Chương 38: Khống chế tuyệt đối.
Trầm ngâm nhìn từng đoàn người ra ra vào vào ngôi nhà tăm tối không ánh sáng này.
Nguyễn An Bình giờ cũng đã phải c·hết lặng sau khi nhìn vào đủ loại ý tưởng chỉ có thể nói là nghịch thiên của đám thuộc hạ.
Không phải vì đám người này quá mức phế vật, mà là do đầu óc của những pháp sư này quá mức thanh kỳ, thật không hiểu nổi tại sao trong đầu chúng lại có thể có nhiều tri thức không thể diễn tả tới như vậy.
Về nguyên nhân tại sao chuyện này lại diễn ra, Nguyễn An Bình cũng đã có câu trả lời cho riêng mình.
Ánh mắt cậu giờ không tự chủ được mà nhìn về phía những ngọn nến trắng.
Nếu có gì khác biệt so với lần trước đó, thì nguyên nhân rất có thể tới từ chúng.
Nghĩ lại thì, lần trước đám pháp sư kia đã thiêu đốt chính những suy nghĩ, những tư duy hỗn loạn nhất của họ, tạo ra những thứ tri thức tà đạo vô cùng quỷ dị.
Và những cây nến thế hệ thứ hai này là thứ được chế tạo ra từ tinh thần lực của những pháp sư tà đạo ấy.
Nên ngày hôm nay, đám pháp sư ở nơi đây vừa thiêu đốt những suy nghĩ, tư duy hỗn loạn nhất của chúng, vừa nhận được ảnh hưởng tới từ tinh thần lực của những kẻ đi trước.
Vì vậy, độ hỗn loạn trong suy nghĩ và tri thức của đám người này đã tăng lên gấp đôi so với trước.
Ai nấy giờ đều đang chế tạo ra những thứ tri thức điên cuồng nhất mà họ có thể tạo ra.
Giờ Nguyễn An Bình cảm thấy may mắn vì ngành giải trí của lục địa Alrat này không quá phát triển, nếu không chắc giờ đám thuộc hạ của cậu ai nấy đều mang trên mình dáng vẻ của một đám cựu nhật tà thần mất.
Đến khi đó, chính cậu cũng không biết nên bỏ chạy hay vẫn thu một đám không thể diễn tả về dưới trướng chăng nữa.
Bảy ngày bảy đêm từ từ đi qua.
Với sản lượng khoảng 1000 tới 1200 người được chuyển hóa qua mỗi giờ, thì cho tới hiện tại, gần như toàn bộ những ai tình nguyện được chuyển hóa thì cũng đã được chuyển hóa hết với nhau rồi.
Chỉ còn lại những kẻ với tính đa nghi, không muốn nhận lấy thứ cơ duyên này mà thôi.
Chỉ cần xử lý xong toàn bộ những kẻ đã chối bỏ món quà cậu ban tặng.
Nguyễn An Bình sẽ hoàn toàn có quyền khống chế tuyệt đối với pháo đài Ngọc Lục Bảo.
Đương nhiên đó chì là trong trường hợp cha mẹ cậu không nhúng tay vào cái vụ này.
Còn về những kẻ đã từ chối món quà của Nguyễn An Bình.
Đương nhiên đám người đó cũng không ngốc mà ở lại trong pháo đài Ngọc Lục Bảo này làm gì nữa.
Chúng đã lập tức lên kế hoạch bỏ chạy ngay khi thấy càng nhiều người trong pháo đài bắt đầu tu luyện rồi hóa thành cả một đống những thứ kỳ kỳ quái quái.
Dù sao không phải ai cũng là người to gan lớn mật khi sống cạnh những kẻ thường xuyên đem đầu của mình ra làm bóng để đá đúng nghĩa đen.
Dưới những tán cây của khu rừng rậm rạp.
Từng đoàn người gồm hàng chục pháp sư đang tháo chạy khỏi pháo đài, chạy như thể có những loại quái vật kinh khủng nào đó đã đuổi theo ngay sau lưng chúng.
Và quả thực nói những kẻ mà đầu, thân, tứ chi đang phân ly bay loạn trong không gian và đuổi theo là một loại quái vật nào đó cũng không hề sai ở đây.
Nhìn vào thể loại pháp thuật tu hành điên loạn như vậy, người nào tam quan bình thường muốn ở lại để trở thành đồng bọn của chúng chứ?
Nhưng đám người này còn chạy chưa được bao lâu, chúng đã bị chặn lại bởi những pháp sư đầu tiên được Nguyễn An Bình chuyển hóa thành người mình.
Dù sao kể từ khi kế hoạch bắt đầu, Nguyễn An Bình cũng đã dự đoán trước được sẽ có những kẻ cố gắng thoát ra khỏi pháo đài này.
Vì đó, cậu nhóc này để cho 900 người đầu tiên và những người được chuyển hóa tiếp theo thường xuyên tuần tra canh cửa, bắt gọn tất cả những kẻ dám chạy trốn khỏi pháo đài Ngọc Lục Bảo.
Dưới một gốc cây cổ thụ to lớn nào đó, một nhóm gồm 10 pháp sư đào tẩu giờ đang ngồi xổm trong một hốc cây, co mình run rẩy vì sợ hãi.
Nhóm người này gồm có 4 nữ hầu và 6 nam vệ binh.
Ai nấy nhìn qua đều có gương mặt lấm lem và quần áo tả tơi.
Đủ để thấy được vì chạy tới nơi đây họ đã phải trải qua những gian khổ khó khăn như thế nào rồi.
Gốc cây này đã được bọn họ hợp sức lại, chế tạo thành một khu vực an toàn, có thể ngăn cách mọi khí tức và sóng ma lực tràn ra.
Chỉ cần trốn ở trong đây, bọn họ sẽ có thể ẩn mình trước những pháp sư dưới trướng Nguyễn An Bình.
Từ trong hốc của cây cổ thụ ấy, đám người có thể nghe thấy những t·iếng n·ổ to lớn, những tiếng mắng chửi, tiếng la hét của những cuộc lùng bắt đang diễn ra ngoài kia.
Thậm chí, có đôi lúc họ còn chứng kiến những pháp sư với vẻ ngoài quái dị đi ngang qua nơi đây.
Những pháp sư đã biến dị đó cầm trên tay là những người đang sống dở c·hết dở, hoặc là những kẻ đào tẩu đã b·ị đ·ánh cho vặn vẹo không thành hình người.
Chỉ cần nhìn vào những cảnh tượng kinh hoàng ấy, tất cả những người còn sót lại cảm thấy hoảng loạn không thôi.
Họ thậm chí còn cố gắng ngừng thở, tránh phát ra tiếng động nhiều nhất có thể để sống sót.
Dù cho có thể chất mạnh hơn người bình thường chăng nữa, nhưng việc phải ngừng hít thở trong suốt hơn 10 phút cũng là một thử thách với rất nhiều người.
May mắn, có vẻ như thủ đoạn mà 10 người này liên thủ bày ra cũng không tệ chút nào, khi có thể giúp họ trở thành những người trụ lại lâu nhất bên trong khu rừng này.
Những tiếng động của các cuộc truy lùng cũng đã dần biến mất, những tiếng la hét đau đớn của những kẻ đào tẩu cũng đã dần rời xa.
Bên cạnh đó, ánh chiều tà cũng dần biến mất nơi cuối chân trời, để lại một màn đêm tăm tối bao phủ toàn bộ khu rừng vắng.
Ngày hôm nay mọi thứ có vẻ thật yên lặng.
Đáng lẽ ra vào cái giờ này, những tiếng thú hống, tiếng côn trùng kêu cũng đã phải vang lên.
Nhưng những trận chiến quá thảm liệt đã tàn phá cả khu rừng, khiến cho nhiều loài thú hoang cũng phải hoảng sợ mà bỏ trốn khỏi lãnh thổ của chúng.
Không có những con thú nào dám bén mảng ở nơi đây, dù cho giờ trong không khí đã tràn ngập mùi máu tươi.
Đêm tối càng lúc càng trở nên thâm trầm, sương mù và chướng khí bắt đầu nổi lên khiến người cảm thấy ngạt thở.
Ngay lúc này, những tiếng nói thì thầm bắt đầu vang lên.
“Mọi người, xem ra bên ngoài đã không còn người nào truy lùng chúng ta nữa rồi.
Nhân cơ hội sương mù đang lên, cộng thêm với bóng đêm yểm hộ, chúng ta vẫn có cơ hội rời khỏi nơi đây.”
Ý kiến đó lập tức khiến cho những người đang trốn chạy này nhìn nhau rồi gật đầu đồng ý.
Dù sao sương mù và chướng khí trong khu rừng rậm này cũng không phải là sương mù tầm thường, khi mà chúng là một loại sương mù được trộn lẫn với ma lực.
Kể cả các pháp sư sở hữu những pháp thuật dò xét tốt nhất cũng khó có thể nhìn ra được có gì ẩn bên trong những lớp sương ấy.
Ánh mắt của mọi người nhìn ra khu rừng bên ngoài, dù biết trong rừng ban đêm cũng rất nguy hiểm với đủ thứ độc trùng, mãnh thú và chướng khí chăng nữa.
Nhưng tất cả bọn họ đều lựa chọn chạy trốn ngay trong đêm.
Vì họ thà c·hết bởi đủ mọi hiểm nguy trong khu rừng này còn hơn là chờ đợi một tương lai không rõ bên trong cái pháo đài Ngọc Lục Bảo kia.
Bước chân vào trong màn sương mù, ngay lập tức, các pháp sư đều cảm thấy khó thở vì chướng khí nơi đây đúng quá là nặng rồi.
Nếu là người bình thường lạc vào, có lẽ họ sẽ không thể trụ nổi được vài giây trước khi hoàn toàn bị ngạt thở bởi khí độc.
Đương nhiên, là những người hầu lâu năm trong pháo đài nằm lọt giữa khu rừng, việc thi thoảng phải đi làm nhiệm vụ trong rừng giữa ban đêm cũng diễn ra.
Nên ai nấy trong số các pháp sư này đều có nhữn phương án để chống lại thứ khí độc đang lan tràn.
Một bình dược thủy nhỏ được họ lấy ra rồi uống cạn trong nháy mắt.
Mùi hương bạc hà thoang thoảng trong không gian, ngay sau đó mọi người có thể hít thở bình thường một lần nữa.
Nhưng khi đám người còn chưa đi được vài bước.
Ở một phương hướng khác, những tiếng la hét đầy đau đớn vang lên xuyên qua màn sương và bóng đêm của khu rừng già.
Âm thanh kinh dị này lập tức khiến các pháp sư đào tẩu lông tơ dựng ngược hết với nhau.
Bọn họ không thể ngờ được rằng vẫn còn người trong khu rừng này giống như mình, ban ngày ẩn nấp thật kỹ rồi đêm tối lén lút rời đi.
Nhưng tiếng thét vừa rồi là sao chứ?
Chẳng lẽ có một đoàn đội khác đã gặp phải dã thú hoặc là độc trùng sao?
Tất cả mọi người đều ý thức được vẫn còn một trường hợp nữa, đó là cả đám b·ị b·ắt bởi những pháp sư dưới trướng Nguyễn An Bình.
Tuy vậy, tất cả mọi người vì để bản thân không bị dọa đến hỏng mất nên họ không nghĩ tới cái tình huống xấu nhất ấy có thể xảy ra.
Đám pháp sư đào vong nhìn nhau một lúc, rồi ngay sau đó chúng lập tức tăng tốc mà chạy về phía trước, hi vọng mình không xui xẻo gặp phải người đi ra từ pháo đài Ngọc Lục Bảo.
Nhưng đời đâu như là mơ, khi mà trong màn sương mù dày đặc này, bọn họ lại bắt gặp một nữ hầu gái đứng trong làn sương mờ ảo như thể đã ở đây để đợi họ từ trước.
Nhìn vào một hầu gái với một cây hoa hồng đen ký sinh lên trên vai trái và một nửa gương mặt như một vật trang sức, vài người trong đoàn đã nhận ra được thân phận của cô ta.
Hầu gái Mira, một trong những kẻ đầu tiên đi vào trong và sử dụng ngọn nến trắng kia để gia tăng sức mạnh.
Ngoại hình của cô ta nếu so với một tuần trước đó cũng đã có những thay đổi nhất định, đó chính là cây hoa hồng đen ký sinh trên người cô hiện tại nhìn như thể kim loại chứ không phải thực vật.
Khiến người nhìn vào cũng cảm nhận được sức mạnh của cô nàng đã có những thay đổi to lớn như thế nào.
Có thể nói, việc gặp gỡ được cô hầu gái này cũng đã là một điều khá may mắn với cả đám người.
Vì nếu so sánh cô ta với lại đám đã tu luyện đến cái độ người không ra người kia, thì cô nàng này là một mỹ nhân đầy dụ hoặc, một kẻ nhìn qua vẫn hình người dáng người.