Chương 32: Kế hoạch mới.
Đứng trước thân xác của cựu quản gia pháo đài Ngọc Lục Bảo.
Nếu như đây còn là một con người có lý trí, Nguyễn An Bình sẽ phải tốn khá nhiều công sức để kiểm soát lão ta.
Nhưng lúc này.
Từng sợi tơ ma pháp nhanh chóng len lỏi, chiếm lĩnh lấy một thân xác vô hồn của lão hắc ma pháp sư.
Một cảm giác với Nguyễn An Bình cũng không khác khi điều khiển đám quái thú được cậu tạo ra trong rừng cho lắm.
Giờ này, với khả năng điều khiển các sợi tơ đã tăng lên nhiều lần so với trước đó, cộng với ngộ tính liên tục tăng cao nhờ vào Tâm Linh Đèn Cầy.
Thêm đó là tham khảo một vài kỹ xảo võ công khi đọc cuốn võ đạo ma pháp phiên bản 1.0 nữa.
Tất cả những tri thức ấy đã được tổng hợp, dung hội vào một chỗ, tạo thành một loại kỹ xảo mới vô cùng tinh vi.
Giờ cậu đã có thể điêu khắc đủ loại ma pháp trận vào trong đầu đối phương mà không cần phải mổ đầu mổ sọ họ ra.
Sau khi xử lý xong vào tạo ra một v·ũ k·hí mới từ người sống.
Nguyễn An Bình ra lệnh cái thứ đó đi sang một bên chơi.
Ánh mắt cậu giờ nhìn vào hàng loạt những vùng không gian vặn vẹo trên đầu mình.
Dù cho pháp thuật của hắc ma pháp sư Bram có sụp đổ chăng nữa, nhưng tàn dư ma pháp này vẫn còn lại ở đó, tạo ra những vùng không gian loạn lưu đầy hỗn loạn và nguy hiểm.
“Giờ thì, xử mấy cái thứ này như thế nào giờ?” Nguyễn An Bình trầm ngâm.
Tuy những chấn động từ các vùng không gian sụp đổ đã không còn quá mạnh mẽ để ảnh hưởng đến cấu trúc của hang động ngầm khổng lồ.
Nhưng nơi đây vốn là một khu vực hoàn hảo để tu luyện pháp thuật, nên Nguyễn An Bình chắc chắn sẽ không thể nào để nơi đây bất ổn định như vậy được.
Một ngọn nến xuất hiện từ hư không, ánh lửa của nó sáng chói như mặt trời.
Thông qua ngọn nến ấy, vô số những tia sáng bắn ra, đánh về những vùng không gian sụp đổ kia.
Dưới ảnh hưởng từ không gian vặn vẹo, những tia sáng trắng không bay theo một đường thẳng nữa mà bay theo từng đường cong, bắn lung tung khắp nơi trong hang động này.
Tất cả những khu vực nào ánh sáng ấy đi qua, ma lực trong không gian đều bị thiêu thành lửa trắng.
Đất đá nhiễm phải cũng biến đổi thành một loại vật chất tương tự như sáp nến, tiếp tục duy trì ngọn lửa cháy trong một khoảng thời gian dài.
Nguyễn An Bình nhìn vào những gì đang xảy ra trước mắt.
Thứ ma lực tàn dư do lão hắc ma pháp sư để lại đã bị thiêu đốt, nên chẳng bao lâu sau vùng không gian này sẽ sớm trở lại bình thường.
Nhưng nhìn về cả hang động đang bốc lên lửa trắng trước mắt, cậu nhóc nhìn mà cảm thấy đau đầu.
Hang động ngầm này là một nơi nằm gần địa mạch, nên ma lực của nó vô cùng nồng đậm.
Nếu cứ để ngọn lửa tâm linh đó tiếp tục cháy không kiểm soát thì sớm muộn ngọn lửa đó cũng sẽ cháy lan tới địa mạch, thậm chí là cháy lan tới khắp nơi trên thế giới.
Khi đó, Nguyễn An Bình cũng có thể tưởng tượng ra cả lục địa Alrat sẽ hóa thành một lục địa lửa trắng, một nơi ma lực khô cằn, vạn vật điêu tàn.
Đương nhiên cậu nhóc chắc chắn sẽ chẳng bao giờ muốn thấy cái viễn cảnh ấy xảy ra.
Ma lực khô cạn hết với nhau rồi thì tu với chả luyện cái gì chứ.
Nên chỉ với một ý niệm, toàn bộ những tàn lửa đang bùng cháy trong không gian như nhận được lệnh triệu hồi.
Chúng tạo thành từng dải lụa năng lượng uốn lượn trên không trung, ngay sau đó một lần nữa trở lại làm một với ngọn lửa trắng của Tâm Linh Đèn Cầy.
Vốn Nguyễn An Bình muốn tiện thể nâng cấp luôn ma pháp trụ cột thứ ba của mình, nhưng việc thu hồi những ngọn lửa trắng vừa rồi cũng đã khiến cậu nhóc tiêu tốn quá nhiều tinh thần lực.
Và lại, hang động ngầm này vừa trải qua một đợt h·ỏa h·oạn như vậy, nguồn ma lực tại nơi đây đã xuống mức quá thấp để một pháp sư có thể tu luyện.
Có lẽ cần khoảng 3 ngày nữa ma lực từ địa mạch mới một lần nữa mới đủ để lấp đầy nơi đây.
Cả thiên thời, địa lợi hay nhân hòa cũng không ủng hộ.
Nên không còn cách nào khác, Nguyễn An Bình cũng chỉ đành đi lên trên mặt đất để nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị thật kỹ cho lần nâng cấp tiếp theo.
Một lần nữa trở lại mặt đất, sau lung cậu là người thần bí khoác trên mình bộ áo choàng đen.
Nguyễn An Bình cùng con rối đi qua hành lang trong ánh nhìn đầy hiếu kỳ của vô số những người xung quanh.
Những ánh mắt dò xét cứ xuất hiện rồi biến mất liên tục, khiến cậu nhóc hoài nghi rằng số lượng thám báo được cài vào pháo đài này có khi còn nhiều hơn những gì cha mẹ mình đã nói nữa.
Nhưng khi nghĩ tới thực lực của mình hiện tại, đem nó so sánh với những kẻ hầu người hạ trong pháo đài Ngọc Lục Bảo.
Từ thân thể cậu, từng đợt sóng ma pháp liên tục được thả ra, thăm dò thực lực của những người xung quanh.
Một hành động chỉ có thể nói là cấm kỵ, và bị nhiều pháp sư trên lục địa Alrat này coi như một hành động kiêu khích.
Nhưng có vẻ, không có bất cứ ai ở nơi đây cảm nhận được thủ đoạn thăm dò ấy.
Ngay lúc này, Nguyễn An Bình chợt tâm huyết dâng trào.
Trong đầu cậu nhóc chợt nảy ra một ý tưởng muốn sử dụng một tia lực lượng của Tâm Linh Đèn Cầy, dung hợp nó với ma pháp thăm dò của mình.
Có lẽ, một phản ứng hóa học không tưởng nào đó sẽ xuất hiện ở đây.
Ngay khi làm vậy, vào khoảnh khắc hai loại pháp thuật kết hợp với nhau.
Một cánh cửa mới, một tầm nhìn mới đã được mở ra trước mắt cậu.
Nguyễn An Bình phát hiện Tâm Linh Đèn Cầy hữu dụng hơn mình nghĩ quá nhiều lần.
Trong tầm nhìn hiện tại, khi ánh sáng vô hình của ngọn nến tâm linh kia chiếu tới đâu, cậu phát hiện ra mình có thể nhìn thấu được tâm linh của tất cả những người xung quanh tới đó.
Dưới ánh sáng tâm linh mà chỉ mình Nguyễn An Bình mới có thể thấy được, cậu thấy có người suy nghĩ giống như một đám mây mù đen.
Nhìn vào đám mây đó đủ để thấy vô số những tâm tình phức tạp, đủ loại kế hoạch, dự định nhằm gây bất lợi cho lãnh địa Ngọc Lục Bảo này.
Có những người lại là những đám mây xám, trung lập hoàn toàn, không quan tâm tới những gì đang diễn ra xung quanh.
Cuối cùng là một số ít những người thực sự trung thành với lãnh địa, với lãnh chúa của nơi đây, và suy nghĩ của họ là những đám mây trắng thuần khiết.
Nguyễn An Bình biết ý thức của những người xung quanh đây là hỗn độn, không có một màu sắc cụ thể.
Nhưng ai bảo ánh sáng tới từ Tâm Linh Đèn Cầy có đầu nguồn là Nguyễn An Bình, và nó lấy cậu làm chủ.
Vì vậy, những suy nghĩ, tư tưởng của người xung quanh mới hiện lên thành ba loại màu sắc chính để có thể dễ bề phân biệt.
Với khả năng mới khai phá từ Tâm Linh Đèn Cầy này, Nguyễn An Bình không cần phải tốn công suy xét xem ai gian ai ngay nữa.
Tuy pháp thuật ấy tiện lợi là vậy, nhưng nó vẫn có điểm yếu không thể nào thay đổi được.
Ngay một khắc này…
“Haha, ta hiểu! Ta hiểu rồi!”
“Ra là vậy! Thì ra là vậy a!”
“Kiệt kiệt kiệt! Qua ngày hôm nay ta nhất định sẽ đột phá tới pháp sư cấp độ 2!”
Toàn bộ những kẻ hầu người hạ, mặc kệ là các hầu gái hay những vệ binh thủ hộ nơi đây đều đột nhiên không giấu nổi sự kích động trong lòng mình mà kêu gào.
Khiến Nguyễn An Bình suýt nữa tưởng rằng mình tới nhầm một trại thương điên nào đó.
Ánh sáng của linh cảm và ngộ tính ấy đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Mọi người cũng rất nhanh chóng bình tĩnh lại rồi quay sang nhìn nhau.
Ban đầu ai cũng ngại khi vừa biểu hiện kích động một cách thái quá như vậy.
Nhưng khi nghĩ lại, có vẻ như đã có một cơ duyên nào đó đi qua nơi đây, khiến cho mọi người trong một giây phút đều rơi vào trạng thái đốn ngộ.
Không cần phải dùng đến ánh sáng từ Tâm Linh Đèn Cầy, Nguyễn An Bình cũng có thể cảm nhận được vô số những ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm về phía bản thân cậu.
Trong đó, không ít những ánh mắt tham lam, muốn lập tức ra tay, chiếm lấy bí mật tăng cường ngộ tính của cậu quý tộc nhỏ tuổi ấy.
Dự đoán là sau ngày hôm nay, chiến lực trong pháo đài có thể xuất hiện một hiện tượng phun trào khi cả trăm người đồng loạt đột phá.
Nhìn vào cảnh tượng hiện tại, Nguyễn An Bình cũng chẳng biết phải nói làm sao đây nữa.
Tâm Linh Đèn Cầy hữu dụng đúng là hữu dụng thật, nhưng đồng thời, nó cũng có thể trở thành một con dao hai lưỡi bất cứ lúc nào.
Nguyễn An Bình lúc này chợt cảm thấy khá nực cười khi mình lại lo ngại bại lộ thực lực trước đám gián điệp ấy.
Một đám thối cá nát tôm, nhận được một chút ánh sáng ngộ tính từ cậu mà đòi uy h·iếp cậu thì thật đúng là nực cười.
Nghĩ vậy trong giây lát, nhưng Nguyễn An Bình lại nhớ tới Bram đang đi ngay sau lưng mình.
Dù cho lão chỉ có một ma pháp trụ cột chăng nữa, ma pháp sau khi đã đốn ngộ của lão ta vẫn đủ để uy h·iếp tới tính mạng cậu.
Và lại, khi nhìn vào trạng thái hiện tại của cựu quản gia Bram, người hiện tại đã hoàn toàn mất đi linh hồn mình, chỉ còn là một con rối.
Với bộ não vẫn còn hoàn chỉnh, không cần những pháp thuật tử linh phức tạp.
Chỉ cần lập trình một vài ma pháp trận điều khiển não bộ, thứ mà Nguyễn An Bình đã sử dụng lên những con ma thú hình người, con rối do cậu điều khiển đã có thể đi vào hoạt động.
Không những vậy, nhờ vào việc thân xác của Bram vẫn còn khá nguyên vẹn và được cứu vớt ngay khi linh hồn mất đi không lâu.
Nguyễn An Bình còn phát hiện ra được con rối lần này cậu tạo ra thậm chí còn đã đản sinh một ý thức mới, tư duy mới từ trên thân xác cũ.
Và ý thức mới này kết hợp với đủ loại thủ đoạn khống chế được để lại trên thân xác ấy đã tạo nên một thuộc hạ cực kỳ trung thành, sẵn sàng đánh đổi mạng sống vì kẻ đang điều khiển nó.
Nếu như toàn bộ những gián điệp trong pháo đài đều bị đốt cháy linh hồn, chỉ còn lại thể xác tương tự hắc ma pháp sư Bram đâu?
Một ý nghĩ vô cùng nguy hiểm xuất hiện trong lòng Nguyễn An Bình.