Chương 37: Cục gạch giữa quảng trường.
Rok lập tức trừng mắt, sửng sốt khó tin khi vị thiếu chủ trước mắt hắn lại có thể nhìn ra được ma pháp trụ cột của hắn dễ dàng như vậy.
Hắn nhớ được dù là một thành viên của pháo đài Ngọc Lục Bảo chăng nữa, nhưng pháo đài này không có quy định yêu cầu các pháp sư phải tiết lộ về ma pháp trụ cột của họ.
Đây chính là một quyền tư ẩn của các pháp sư, là một luật bất thành văn trên toàn lục địa Alrat.
Vì vậy, Rok chưa hề hé lộ ma pháp của mình với bất kỳ ai.
Nhưng hiện tại, khi cậu chủ kia có thể đọc ra được toàn bộ ma pháp của mình.
Như vậy thì đứa trẻ đó chỉ có thể đoán mò, hoặc là có thực lực tuyệt đối để xem thấu mọi thủ đoạn của hắn.
Phải biết trên thế giới này, những ma pháp trụ cột sau khi được đưa vào trong ma pháp trận của một pháp sư, chúng đều sẽ không ngừng chuyển động, không ngừng biến đổi, trở thành những thuật thức khó ai có thể đoán trước và nhìn ra.
Nếu ai đó muốn nhìn ra được những thứ pháp thuật đang bị ẩn giấu đó, thực lực và tầm mắt của họ ít nhất cũng đã phải đạt tới pháp sư cấp độ 4 hoặc 5 may ra mới có cơ hội.
Nhưng nếu một pháp sư cấp độ 2 như Nguyễn An Bình lại có thể nhìn ra được các cấu trúc ma pháp phức tạp đến không tưởng.
Như vậy thì Rok giờ cũng không biết nên nói vị thiếu chủ nhà mình yêu nghiệt như thế nào rồi.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ vu vơ, Nguyễn An Bình lại bắt đầu phân tích khiến Rok phải lập tức lạnh cả người.
“Xem nào, Cận Chiến Tinh Thông ông lựa chọn thêm ba ma pháp phụ trợ khác là Cường Hóa Cơ Bắp, Tăng Cường Tốc Độ, và Phản Xạ Nhạy Bén.
Nhưng có vẻ Lá Chắn Ma Pháp thì ông vẫn chưa lựa chọn được những pháp thuật ưng ý nhỉ?”
Vốn Rok đã không coi Nguyễn An Bình là một đứa trẻ bình thường rồi, nay còn nghe thấy cậu nhóc dễ dàng đọc và phân tích ma pháp của mình như vậy.
Hắn lập tức cúi người cung kính, như thể người đang đứng trước mặt mình không phải là một đứa trẻ, mà là một tiền bối học rộng biết nhiều.
Đồng thời, trong lời nói của Nguyễn An Bình hắn cũng cảm nhận được chắc chắn phải có thâm ý nào đó trong từng lời nói này.
Dưới tác dụng khi đứng gần một Nguyễn An Bình đang sử dụng Tâm Linh Đèn Cầy, Rok chợt hiểu được ý cậu chủ này muốn nói tới là gì.
Hắn lập tức quỳ một chân xuống đất, tỏ lòng trung thành.
“Thuộc hạ nguyện dâng ra chút sức mọn của mình, sẵn sàng trở thành một v·ũ k·hí của thiếu chủ ngài.
Nên con đường phát triển tiếp theo của thuộc hạ như thế nào chính là tùy ngài định đoạt.”
Dù không hiểu tại sao Rok lại tự dưng não bổ, overthinking các thứ để rồi cho ra một kết quả như hiện tại.
Nhưng Nguyễn An Bình cũng rất vui lòng, và chuyện tên đội trưởng đội cận vệ này tuyên thệ trung thành cũng rất hợp ý cậu.
Trong đầu pháp sư nhỏ tuổi nhưng linh hồn không còn nhỏ tuổi này, một kế hoạch biến Rok thành một v·ũ k·hí bí mật cũng đã được triển khai.
Lại hơn hai ngày nhanh chóng trôi qua kể từ cái ngày Nguyễn An Bình mở miễn phí khả năng sử dụng những ngọn nến trắng.
Lúc này, tất cả những pháp sư phục vụ cho pháo đài, những kẻ tiên phong đi trước sử dụng bảo vật ấy đã hoàn toàn tiêu hóa cơ duyên của mình.
Tất cả bọn họ giờ đều đã lột xác, trở thành những pháp sư có thể dễ dàng vô địch cùng cảnh giới, vượt cấp chiến đấu như trò đùa.
Việc chứng kiến những kẻ ngang hàng với mình giờ đột ngột thay đổi, trở thành những pháp sư vượt quá các lý lẽ thông thường.
Vô số người trong pháo đài giờ đều vô cùng đỏ mắt, chỉ hận không thể đạp phá phủ đệ của người thừa kế lãnh địa Ngọc Lục Bảo này.
Sau đó trói Nguyễn An Bình lại, quất roi đ·ánh đ·ập, ép thằng nhóc ấy trở thành một cỗ máy vô tình không ngừng sinh sản nến trắng.
Khi đám pháp sư cả trung thành lẫn phản bội đều nghĩ rằng chúng sắp không kiềm chế lại được bản thân mình nữa.
Ngay lúc này, một thông báo như pháo đài một lần nữa ban tặng cơ duyên cho các pháp sư dưới quyền lại được lan truyền, như thể thả ra một cơn lốc càn quét cả pháo đài Ngọc Lục Bảo.
Ngay lập tức, thông tin ấy khiến tất cả những pháp sư đang phục vụ nơi đây lập tức bỏ dở công việc họ đang làm, ồ ạt đổ về quảng trường trung tâm của pháo đài.
May mắn, vẫn còn những người đã được ánh sáng từ ngọn nến trắng kia chiếu qua còn đang hoạt động.
Nên pháo đài Ngọc Lục Bảo tạm thời chưa bị t·ê l·iệt hoàn toàn.
Chẳng mấy chốc, tất cả người hầu, hộ vệ đều đã có mặt, khiến khung cảnh chỉ có thể nói là chật như nêm cối.
Khi tới nơi, mọi người phát hiện ra nơi đây vẫn là một căn nhà đá khép kín, chỉ là kích thước của nó giờ đã lớn hơn gấp mười lần so với trước đó.
Sự xuất hiện của căn phòng ấy chỉ có thể nói là đặt một cục gạch to đùng thẳng vào một bức tranh đắt giá, khiến ai cũng phải nhíu mày khi nhìn vào.
Nhưng nghĩ tới việc hoàn toàn đổi đời sau khi đi ra khỏi công trình thô kệch như vậy, tất cả bỗng cảm thấy một cục gạch như vậy xuất hiện ở nơi đây bỗng thuận mắt hơn hẳn.
Dù sao thì một quả chuối và miếng băng dính đã có thể tạo ra một tác phẩm “nghệ thuật hiện đại” vậy đặt một cục gạch to đùng vào giữa quảng trường hoa lệ như một chiếc vương miện có vẻ vẫn bình thường chán.
Trên tòa tháp chính của pháo đài, phân thân của Nguyễn An Thành và Chu Thị Minh Anh vẫn đang dõi theo mọi hành động của thằng con trai họ.
Nhờ pháp thuật phân thân, dù hai người giờ vẫn còn đang bận lên kế hoạch hủy diệt thế giới chăng nữa, nhưng họ vẫn có thể quan tâm thằng con trai mình đang bày trò gì ở nhà.
“Ông nó, nhìn kìa, thằng con nhà mình giờ đúng là đang chiêu binh mãi mã, muốn kế thừa pháo đài nhà mình rồi.”
Đây là lần đầu tiên khi bước chân tới thế giới này, Chu Thị Minh Anh cười vui vẻ như vậy.
Cảm nhận được cô vợ bên cạnh đang trêu đùa mình, Nguyễn An Thành cũng hùa theo.
“Ai nha, cái thằng nhóc này a.
Ta đúng là muốn nhường lại ngôi vị bá tước cho thằng bé, nhưng đó cũng phải là lúc nó lên 14 tuổi cho đúng với tục lệ của lục địa Alrat này.
Nhưng giờ, nếu như thằng nhóc đã muốn quyền lực tới như vậy, thì ta cũng chỉ đành nhường ngôi, trao lại chức quyền của mình cho nó thích chơi gì thì chơi vậy.”
Hai người cười cười nói nói vô cùng vui vẻ.
Chút nữa nếu như kế hoạch của Nguyễn An Bình thành công, họ sẽ thực sự chủ động đi xuống để g·ạ g·ẫm thằng con trai mình, muốn nó trở thành một quý tộc nắm trong tay tước vị bá tước trẻ nhất lịch sử.
Và họ sẽ càng vui hơn nữa nếu Nguyễn An Bình thực sự muốn làm người chính thức nắm quyền nơi đây.
Khi đó, hai người có thể giải phóng hai phân thân của mình khỏi cả đống chính vụ khiến người đau đầu bên trong lãnh địa Ngọc Lục Bảo này.
Nói như vậy, nhưng rất nhanh chóng, hai người họ cũng chẳng rảnh mà dành sự chú ý của mình tới những gì đang diễn ra nữa.
Trên quảng trường hiện tại, ngoài một vài người vẫn còn đang nghi ngờ, không muốn sử dụng những ngọn nến trắng ra.
Thì phần còn lại đều đã xếp hàng lần lượt tiến vào trong căn nhà đá hình cục gạch.
Trong mắt vợ chồng bá tước đang cai quản pháo đài Ngọc Lục Bảo, cảnh tượng dưới kia chẳng khác nào một đáng những con vật vô tri đang cam tâm tình nguyện tiến vào trong lò mổ.
Hành động của Nguyễn An Bình trong vài ngày qua đương nhiên có sự cho phép của hai người họ.
Đó là điều mà bất cứ người hầu kẻ hạ nào trong pháo đài này cũng có thể thấy được.
Trong ngày hôm nay, nhờ việc đã mở rộng quy mô lên gấp mười lần.
Nên căn nhà cục gạch kia có thể tiếp nhận tối đa khoảng 300 đến 500 người đi vào cùng một lúc, tăng lên đáng kể năng suất so với trước đó.
Thời gian tiêu tốn để chuyển hóa toàn bộ đám người cùng một lúc chính là vào khoảng 10 đến 20 phút.
May mắn là Nguyễn An Bình cũng đã công nghiệp hóa, tự động hóa lại bên trong căn nhà này bằng cách giăng vô số những sợi tơ khác nhau.
Khi mà đám người đã lập tức bị mùi hương nến điên đảo, bị ánh sáng của những ngọn lửa trắng chiếu rọi thiêu đốt tư duy trong một khoảng thời gian ngắn.
Khi đó, cũng là lúc mà những sợi tơ không nơi nào không có mặt trong căn nhà kéo tới, bao bọc toàn bộ con mồi.
Trong trạng thái đó, những thuật pháp được cài đặt từ trước nhanh chóng được kích hoạt, làm cho chiếc kén hoàn toàn dung nhập vào thân thể của đám pháp sư.
Và rồi, những sợi tơ ma pháp ấy sẽ tự động hóa thành những con dấu chạm nổi nằm sâu trong khối óc và cả linh hồn của n·ạn n·hân.
Đương nhiên, trong quá trình này, Nguyễn An Bình vẫn có thể biết được toàn bộ những tri thức mà đám người đang thôi diễn ra.
Ban đầu, cậu nhóc đã nghĩ rằng việc đám người lần trước suy nghĩ ra cả đống những ma pháp, các phương thức tu hành cực đoan kia đã là tà đạo lắm rồi.
Hiện tại, khi nhìn vào đám người lần này, Nguyễn An Bình lại càng cảm thấy chúng quỷ dị hơn hẳn so với trước.
“Đùa ta à, lần trước ít ra vẫn còn vài người thôi diễn, sáng tạo ra một vài tri thức thuộc về chính đạo.
Nhưng thế quái nào, lần này cả đám người ai nấy đều đạp ga tăng tốc, lao thẳng vào con đường tà đạo như thế này?”
Trước mắt Nguyễn An Bình hiện tại, một vệ binh giờ đang thôi diễn con đường đột phá pháp sư cấp độ 2 của mình.
Đây là một tên cung thủ, người hồi nhỏ đã bị một con ma thú rắn độc cắn đến trọng thương, tạo thành một tai họa ngầm khiến hắn không thể nào đột phá lên cấp độ 2 trong nhiều năm.
Nhưng giờ, hắn lại muốn thôi diễn, sáng tạo ra một loại ma pháp mới lấy thứ c·hất đ·ộc trong thân thể làm chủ, thay đổi hoàn toàn ma pháp trụ cột của hắn là Chia Sẻ Tổn Thương.
Sau đó kết hợp nó với cả một đống tri thức về tử linh pháp sư mà không biết tên này đã nhặt được ở nơi đâu.
Kết quả, hắn tạo ra một loại độc ma pháp mới có khả năng truyền bá cực mạnh, có thể biến tất cả những kẻ nào đ·ã c·hết dưới thứ pháp thuật ấy hóa thành n·gười c·hết sống lại.
Và đám n·gười c·hết sống lại đó cũng có thể coi là phần kéo dài của thứ ma pháp quái dị kia.
Nên đương nhiên, những kẻ đã bị tiêu diệt bởi các thây ma kia cũng sẽ có chung một số phận, đó là hóa thành những xác c·hết biết đi mang đầy độc dược.
Nguyễn An Bình thôi diễn ra phương án của đối phương, không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh.
“Tê, nếu cái thứ này thành công, ngươi định tạo ra tận thế zombie chắc?”
May mắn, một phần tử nguy hiểm như vậy là kẻ đang được nắm trong tay mình, cậu nhóc tự mình an ủi.
Và những người có ý tưởng điên rồ như vậy trong căn nhà đá hình cục gạch này chỉ có thể nói là quá mức phổ biến rồi.