Chương 5: Gia tộc Pháp Sư.
Ánh sáng chói lóa bao phủ một người và hai linh hồn thể.
Khi tầm nhìn một lần nữa trở lại, Nguyễn An Bình phát hiện ra vị trí hiện tại của cậu lại là một căn hầm tăm tối, lạnh lẽo.
Ánh đèn cầy le lói chỉ đủ để chiếu sáng khung cảnh bên trong căn hầm này.
Chiếu lên trước mặt cậu hiện tại là một khung cảnh khiến người lạnh gáy.
Vì trước mắt cậu nhóc hiện tại là một sinh vật quái dị, thân người, đầu hươu nai, trên thân thể nó có tám cánh tay mọc ra như những chân rết.
Bình thường, nhìn vào một sinh vật thần bí như vậy sẽ chỉ khiến người cảm thấy ngạc nhiên, thậm chí lạnh gáy và muốn rời nó càng xa càng tốt.
Đừng nói gì tới một sinh vật như vậy giờ lại bị mổ ngực mổ bụng, giải phẫu còn thê thảm gấp vô số lần con ếch trong giờ sinh học.
Và càng khiến người phải hoảng sợ hơn nữa vì cái sức sống đáng kinh ngạc của con quái vật này.
Ánh mắt của nó hiện tại vẫn còn đang chớp chớp, tim của nó vẫn còn đang đập từng hồi, và các chi vẫn liên tục co giật, như thể cái thứ quái dị đó có thể chồm dậy bất cứ lúc nào.
Nguyễn An Bình tuy đã có lịch duyệt từ 18 năm học tập của cha mình, cũng thấy rất nhiều những hình thức đào tạo máu tanh tới từ Vĩnh Hằng Phi Hạm.
Nhưng cảm giác mơ hồ khi xem qua ký ức của người khác nó lại hoàn toàn khác so với việc tự thân trải nghiệm.
Vì vậy, giờ này cậu nhóc đã lập tức ngã ngửa về phía sau, trong bụng có thứ gì đó như thể muốn trào lên.
Nguyễn An Bình giờ không nhịn được, cậu quay người lại mà lập tức nôn thốc nôn tháo trên mặt đất.
Sau khi đã nôn ra một chút, cậu nhóc giờ cũng đã cảm thấy thoải mái hơn.
Lúc này, Nguyễn An Bình mới để ý tới.
Trong căn hầm đầy tăm tối này, không chỉ có riêng mình cậu và con quái vật kỳ lạ kia.
Từng bước chân nặng nề vang lên trong bóng tối, báo hiệu rằng trong căn hầm, vẫn còn có một người khác đang ở rất gần đây.
Và người có thể ở tại một cái nơi kinh dị như thế này chắc chắn không phải loại tốt lành gì.
Nhìn vào ánh lửa le lói từ phía cửa căn hầm.
Nguyễn An Bình cảm thấy cả người mình dần trở nên lạnh toát, như thể tử thần đang gõ cửa, muốn lấy đi mạng sống cậu bất cứ lúc nào.
Nhưng rồi, cái cảm giác sợ hãi ấy cũng đã nhanh chóng biến mất, khi mà cậu nhóc nhận ra được người đang tiến vào nơi đây là ai.
Cái gương mặt quen thuộc đó.
Người đang bước vào không phải là cha cậu Nguyễn An Thành thì là ai vào đây nữa?
Bỗng chợt, cậu nhóc chợt nhớ ra một điều.
Thế giới này không phải thế giới thực, mà nơi đây là một cái thế giới mô phỏng.
Ai mà biết được người đang đứng trước mặt cậu có phải là cha cậu hay không?
Hay người đó lại chỉ là một NPC trong một trò chơi kinh dị?
Nhưng mọi nghi ngờ của Nguyễn An Bình cũng nhanh chóng biến mất, khi mà người đàn ông trong bộ đồ quý tộc trước mắt bắt đầu mở miệng.
“Chậc, con trai, ta thật không nghĩ ra được, độ khó của cái thế giới giả lập chuyên dùng để truyền thừa lại làm khó con tới như vậy.
Nếu như ta không nhập vào NPC là bá tước Nguyễn An Thành này, có lẽ con cũng đã bị loại ngay từ vòng gửi xe, và nhận được một cái chức nghiệp rác rưởi khi trở lại thế giới thực rồi đi.”
Nghe thấy những ngôn từ như vậy, Nguyễn An Bình có thể chắc chắn, người đang đứng trước mặt cậu là cha cậu, không phải một NPC nào với ngoại hình tương tự ông ta.
Nhưng khi cậu nhóc nhìn ra xung quanh, cậu lại không thấy được mẹ mình đang ở nơi đâu.
“Khoan đã cha, mẹ đâu rồi?”
Ngay khi nghe thấy câu hỏi của cậu nhóc.
Từ trong chiếc nhẫn mà Nguyễn An Thành đeo trên ngón áp út.
Một bóng hình của một quý cô tiểu thư quý tộc xinh đẹp bay ra từ đó, cô Chu Thị Minh Anh cũng đã được chuyển tới cái thế giới giả lập này, nhưng thân phận của cô quanh đi quẩn lại vẫn là một quỷ hồn.
Nhìn vào phối trí của cha mình, Nguyễn An Bình không nhịn được mà hít khí lạnh.
“Tê, cái này là kim thủ chỉ gì đó cha hay viết trong mấy bộ tiểu thuyết của mình sao?
Đây chẳng lẽ chính là một đại năng tàn hồn trong chiếc nhẫn?
Như vậy thì cha chính là nhân vật chính của cái thế giới này rồi đi.”
Nghe thằng con trai mình nói như vậy, suýt nữa Nguyễn An Thành cũng đã phải sặc khi liên tục ho khan.
Vì vậy, thân là cha của thằng nhóc, Nguyễn An Thành cảm thấy mình nên dạy dỗ đứa con của mình một lát.
Hắn không trả lời câu hỏi của thằng con, thay vào đó hắn lập tức lái xe, đổi chủ đề.
“Được rồi, chúng ta sẽ nói về vấn đề chính của cuộc trò chuyện lần này.
Đó chính là việc con xử lý tình huống bất ngờ quá kém.”
Nghe cha mình nghiêm túc như vậy, Nguyễn An Bình giờ không muốn nghe mắng cũng phải ở lại mà nghe.
“Con chắc vẫn chưa xem ký ức của nguyên chủ thân thể mình đang đóng vai trên cái thế giới này, đúng không?”
Thấy cha mình gằn giọng nghiêm túc như vậy, Nguyễn An Bình lập tức xem qua về những kiến thức trong đầu tên nhóc mà mình đang đóng vai.
Trong ký ức của nguyên chủ, đây là một thế giới với trình độ văn hóa tương tự châu Âu thời trung cổ.
Bên cạnh đó, cậu nhóc có thể nhận ra được thế giới này giống như có những loại lực lượng siêu phàm nào đó.
Nhưng có vẻ do còn quá nhỏ để học tập những tri thức siêu phàm ấy, nên cậu cũng không rõ ràng lắm về thể hệ tu hành của thế giới mình vừa chuyển sinh.
Còn đứa trẻ mà Nguyễn An Bình đang nhập vào là một quý tộc nhỏ tuổi, một kẻ cũng có cái tên là Nguyễn An Bình.
Phải, một dòng họ Nguyễn làm quý tộc giữa một bối cảnh trung cổ.
Nghe có vẻ bất hợp lý, nhưng nếu đặt nó trong một cái thế giới giả lập, hay chính xác hơn là một trò chơi, chuyện này nhìn qua cũng chẳng có gì là to tát.
Quay trở lại với ký ức của Nguyễn An Bình.
Cậu nhóc ban đầu cũng chỉ là con cả của một bá tước, người sở hữu lãnh địa Ngọc Lục Bảo.
Về quy mô, lãnh địa này bao phủ phạm vi hàng vạn dặm, diện tích có thể so với một quốc gia lớn của thế giới thực.
Còn pháo đài trung tâm của lãnh địa Ngọc Lục Bảo ấy cũng to lớn không kém, khi phạm vi bao phủ của nó là một tòa thành được bao bọc bởi những bức tường cao và hàng tá những công trình phòng ngự kiên cố.
Nổi bật nhất của pháo đài có lẽ chính là tòa tháp trung tâm, một tòa tháp vươn tới tận trời cao.
Và để làm chủ được một vùng lãnh thổ rộng lớn như vậy, gia tộc của cậu nhóc chắc chắn không phải là một gia đình quý tộc thông thường, mà họ là một gia tộc pháp sư đã có truyền thống lâu đời.
Ban đầu, cuộc sống của Nguyễn An Bình tại lục địa Alrat này vẫn yên bình, là một đứa trẻ quý tộc đang được đào tạo để trở thành người thừa kế lãnh địa trong tương lai.
Nhưng mọi thứ đã thay đổi ngay sau c·ái c·hết của mẹ cậu, khiến cho vị lãnh chúa của pháo đài, hay chính là cha cậu đau khổ.
Từ đó trở đi, ông ta trở nên vô cùng thần bí, tính cách trở nên thất thường.
Và rồi, những người hầu trong pháo đài, những nô lệ càng lúc càng biến mất một cách bí ẩn.
Cho tới một ngày, cậu nhóc Nguyễn An Bình vì mong muốn tìm hiểu cha mình đang làm cái gì mà theo đuôi ông ta, tiến tới phòng thí nghiệm nằm dưới mặt đất này.
Từ đó, phát sinh ra cảnh tượng bắt đầu của câu chuyện.
Nghĩ lại mà sợ.
Hít sâu một hơi, ánh mắt của Nguyễn An Bình giờ này cố gắng né tránh đi ánh mắt tràn đầy thất vọng của cha mình.
Nhưng giờ này, Nguyễn An Thành đang nhìn về phía thằng con trai mình mà cười.
Quả nhiên, dù cho đã mượn tầm nhìn của hắn, trải nghiệm nhân sinh 18 năm cuộc đời chăng nữa, nhưng suy cho cùng đó cũng chỉ là xem một bộ phim, không phải là kinh nghiệm thuộc về mình.
Nên Nguyễn An Bình giờ vẫn còn khá non nớt, và là một đứa trẻ cần được chỉ dạy.
Tới gần con trai mình, Nguyễn An Thành vỗ vai cậu nhóc.
“Thấy mình chưa đủ chưa con trai.
Nếu như ngày hôm nay không có cha mày ở đây, chắc là mày giờ đã quay trở lại cái không gian kia với một nghề nghiệp rác rưởi, thậm chí còn không có một chút nghề nghiệp nào khi trở về.
Phải biết, trong ký ức của bộ thân thể này, ta thấy được nguyên chủ Nguyễn An Thành ở nơi đây đang muốn hiến tế con trai của mình vào 10 năm sau đâu.”
Nói tới chuyện này, cả hai cha con đã lập tức vẽ ra trong đầu về một cốt truyện của Nguyễn An Bình tại nơi dị giới.
Đó chắc hẳn lại là một bộ truyện phụ từ tử hiếu, khi mà thằng con trai phải một bên học tập, một bên chống lại đủ thứ quái dị từ boss cuối chính là cha nó tạo ra.
Nhưng hiện tại, khi mà Nguyễn An Thành ở hiện thực chuyển sinh tới thế giới giả lập, tiện thể chiếm luôn xác của lãnh chúa lãnh địa Ngọc Lục Bảo.
Cốt truyện chỉ có thể nói đã hoàn toàn sụp đổ.
Giờ thì Nguyễn An Bình có thể thoải mái vừa sống sót, vừa học tập cho tới khi trưởng thành rồi.
Ngay lúc này, con quái vật trên bàn mổ bỗng chợt vùng dậy.
Từ trên những vết mổ của con quái vật ấy, vô số những dòng máu đen tanh nồng liên tục bắn ra, khiến cho phạm vi 1 mét xung quanh bàn mổ giờ đầy mùi máu tươi.
Ngày hôm đó, một đứa trẻ 8 tuổi như Nguyễn An Bình đã phải nhận cú sốc đầu đời khi bị xối một thân máu của quái vật.
Gào, gào…
Từng tiếng gầm rú trong bất lực của con quái vật vang lên, nhưng những âm thanh đó giờ này chỉ còn là những tiếng gầm gừ đầy suy yếu.
Dù cho con quái vật trên bàn mổ ấy có sức sống mạnh tới đâu chăng nữa, sinh mệnh của nó giờ cũng đã bắt đầu đếm ngược tới những giây phút cuối cùng.
Thấy thứ quái dị kia hồi quang phản chiếu, sức mạnh bùng nổ có thể thoát ra khỏi bàn mổ bất cứ lúc nào.
Nguyễn An Thành nhìn vào và nhíu mày lại, nếu để cái thứ kia chạy được thì con trai hắn rất có thể phải gặp nguy hiểm.
Nên chỉ sau một cái búng tay, những ma pháp trận vốn được nguyên chủ Nguyễn An Thành bày ra trên chiếc bàn mổ bắt đầu sáng rực.
Những dòng điện màu đỏ máu từ đó bùng lên, chấm dứt sự đau khổ của sinh vật quái dị kia.
Sau một hồi những tiếng thét đau đớn và mùi thịt nướng khét làm người buồn nôn bốc lên, cả căn phòng một lần nữa chìm vào yên tĩnh.
Nguyễn An Thành giờ này nhìn về hai bàn tay của mình mà cảm thấy cau mày không hiểu.
“Thế quái nào chuyện này lại xảy ra nhỉ?
Rõ ràng ta lựa chọn những từ khóa chỉ có thể nói là hết sức bình thường thôi mà, sao hệ thống sức mạnh siêu phàm lại tà môn như thế này chứ?”
Nhưng rất nhanh chóng, Nguyễn An Thành cũng đã không để ý tới những chi tiết này nữa.
Dù sao những từ khóa chung chung như vậy thì tiến vào một thế giới có chính có tà gì cũng rất bình thường đi.
Nhưng dưới mặt đất hiện tại, Nguyễn An Bình giờ biết đáp án của câu hỏi ấy.
Hệ thống sức mạnh tà môn này, có lẽ chính là do từ khóa cuối cùng mà cậu nhóc đã bổ sung trước khi tiến vào thế giới giả lập mà ra.