tránh khỏi.
Như vậy, nếu như những gì Nguyễn An Bình vừa chứng kiến kia là sự thật.
Cái cảnh tượng thế giới bị hủy diệt đó, khi mà toàn bộ những khối lục địa trên hành tinh bị bóc tách, lơ lửng ngoài không gian rồi một lần nữa được ghép lại đó mà là sự thật.
Cậu nhóc sẽ không bao giờ tha thứ cho chính bản thân.
Vì trong cái viễn cảnh tương lai đó, cậu không hề thấy được người thân của mình ở nơi đâu.
Điều đó chỉ chứng tỏ một điều duy nhất, cha mẹ của cậu có lẽ đã không còn khi mà viên thiên thạch kia rơi vào và hủy diệt mặt đất.
Cho tới khi Nguyễn An Bình mở mắt ra và nhìn vào thế giới này một lần nữa.
Cậu cảm thấy vô cùng sững sờ khi từ chỗ viên thiên thạch kia rơi xuống, một luồng sáng mạnh mẽ chói chang gấp vô số lần ánh mặt trời xuất hiện.
Ánh sáng ấy lập tức nhấn chìm khu vực quanh nơi đây trong một màn sáng chói lóa.
Toàn bộ thị lực của cậu nhóc 8 tuổi đã mất đi ngay tại khoảnh khắc này.
Tất cả những gì trong tầm mắt cậu giờ chỉ là một màu trắng xóa.
Còn chưa kịp chấp nhận một sự thật rằng hai mắt của mình đã mất đi ánh sáng vĩnh viễn.
Ngay lúc này, Nguyễn An Bình cảm nhận được, có thứ gì đó đã bắn qua bả vai phải với tốc độ cao.
Một cơn đau bất chợt khiến cho cậu nhóc 8 tuổi giống như muốn ngất đi.
Khi cơn đau bất chợt này kéo tới, nhưng đồng thời, một cảm giác sức mạnh dâng trào trong lòng cũng xuất hiện.
Tầm nhìn của Nguyễn An Bình một lần nữa đã trở lại, nhưng lúc này, cậu cũng đã không còn ở trong khu rừng hoang vắng ấy nữa.
Thay vào đó, đứa trẻ 8 tuổi hiện tại vô cùng ngơ ngác, không hiểu tại sao mình lại ở trong vùng không gian tăm tối đầy vẻ kỳ lạ ngay trước mắt.
Bỗng chợt, hai tiếng nói bên tai lập tức khiến cho đứa trẻ phải giật mình.
“Chậc, bà nó, tôi cũng không ngờ được, chuyến hành trình của chúng ta tại cái thế giới mới này lại kết thúc nhanh như vậy.”
Nghe được giọng nói ấy, Nguyễn An Bình lập tức nhận ra, đây chính là giọng nói của cha cậu, Nguyễn An Thành.
Và tiếp theo đó.
“Cái này thì cũng đành chịu thôi, ông xã, dù sao chúng ta cũng là người xuyên việt thuộc Vĩnh Hằng Phi Hạm.
Mà danh tiếng của cái hạm đội này trong chư thiên vạn giới cũng không phải là cái thứ được hoan nghênh gì.
Nên vì đó, việc những kẻ như chúng ta bị thế giới nhằm vào cũng là chuyện hết sức bình thường đi.” Chu Thị Minh Anh nhún vai nói.
Cả hai vợ chồng mờ mờ ảo ảo như những bóng ma.
Từng lời nói của họ đều nhẹ tựa lông hồng, như thể hai người họ hoàn toàn không để c·ái c·hết của mình vào trong mắt.
Hoặc họ là những người đã chứng kiến, trải nghiệm cảm giác sinh tử này quá nhiều lần, tới nỗi họ đã mất đi hoàn toàn sự kính trọng với t·ử v·ong.
Chứng kiến hai bóng người quen thuộc đang có mặt tại nơi đây.
Nguyễn An Bình giờ này vui tới phát khóc.
Dù sao đi nữa, cậu nhóc này mới chỉ là một đứa trẻ 8 tuổi, nên mặc kệ nhìn qua thằng nhóc có chín chắn như thế nào chăng nữa, đây vẫn là một đứa trẻ chưa thể xa rời vòng tay cha mẹ.
Nhưng ngay khi đứa trẻ chạm vào cái thứ nhìn như linh hồn thể của cha mình.
Ngay lập tức, vô số những tin tức tràn vào đầu, khiến cho đầu não của Nguyễn An Bình giống như thể sắp căng nứt tới nơi.
Vô số hình ảnh bắt đầu nổi lên trong ý thức của đứa trẻ.
Mọi cảm giác hiện tại của Nguyễn An Bình không hề giống với cái cảm giác khi chứng kiến những tương lai không thể nào tránh khỏi kia, thay vào đó, đây lại là một cảm giác hệt như một người đang hồi tưởng lại ký ức của mình.
Trong tầm nhìn này, cậu nhóc chỉ cảm thấy mình đang được đặt vào trong góc nhìn của một người nào đó.
Những gì cậu có thể làm được đó chính là ngồi yên một chỗ và chứng kiến tất cả mọi chuyện đang diễn ra ngay trước mắt mình.
Nguyễn An Bình đã chứng kiến quá trình trưởng thành của một thiếu niên, từ khi còn nhỏ cho tới khi lớn lên.
Trong quá trình đó, đứa trẻ 8 tuổi này đã nhận ra được thiếu niên mình đang đóng vai này có gì đó rất không đúng, và cả cái thế giới bên ngoài cũng kỳ lạ không kém.
Khi mà cậu nhóc đã chứng kiến tại thế giới kỳ lạ kia, có ma pháp, có tiên thuật, đủ những thể loại truyền thừa siêu phàm khác nhau, có thể tùy ý để người nhìn ngắm, học tập.
Thấy ma pháp là có thật, một đứa trẻ mới 8 tuổi như Nguyễn An Bình làm sao có thể không vui mừng cho được.
Nếu như cậu có thể học tập những ma pháp này, chuyện giải quyết những định mệnh mà mình chứng kiến sẽ nhẹ nhàng hơn trước vô số lần.
Nhưng cũng thật đáng tiếc, khi Nguyễn An Bình muốn cố gắng đến mấy để ghi nhớ những truyền thừa siêu phàm kia cũng giống như vô ích.
Vì mọi ký ức của cậu giống như thể đã bị che đậy lại, khiến cậu không thể nhớ được bất cứ những thứ gì về những kiến thức ấy.
Chuyện này khiến Nguyễn An Bình cảm thấy thất vọng không thôi.
Nhưng theo quá trình lớn lên của người mình đang đóng vai, Nguyễn An Bình lại dần cảm thấy gương mặt có trong gương của người này sao lại quen thuộc như vậy?
Chợt, cậu nhóc nhớ ra, gương mặt này đúng là giống mình tới mấy phần, chính xác hơn nữa là càng nhìn, gương mặt ấy lại càng giống ông bố không đáng tin cậy của cậu.
Càng lớn lên theo thời gian, Nguyễn An Bình lại càng chắc chắn hơn là mình đang trải nghiệm lại cuộc đời của Nguyễn An Thành, cha của mình.
Thời gian càng lúc càng trôi qua mau, chẳng mấy chốc đã tới năm Nguyễn An Thành 18 tuổi.
Khi này, sau hơn 18 năm theo chân cha mình trong biển ký ức, Nguyễn An Bình cũng đã dần trưởng thành theo năm tháng.
Cậu nhóc cảm tưởng, nếu như mình lúc này mà trở lại với cơ thể gốc, rất có thể cậu sẽ khó có thể chấp nhận được sự thật mình vẫn chỉ là một thằng nhóc.
Không nghĩ ngợi quá nhiều nữa, Nguyễn An Bình tiếp tục theo dõi câu chuyện của cha mình, và cố gắng trải nghiệm cuộc sống ở một cái dị giới kỳ lạ là Vĩnh Hằng Phi Hạm này.
Nhìn qua, dị giới ấy giống như là một thế giới tương lai viễn tưởng, một nơi với đủ loại khoa học công nghệ vượt quá xa thế giới mà cậu sinh ra.
Không những vậy, thế giới ấy còn là một thế giới đã chinh phạt, c·ướp b·óc không biết bao nhiêu cái thế giới, phá hủy vô số chiều không gian, đạp bằng ngàn vạn vị diện.
Nên kho tàng tri thức của Vĩnh Hằng Phi Hạm tích lũy chỉ có thể nói là vô cùng khổng lồ, vượt ngoài sức tưởng tượng của con người.
Chỉ đáng tiếc, Nguyễn An Bình không thể nào có thể quan sát được những kiến thức ấy.
Bỗng chợt, ngay lúc này, một lòng bàn tay vỗ nhẹ lên vai cậu bé.
“Được rồi, An Bình, xem ký ức của ta đến đây là đủ rồi.
Giờ thì về thôi con.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc nhưng giống như cách biệt không biết bao nhiêu năm tháng này, Nguyễn An Bình lập tức quay người lại, chứng kiến gương mặt của một người đàn ông sắp bước vào tuổi trung niên.
Cậu nhóc giờ này không thể tin nổi, cậu nhìn vào và vẫn thấy một cha mình thời còn trẻ vẫn đang ngồi trên ghế nhà trường và bắt đầu tán tỉnh một cô bạn gái vô cùng xinh xắn.
Chỉ khác là cô bạn gái ấy không phải là mẹ của cậu mà thôi.
Đến lúc này, Nguyễn An Bình làm sao không hiểu được cha mình đang có ý định gì nữa.
Chắc hẳn là ông ta đang cố ngăn cản, không cho cậu con trai mình xem những cảnh không hợp với thiếu nhi đây mà.
Dù sao Nguyễn An Bình cũng đã có gần 18 năm bên trong biển ký ức của Nguyễn An Thành, nên giờ khó có thể coi thằng nhóc ấy chỉ là một đứa trẻ 8 tuổi nữa rồi.
“Khụ, cha, con cảm thấy ở lại và xem xét ký ức của cha giúp con hiểu cha hơn, và đồng thời, con cũng có thể nhờ vào đó học được một vài thủ đoạn siêu phàm thì sao?
Như vậy thì đương đầu với lại tận thế của thế giới chẳng phải cũng tốt hơn sao?”
Nhìn vào sắc mặt và biểu cảm không thích hợp của đứa trẻ trước mắt, Nguyễn An Thành nhìn ra thằng nhóc này đã bị ký ức của mình dạy hư rồi.
Vì vậy, thân là cha thằng bé, Nguyễn An Thành cũng phải có trách nghiệm dạy dỗ, uốn nắn lại thằng nhóc này.
Thấy cha mình không biết từ đâu cụ hiện ra một cây roi mây.
Bản năng của Nguyễn An Bình giờ này lập tức rùng mình e ngại trước thứ v·ũ k·hí chỉ cần xuất hiện là toàn bộ huyết mạch đều bị áp chế này.
“Giờ thì sao đây, con trai, có quay trở lại hay không thì bảo.
Mà đừng lấy cái lý do muốn ở lại học trộm tri thức của Vĩnh Hằng Phi Hạm làm gì.
Dù sao thì thế lực ở quê nhà của ta cũng là một thế lực cấp độ siêu thoát, ngoài những công dân có trong danh sách của thế giới ấy ra, tất cả những kẻ học trộm tri thức của nó đều sẽ không có kết cục tốt gì ở đây.
Nên ta cũng đã phải tốn sức để che giấu mấy cái tri thức đó mà bảo vệ cho con rồi, nếu biết điều một chút thì mau rời đi thôi.
Cuộc đời của ta là một cuộc đời đã kéo dài hàng triệu năm, không phải đầu óc của một đứa trẻ mới 8 tuổi có thể hấp thu toàn bộ đâu.
Mà cẩn thận vào, có khi đầu óc con có vấn đề khi trở lại với cái mớ ký ức đó đấy.”
Nguyễn An Thành vừa vung vẩy roi mây, vừa từ tốn giải thích.
Dù sao Nguyễn An Bình cũng là một đứa trẻ khá ngoan, nên thằng nhóc cũng rất nghe lời mà rời đi.
Nhưng trước khi rời đi, ánh mắt của Nguyễn An Bình vẫn đầy lưu luyến và tò mò khi thấy cha mình hồi trẻ đang đi vào trong khách sạn với một cô nào đó.
“Cha, mẹ có biết việc cha có bạn gái cũ hay không?
Bà ấy phản ứng như thế nào vậy?”
Nghe câu hỏi của thằng con mình, Nguyễn An Thành lập tức cụ hiện ra cây roi mây một lần nữa.
“Yên lặng đi con trai?”
Nhìn thấy Thần Khí trên tay cha mình, Nguyễn An Bình chỉ có thể nuốt nước bọt, ngoan ngoãn mà theo sau.
“Vâng, thưa cha.”