Ghế Số 1: Cùng Nhau Chơi Sập Cái Mạt Thế Này.

Chương 36: Dây chuyền tự động.




Chương 36: Dây chuyền tự động.
Ngay buổi sáng sau ngày 900 người đồng loạt được hưởng ánh sáng tới từ những ngọn nến trắng.
Bầu không khí bên trong pháo đài Ngọc Lục Bảo giờ đã trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Vì hiện tại, đi đâu trong pháo đài này, người ta đều nhắc đến những ngọn nến đã được sử dụng vào buổi chiều tối ngày hôm qua.
Có người chứng kiến sự thay đổi đáng kinh ngạc của những kẻ đi ra khỏi căn phòng khép kín đó thì đấm ngực giậm chân, tự trách bản thân mình vì do dự mà bỏ lỡ cơ duyên.
Nhưng cũng có không ít những người không ở lại quảng trường nên vẫn tỏ ra không tin và đặt dấu chấm hỏi vào những câu chuyện được truyền ngôn ấy.
Mọi nghi ngờ chỉ chấm dứt khi bọn họ chứng kiến những người hầu đã đi ra khỏi căn phòng đá vào chiều hôm qua.
Nhiều người giờ này đang chỉ chỉ trỏ trỏ, hướng ánh mắt mình về một cô hầu gái với ngoại hình kỳ lạ xuất hiện ở nơi đây.
Có thể thấy rõ, trên người cô hầu gái ấy giờ đã mọc ra một cây hoa hồng đen vô cùng nổi bật.
Nhưng nhờ có quần áo đồng phục hầu gái che đậy, cộng thêm với nữ hầu này rất biết cách để lựa chọn vị trí mà trồng cây trên thân thể.
Nên một cây hoa hồng mọc trên người không những không khiến người cảm thấy có gì không ổn, mà theo nhiều góc độ, nhìn kiểu gì cây hoa hồng và cả những đóa hoa của nó cũng giống như một loại trang sức tuyệt đẹp.
“Mau nhìn kìa, người đó chẳng phải là Mira hay sao?
Ta nhớ cô ta đã mắc kẹt tại pháp sư cấp độ 1 vài năm rồi, giờ lại bất ngờ đột phá là sao đây?
Với lại, bụi hoa hồng đen trên thân thể cô ta là gì chứ?”
Nhưng rất nhanh chóng, ánh mắt của mọi người lại bị thu hút bởi những người hầu khác, những kẻ có tạo hình hoàn toàn khác biệt so với phần còn lại của pháo đài.
“Tê, ta không nhìn nhầm chứ, có người thực sự lại chôn cả chục thanh kiếm vào trong thân thể như vậy hay sao?
Tuy nhìn khá dị nhưng sóng ma lực của hắn ta chắc cũng gần chạm tới pháp sư cấp độ 3 rồi đi.”
“Tên Mantis kia có vấn đề gì hay sao? Tại sao ta lại thấy lồng ngực hắn ta đang phát sáng thế kia?
Khoan đã, tên đó là ma pháp sư cấp độ 3 rồi!? Ta không nhìn nhầm chứ?”
Sau một loạt những bất ngờ, tất cả những người hầu trong pháo đài Ngọc Lục Bảo giờ đều nhận ra một sự thật.
Đó là những kẻ với ngoại hình nổi bật, sức mạnh vượt qua cùng cảnh giới kia đều có một điểm chung.
Khi chúng chính là những người đã đi vào căn phòng đá khép kín đó trong ngày hôm qua.

Như vậy, không còn ai ở nơi đây nghi ngờ gì về tính xác thực của việc lãnh địa Ngọc Lục Bảo ẩn chứa bí mật về ma đạo cụ có thể gia tăng ngộ tính.
Bên cạnh những người còn đang thán phục, chờ đợi ba ngày sau để có thể xếp hàng, chuẩn bị gia tăng ngộ tính.
Vẫn có những người nhìn về phía những kẻ đã hưởng lợi kia với ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Khoan đã, các ngươi có thấy đám người kia có một điểm chung là chúng tu luyện quá cực đoan, thậm chí là quá tà môn rồi hay không?
Người thì trồng cây trên thân mình, người lại cắm đủ loại vật thể kỳ lạ vào thân thể kìa.
Nhìn kiểu gì đi nữa, việc tăng cường ngộ tính theo kiểu đó cũng rất có vấn đề…”
Nhưng có vẻ, những tiếng chất vấn đó không gây ra một chút gợn sóng nào.
“Hừm, đừng tưởng chúng ta không biết được ngươi đang tính toán gì nhé.
Muốn chiếm được vị trí để sử dụng ngọn nến kia thì tốt nhất là dựa vào tốc độ chân xem ai đến nhanh hơn.
Đừng có dùng mấy cái câu chuyện dọa trẻ con đó để hù dọa, mà định loại bỏ đối thủ trước giờ.”
“Đúng vậy a, thời đại này ai còn mắc lừa mấy cái trò trẻ con đó chứ?”
Trong lúc những tiếng phản đối đang bị dìm ngập, thì ở một vài góc nhỏ vắng người nào đó trong pháo đài Ngọc Lục Bảo.
Một vài kẻ lén la lén lút, bắt đầu sử dụng đủ loại thủ đoạn chúng nắm trong tay để truyền những tin tức mới ra thế giới bên ngoài.
Đây cũng là một chuyện không thể nào tránh khỏi, khi bá tước Nguyễn An Thành đã ước lượng khoảng một nửa người hầu trong pháo đài là gián điệp do đủ loại thế lực cài vào.
Trong khi đó, Nguyễn An Bình mới chỉ có thể khống chế được một số lượng nhỏ nhân viên trong pháo đài của gia tộc mình, không phải là toàn bộ mọi người.
Việc những thông tin nghe qua có vẻ quan trọng như vậy bị tiết lộ ra ngoài là không thể tránh được.
Nhưng chúng cũng không khiến cậu nhóc này cảm thấy bất an một chút nào.
Vì nợ nhiều không ép thân, dù sao thì trong 6 năm nữa, không biết bao nhiêu kẻ địch sẽ bao vây, tiến đánh pháo đài này.
Như vậy thì chuyện thông tin về mấy cây nến trắng kia có lộ ra hay không cũng chẳng còn quan trọng.
Cùng lắm thì lại tăng thêm cái quyết tâm muốn xóa sổ pháo đài Ngọc Lục Bảo từ mấy thế lực kia mà thôi.

Cái quan trọng ở đây đó chính là chỉnh hợp lại toàn bộ lực lượng của lãnh địa Ngọc Lục Bảo, chuẩn bị ứng phó với tương lai c·hiến t·ranh.
Trong căn phòng riêng của mình, Nguyễn An Bình không còn để ý tới những lời ra tiếng vào trong pháo đài nữa.
Cậu giờ chỉ cần biết những ngọn nến trắng của mình là hàng bán chạy thế là được rồi.
Trước mặt Nguyễn An Bình hiện tại là một cấu trúc máy móc nhìn qua cực kỳ phức tạp với đủ loại cơ quan thiết bị được thiết kế vô cùng tỉ mỉ.
Trái ngược lại, phía sau cỗ máy tinh vi ấy lại là một dây chuyền sản xuất nhìn qua vô cùng thô sơ.
Nhưng nghĩ tới đây là một dây chuyền sản xuất mấy cây nến thì việc đơn sơ đôi chút cũng không ảnh hưởng gì quá nhiều.
“Phù, cuối cùng cũng xong.”
Nguyễn An Bình thở phào nhẹ nhõm, bàn tay lướt qua lau đi vài giọt mồ hôi đang đọng lại trên trán.
Đây là một dây chuyền sản xuất đặc biệt, với phần máy móc đã được che kín lại bởi những lớp thép ma thuật ngăn chặn khả năng nhìn trộm, có thể tự hủy nếu ai đó cố cạy lớp kim loại ấy ra để tìm hiểu cấu trúc bên trong.
“Thử nghiệm một chút nào.”
Tiến về phía sau cỗ máy, một nơi được lắp đặt Tụ Ma Thạch, một loại khoáng thạch có thể lưu trữ tinh thần lực và cả ma lực của các pháp sư.
Đặt lòng bàn tay của mình vào viên đá đang tỏa ra ánh sáng vàng nâu dịu nhẹ.
Một cảm giác có thứ gì đó trong thân thể bị hút đi xuất hiện trong lòng, Nguyễn An Bình có thể tính được là vào khoảng 2% đến 5% ma lực và tinh thần lực của cậu được rút ra.
“Xem ra việc vận hành cỗ máy này mà giao cho một pháp sư cấp độ 1 không ổn chút nào, đám người đó sẽ bị cái máy này hút thành người khô mất.
Chắc cấp độ 2 vận hành coi như phù hợp, cùng lắm thì họ cũng chỉ bị hút đi khoảng một nửa tinh thần lực và ma lực thôi, tĩnh dưỡng khoảng một tuần chắc cũng khỏe lại.”
Vừa bị hút ma lực, vừa lẩm bẩm tính toán, Nguyễn An Bình vẫn không quên ấn nút, thử nghiệm xem cỗ máy trước mắt liệu có vận hành trơn tru hay không.
Vì chạy bằng động cơ ma pháp nên âm thanh mà dây chuyền sản xuất tạo ra chỉ có thể nói là gần như không tồn tại, nhưng những rung động khi vận hành là không thể nào tránh khỏi.
Sau một hồi hoạt động, khoảng 3 cây nến nhanh chóng đi ra từ phía bên kia của cỗ máy.
Với dự trữ ma lực và tinh thần lực có trong cỗ máy này, đương nhiên nó có thể sản xuất với số lượng nhiều hơn như vậy rất nhiều lần.
Nhưng đây chỉ là lần thử nghiệm vận hành, không phải đi vào sản xuất chính thức, nên như vậy cũng là đủ rồi.
Tiếp đó, Nguyễn An Bình cho mời gọi tất cả những pháp sư cấp độ 2, những người đã sử dụng những ngọn nến trắng của cậu để tăng cường ngộ tính vào ngày hôm qua.
Cậu muốn đám người đó có mặt để làm công nhân sản xuất ra những cây nến tăng cường ngộ tính.

Dù cho những dấu ấn mà Nguyễn An Bình để lại trong não bộ và linh hồn của đám người vẫn chưa đi quá sâu, nhưng chúng vẫn có thể ảnh hưởng, khiến đám pháp sư này tự nghĩ ra đủ loại lý do khác nhau, đi tới nơi mà vị thiếu gia kia chỉ định.
Nhìn viên Tụ Ma Thạch nhanh chóng được lấp đầy bởi vô số người, cậu nhóc mỉm cười rồi nhanh chóng rời đi.
Công tác bảo vệ ở khu vực sản xuất nến ấy đã có người của đội cận vệ lo cho rồi.
Và lại, chỉ cần bất cứ ai trong đám người đó vẫn giữ lại được lý trí, muốn phá hủy dây chuyền sản xuất mà Nguyễn An Bình chế tạo ra.
Như vậy thì dấu ấn trong não bộ sẽ lập tức hóa thành một thiết bị kích điện, cho kẻ đó biết thế nào là việc nhẹ vol cao, lương cao thế.
Nói chung, cậu không cần phải lo về việc đám người đó tự dưng tạo phản.
Tiến vào trong một căn phòng thí nghiệm khác bên trong phủ đệ của mình.
Nơi đây đã có ba thuộc hạ của cậu là Platin, Bram và thành viên mới nhất chính là đội trưởng đội cận vệ Rok.
Vào ngày hôm qua, Nguyễn An Bình cũng đã thuyết phục vị đội trưởng này đi cùng đám người, tiến vào trong căn phòng tối đó rồi cũng được đặt dấu ấn vào trong não bộ và linh hồn.
Chính thức biến vị đội trưởng này trở thành người phe mình.
Việc đặt Rok ở ngang với Platin và Bram chứng tỏ cậu nhóc đang có một kế hoạch đào tạo sâu cho người này.
Không phải như đám người hầu ngoài kia hít chút hơi, phơi dưới ánh nến là xong.
“Rok, giải phóng cấu trúc ma pháp của ông đi.” Nguyễn An Bình trầm giọng nói.
Một cấu trúc ma pháp phức tạp nhanh chóng xuất hiện ngay trước mặt cậu nhóc.
Đó là một ma pháp trận với hai hình tròn làm trung tâm, một đặc trưng của những pháp sư hai ma pháp trụ cột.
“Chậc, thật không ngờ tư chất của ông cũng tốt như vậy.”
Nguyễn An Bình giờ nhớ tới, có vẻ nếu không có cha mẹ mình ra tay, tư chất của cậu cũng chỉ là một pháp sư hai ma pháp trụ cột.
Không nghĩ nhiều về mấy chuyện cũ đã qua nữa.
Chỉ với một ánh nhìn, toàn bộ cấu trúc ma pháp của đối phương đã bị cậu phá giải hoàn toàn.
Đồng thời, hai ma pháp trụ cột của Rok cũng đã được cậu nhìn thấu.
“Là Cận Chiến Tinh Thông và Lá Chắn Ma Pháp sao?
Quả nhiên, chúng đều là hai ma pháp rất phù hợp để trở thành một hộ vệ nhỉ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.