Ghế Số 1: Cùng Nhau Chơi Sập Cái Mạt Thế Này.

Chương 4: Chức nghiệp giả.




Chương 4: Chức nghiệp giả.
Bước ra từ không gian ký ức của cha mình, Nguyễn An Bình vô cùng ngạc nhiên khi khung cảnh trước mắt lại là một vùng không gian mới.
Nhưng ngay lúc này, vô số những dòng ký ức bắt đầu tràn tới.
Cảm giác như thể tất cả mệt mỏi lo âu của 18 năm đồng loạt được nhét vào trong đầu cùng một lúc, khiến cho đầu của Nguyễn An Bình đau đớn như muốn nổ tung.
May mắn, cảm giác ấy đến cũng nhanh và đi cũng nhanh.
Ánh mắt đã mất đi sự ngây thơ của một đứa trẻ 8 tuổi lúc này quay sang nhìn về phía cha mẹ mình, đặc biệt là nhìn về phía mẹ của cậu.
Giờ này, Nguyễn An Bình nhận thức được, chỉ cần mình chạm vào bất cứ ai, cậu có thể tiến vào không gian ý thức của họ.
Nhưng chỉ với một ánh mắt, Nguyễn An Thành cũng đã hiểu được thằng con trai của mình đang nghĩ cái gì trong đầu.
Ông bố này cũng chỉ ho nhẹ cảnh báo.
“Khụ khụ, An Bình, đừng cố gắng tiếp cận mẹ con để nhìn trộm ký ức làm gì.
Dù sao đi nữa, chúng ta vẫn có quyền tự chủ nhất định khi thấy ai đó tiến vào không gian ý thức của mình.
Vả lại, hai cha con ta cùng là đàn ông nên không sao.
Nhưng nếu con ở quá lâu trong thân thể của một quý cô, khi đó hướng giới tính của con sẽ rất khó để xác định đấy.”
Nghe cha mình nói như vậy, Nguyễn An Bình giờ cảm thấy khá ngại ngùng khi tâm tư của mình bị người nhìn thấu.
Đồng thời, cậu nhóc cũng không tự chủ được mà lùi bước về sau, tránh việc mình có thể chạm vào linh hồn thể của mẹ cậu.
Bình tĩnh lại đôi chút, cậu nhóc bắt đầu xâu chuỗi tất cả những gì mình đã chứng kiến trong ký ức của cha mình lại và đưa ra một kết luận.
Cả cha và mẹ cậu đều là những người xuyên việt trong truyền thuyết, những khách tới thăm từ những chiều không gian cao hơn hay thứ gì đó tương tự.
Trong ký ức của Nguyễn An Thành, Nguyễn An Bình cũng đã thấy được một phần nào về bản chất của cái thế giới xuất thân của cha mẹ mình.
Vĩnh Hằng Phi Hạm, nó giống như một con tàu hải tặc khổng lồ, không ngừng đi xuyên qua chư thiên vạn giới.
Nó đi tới đâu là rải người xuyên việt của nó tới đó.
Những người xuyên việt ấy đóng vai trò như những cọc tiêu, những trinh sát do thám và cũng là những gián điệp quậy phá thế giới từ bên trong.
Với những thế giới đã suy yếu tới tận cùng như vậy, chúng sẽ hoàn toàn mất đi khả năng chống cự trước những cuộc xâm lược ngay sau đó.
Có thể nói, những người xuyên việt của Vĩnh Hằng Phi Hạm giống như những luân hồi giả trong những bộ truyện vô hạn lưu, chỉ là họ không bị đe dọa nếu thất bại khi xuyên việt, và cũng không bị xóa bỏ nếu nhiệm vụ không hoàn thành.

Và kể cả nhiệm vụ có thất bại chăng nữa, công nghệ xuyên việt của Vĩnh Hằng Phi Hạm cũng có thể giúp người phe mình thu thập tu vi, tài nguyên từ những thế giới mà họ vừa xuyên qua.
Đó còn chưa kể, sau mỗi lần hồn xuyên tới thế giới khác, những người xuyên việt của Vĩnh Hằng Phi Hạm cũng có cho mình những phần mềm hack, ngón tay vàng riêng biệt,…
Tất cả lại càng khiến cho những người xuyên việt của tổ chức ấy càng lúc càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Nên nếu Nguyễn An Thành nói ông ta là người đã sống qua cả triệu năm, đây có lẽ không phải là một lời nói dối gì.
Và những câu chuyện mà hai người họ đưa vào trong tiểu thuyết rất có thể không phải là hư cấu, mà nó là sự thật, là những ghi chép của hai người trong vô số những chuyến du hành xuyên không thời gian của họ.
Còn về việc tại sao mình lại có khả năng nhìn thấy tương lai, chính xác hơn là chứng kiến những định mệnh không thể nào tránh khỏi?
Nguyễn An Bình cũng nghĩ qua về câu hỏi này và đưa ra suy đoán của riêng mình.
Dù sao những tri thức cấm tại Vĩnh Hằng Phi Hạm chỉ là những tri thức siêu phàm mà thôi, còn những tri thức tương tự toán lý hóa, hoặc một vài tri thức tự nhiên cũng không bị quản khống quá mức gắt gao.
Dựa vào những kiến thức có được khi nhìn vào ký ức của Nguyễn An Thành, cậu nhóc cũng có thể đoán được bảy tám phần về nguồn gốc cái thiên phú bí ẩn kia.
Tuy cha mẹ cậu có thân thể vẫn là của dân bản địa, nhưng linh hồn của hai người họ lại là những người xuyên việt.
Nên vì vậy, dưới ảnh hưởng từ những linh hồn ngoại lai này, Nguyễn An Bình sinh ra có một chút dị năng khác người thường cũng là chuyện hết sức bình thường.
Đó còn chưa kể là thế giới hiện tại đã có dấu hiệu bước vào thời đại linh khí khôi phục từ hơn 10 năm trước, nên chuyện người có một vài dị năng cũng là chuyện dễ hiểu.
Việc hấp thu những tri thức từ Vĩnh Hằng Phi Hạm cũng giúp cho Nguyễn An Bình giải khai một vài khúc mắc trong lòng cậu.
Trước đây, lúc nào cậu nhóc cũng cảm thấy tội lỗi với cha mẹ mình.
Luôn cho rằng vì cậu đã chứng kiến những viễn cảnh tồi tệ kia để rồi những định mệnh ấy kéo tới, tai họa gia đình cậu.
Nhưng giờ, cậu đã nhận ra rằng, chuyện đó không liên quan gì tới mình.
Vì nguyên nhân của mọi loại xui xẻo có thể tới từ chính cha mẹ cậu, vì họ là những người xuyên việt nhưng gần như đã để lộ danh tính của mình với thế giới.
Mà danh tiếng của người xuyên việt thuộc Vĩnh Hằng Phi Hạm trong chư thiên vạn giới cũng không phải loại tốt lành gì.
Nên đừng hỏi tại sao, đủ thứ chuyện giời ơi đất hỡi lúc nào cũng kéo tới gia đình cậu.
May mắn là cái nhà này đặt ở một thế giới còn khá bình thường.
Nhưng nếu đặt cả nhà ba người tại tu tiên thế giới, rất có thể họ đã phải cùng nhau nắm tay mà độ kiếp dưới thiên lôi.
“Chậc, ra là vậy a.

Trong tiểu thuyết lúc nào cũng nói là con cái hố cha hố mẹ, hố tổ tông họ hàng, hố cả gia tộc.
Nhưng ai mà đoán được, hiện thực lại là cha mẹ hố con cái đâu.”
Nghe được thằng con trai 8 tuổi của mình đang lầm bầm lầu bầu.
Cặp vợ chồng Nguyễn An Thành và Chu Thị Minh Anh giờ chỉ có thể ngẩng đầu nhìn về phương hướng khác, cố tỏ ra rằng mình không nghe được gì cả.
Nhìn về phía cha mẹ mình, Nguyễn An Bình thấy sự yên lặng tới từ họ, như vậy cũng đã đủ để chứng minh tất cả những gì cậu nhóc vừa nghĩ chính là sự thật.
Giờ, cậu nhóc cũng không muốn hỏi gì với cha mẹ của mình nữa.
Và đáp án của những bí mật đó cũng đã không còn quan trọng.
Hiện tại, cảm giác của Nguyễn An Bình cũng khó có thể tin nổi trước sự thật này.
Nhìn vào vùng không gian với một màu đen ngay trước mắt.
Nguyễn An Bình giờ có thể xác định rằng mình vừa rời khỏi không gian ký ức của ông bố Nguyễn An Thành xong, nay cậu lại phát hiện ra mình nằm trong một chiều không gian khác chứ không phải trở về thực tại.
“Cha, mẹ.
Hai người nói rằng mình đ·ã c·hết và có mặt tại nơi đây, vậy thì chẳng lẽ người một nhà chúng ta chỉnh chỉnh tề tề mà lên đường hay sao?”
Nghe được câu hỏi từ con trai của mình, Nguyễn An Thành cũng chỉ nhún vai, tỏ vẻ hắn không biết tại sao tiến vào thân thể con trai mình sau khi c·hết, ấy vậy mà người một nhà cuối cùng lại ở trong chiều không gian kỳ lạ này.
Nhưng ngay bên cạnh, cô Chu Thị Minh Anh lại trầm ngâm suy nghĩ.
“Nếu ta đoán không lầm, nơi đây khá giống với mấy cái không gian truyền thừa mà ta từng đi qua.”
Được cô vợ mình nhắc nhở, Nguyễn An Thành càng nhìn càng thấy thứ này quen quen.
“Không, ta thấy nơi đây giống cái lần ta lạc vào Chủ Thần Không Gian hơn.”
Ánh mắt của người cha này nhìn chằm chằm về phía trước, tại nơi đó, một tấm bảng giống như trong trò chơi bắt đầu hiện lên.
Đồng thời, những âm thanh máy móc cũng đồng bộ mà vang lên theo sự xuất hiện của tấm bảng trò chơi ấy.
“Lỗi, lỗi, lỗi…
Phát hiện linh hồn của chức nghiệp giả đang chuyển chức có sự bất thường.”
Nghe thấy những âm thanh này, Nguyễn An Thành và Chu Thị Minh Anh lập tức biết cái lỗi mà tấm bảng hệ thống kia đang nói tới là gì.

Cái lỗi đó chính là hai người họ.
Nhưng sau một hồi để đèn đỏ liên tục nhấp nháy, cuối cùng, tấm bảng hệ thống ấy đã chuyển về màu xanh một lần nữa.
“Đã quét qua lỗi, không phát hiện ra bất cứ điểm bất thường nào, quá trình chuyển chức một lần nữa được kích hoạt.”
Ngay sau giọng nói ấy, một luồng thông tin lập tức xuất hiện trong đầu người một nhà này.
Đúng như mẹ của Nguyễn An Bình đã suy đoán, nơi đây đúng là một không gian truyền thừa của một Thần Khí gọi là Bia Đá Giác Tỉnh.
Còn tại sao Nguyễn An Bình lại trở thành chức nghiệp giả vào ngay lúc này?
Đó là vì một mảnh vỡ của Bia Đá Giác Tỉnh đã bắn ra khi Thần Khí ấy v·a c·hạm với mặt đất, nó va vào và xuyên qua bả vai của cậu nhóc.
Là thứ gây ra đau đớn, nhưng nhờ mảnh vỡ ấy mà quá trình chuyển chức cũng đã được kích hoạt.
Và kết quả, ý thức của cả ba người đang ở cạnh nhau lại cùng nhau xuất hiện tại nơi đây cùng một lúc.
Hiện tại, Nguyễn An Bình cũng đã hiểu được làm thế nào để sử dụng vùng không gian này.
“Mời lựa chọn từ khóa để có thể bắt đầu quá trình mô phỏng và chế tạo chức nghiệp.”
Thấy dòng chữ được hiển thị trên tấm bảng hệ thống, Nguyễn An Bình giờ cũng chỉ có thể quay lại như muốn hỏi ý kiến cha mẹ mình.
Dù cho đã chứng kiến ký ức 18 năm học tập và rèn luyện từ cha của mình chăng nữa, có thế giới quan của riêng mình chăng nữa.
Nhưng bộ thân thể của đứa trẻ 8 tuổi vẫn khiến Nguyễn An Bình sinh ra tâm tình ỷ lại vào cha mẹ.
Nhìn vào thái độ của con trai mình như vậy, Nguyễn An Thành cũng chỉ có thể thở dài.
Xem ra còn quá sớm để ép một đứa trẻ 8 tuổi trưởng thành.
Đứng trước tấm bảng hệ thống, Nguyễn An Thành lập tức truy tìm một thế giới mà ông cho rằng phù hợp nhất với đứa con trai của mình.
“Lựa chọn thế giới có yếu tố siêu phàm thiên về tu tiên hoặc ma pháp gì cũng được.
Có thêm yếu tố truyền thừa liên quan tới nhân quả, vận mệnh nữa đi.”
Bảng hệ thống đã nhận được thông tin, một thế giới giả lập mới đang nhanh chóng được tạo ra.
Một vòng xoáy lập tức xuất hiện ngay trước mắt một nhà ba người này.
Nhưng trước khi bước vào thế giới giả lập ấy, Nguyễn An Bình lần này cho thêm một từ khóa vào ngay phút cuối cùng.
Ánh mắt đứa trẻ nhìn vào thân thể tàn hồn của cha mẹ mình, và cậu nhóc bắt đầu thì thầm.
“Cho thêm lựa chọn có truyền thừa về phục sinh người đ·ã c·hết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.