Chương 64: Chiến trường? Sân khấu.
Dù đã dự đoán được kết quả trận chiến ngày hôm nay thắng hay thua thì nó cũng sẽ vô cùng thảm khốc.
Nhưng đám người liên minh thảo phạt Ma Vương cũng không thể nào nghĩ ra được, kết quả của trận chiến sẽ thảm liệt tới cái nước này.
Thay vì một chiến thắng thảm khốc.
Trả một cái giá lớn là hàng trăm ngàn quân bỏ mạng, để rồi có được một chiến thắng tuyệt đối chính là hủy diệt q·uân đ·ội của Ma Vương tại thành Gadora, và chiếm được luôn thành phố pháo đài ấy làm cứ điểm, chuẩn bị cho những kế hoạch tiếp theo.
Rất tiếc cho chúng, sự thật giống như một cú tát đau điếng, khiến cho tất cả những kế hoạch, dự định trước giờ của đám người bị ném thẳng vào sọt rác.
Nhìn vào hũ tro khổng lồ được đặt ngay trước cửa doanh trại, những pháp sư dẫn đầu chiến dịch thảo phạt lúc này cả người liên tục run rẩy.
Cảm giác phẫn nộ đang đốt trong đám người giờ mãnh liệt như lò lửa.
Những pháp sư này không phẫn nộ vì số người đã hi sinh vì lợi ích của mình, cái chúng phẫn nộ ở đây chính là vì hũ tro trước mắt.
Với những pháp sư cấp độ 5 đã sống hàng trăm năm tuổi, đây không phải là thành ý tới từ pháo đài Ngọc Lục Bảo, mà nó chính là một lời đe dọa trắng trợn nhắm vào mấy lão già cầm đầu liên minh.
Ngay ngày hôm sau, khi mùi lửa cháy còn chưa tiêu tan, khi mà lớp tro bụi vẫn còn tạo thành từng đám sương mù dày bao phủ trên vùng đất c·hết.
Từng đạo quân với quân số vô cùng đông đảo lại một lần nữa bước đều nhịp làm mặt đất rung chuyển, hướng thẳng về phía chiến trường nơi thành phố pháo đài Gadora.
Đáng lẽ ra, một đội quân như vậy không nên tồn tại ở phía liên quân thảo phạt Ma Vương như hiện tại.
Vì sau khi những tàn binh từ Gadora trở về, ắt hẳn cả doanh trại của liên quân phải loạn lên mới đúng.
Nếu tại một thế giới bình thường, việc một tin tức xấu như vậy có thể biến cả một đội quân thành nắm cát, chưa đánh đã tan.
Nhưng tại lục địa Alrat, một thế giới ma pháp.
Thông thường, đám pháp sư thường giữ khoảng cách với những phàm nhân, đồng thời, vì những pháp sư này thường cho mình là thanh cao nên sẽ không quá chèn ép người thường.
Nhưng một khi đã xé rách cái vẻ ngoài đạo mạo vốn có đó.
Đám pháp sư ấy cũng sẽ chẳng khá hơn là bao so với những tên hắc ma pháp sư mà chúng đã từng lên án.
Có thể thấy rõ, từng đội quân đang tiến đánh thành phố pháo đài Gadora hiện tại ai nấy hai mắt đều vô thần, không hề nhìn ra được một chút cảm xúc nào từ những gương mặt c·hết lặng như những xác sống ấy.
Lại một lần nữa tiếp cận bức tường thành bằng cách mà học phái Hắc Thư đã thử vào ngày hôm qua.
Quả nhiên, đám pháp sư thuộc liên minh thảo phạt Ma Vương đã băng qua được mưa bom bão đạn mà đi tới dưới chân thành phố Gadora.
Tuy đã có chiến thuật vô cùng hoàn chỉnh từ trước đó, nhưng sai lầm dường như là chuyện không thể nào tránh khỏi.
Và trên chiến trường, một sai lầm cũng có thể đánh đổi bằng cả mạng sống.
Một lớp lá chắn do các pháp sư cấp độ 4 duy trì đột nhiên mất cân bằng, khiến cho khả năng phòng ngự bất ngờ suy yếu.
Trong nháy mắt, một tia sáng lướt qua, biến lớp lá chắn ma thuật vững chắc tan biến như bọt xà phòng, còn những đơn vị ngay dưới tấm lá chắn đó lập tức hóa thành tro bụi.
Chỉ thấy được những cái bóng trắng của họ in trên mặt đá, là những vết tích cuối cùng chứng minh một đội quân từng tồn tại.
Thấy được cảnh tượng kinh hoàng đó.
Dù cho đã có nhiều binh sĩ bị tẩy não tới mất gần như mọi cảm xúc chăng nữa, thì bản năng của những bộ thân thể đó vẫn rùng mình cảnh báo, tạo ra một chút r·ối l·oạn trong khi hành quân.
May mắn, đám pháp sư cấp độ 5 vẫn đủ tỉnh táo để khống chế lại tình hình.
Nếu không, chỉ cần đám binh lính là các pháp sư học đồ có chút dị động nào, trận pháp có thể bị nhiễu loạn và bị phá giải ngay lập tức.
Khi đó chuyện sống c·hết như thế nào cũng khó có thể nói được rồi.
Ban đầu, mọi người vẫn tưởng rằng đường hành quân sẽ thuận lợi y như trong ngày hôm qua, khi mà quân đoàn do học phái Hắc Thư dẫn đầu có thể tiếp cận bức tường của thành phố sắt thép.
Nhưng khi còn cách một đoạn nữa mới có thể tiếp cận bức tường kim loại của thành phố.
Đám người bắt đầu cảm nhận được một cảm giác vô cùng kỳ lạ, vì theo như những thông tin tình báo họ thu nhận được, nơi đây vẫn còn đang nằm trong tầm pháo kích của kẻ địch mới đúng.
Tại sao giờ người từ phía lãnh địa Ngọc Lục Bảo lại dừng sử dụng thủ đoạn t·ấn c·ông mạnh nhất của chúng rồi?
Chẳng lẽ là sau vài ngày c·hiến t·ranh, kẻ địch của họ chưa gì đã hết đạn cạn lương rồi hay sao?
Niềm vui ấy thoáng qua trong ánh mắt của những pháp sư dẫn đầu cuộc chinh phạt lần này.
Nhưng khi đi thêm được khoảng 1 cây số, chúng lại bắt gặp một bóng người đáng lẽ rằng không nên xuất hiện ở nơi đây.
Đó là một thiếu nữ trong bộ đồ hầu gái vô cùng sạch sẽ, trên người cô ta đeo lên hàng loạt trang sức bằng kim loại và đá quý, những thứ được tạo hình tựa bông hoa hồng đen nhìn qua vô cùng quý giá.
Nhưng nếu ai đó nhìn kỹ, họ sẽ phát hiện ra mấy thứ trang sức trên người cô ta giống như đang sống, và chúng được mọc ra từ thân thể cô nàng.
Và cô ta là Mira, hầu gái trưởng của pháo đài Ngọc Lục Bảo.
Một hầu gái nhìn qua có vẻ là mong manh, yếu đuối như vậy khi phải đối mặt với thiên quân vạn mã.
Nhưng trái lại với vẻ ngoài ấy, cô hầu gái này lại tỏa ra một áp lực vô hình, khiến bất cứ ai gặp cô ta cũng phải kiêng kỵ.
“Các vị khách từ phương xa tới, chào mừng tới với lãnh địa Ngọc Lục Bảo.”
Trước lời chào vô cùng mến khách của cô, tất cả những pháp sư bên phía đối phương đều giữ một thái độ vô cùng yên lặng.
Dù sao đi lên chiến trường, chẳng ai có thể nghĩ ra được mình có thể gặp được một hầu gái ở nơi đây, và trên đời này, cái gì càng bất thường lại càng khiến người cảm thấy bất an.
Thấy đối phương mãi không nói một lời mà chỉ đứng yên ở nơi đó.
Hầu gái Mira lúc này cất đi cái nụ cười giả tạo của cô nàng, và nhìn về phía quân đoàn thảo phạt lãnh địa của mình với ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
“Các vị, có vẻ như thông báo của ta với mấy người vào ngày hôm qua vẫn chưa được rõ ràng nhỉ?
Đó là sự nhân từ cuối cùng, thứ mà lãnh địa và cả lãnh chúa tối cao của chúng ta dành cho những kẻ xâm nhập, và giờ thì các ngươi một là rời khỏi nơi đây trong hòa bình.
Và hai là trở thành những tảng đá đặt chân để chúng ta thể hiện sức mạnh của mình, mua vui cho lãnh chúa tối cao.”
Nghe được những ngôn từ chỉ có thể nói là vô cùng kiêu ngạo từ miệng của nữ hầu gái kia.
Một pháp sư giờ không nhịn được mà phì cười, ông ta đứng ra chỉ thẳng vào mặt Mira.
“Haha, cái quái gì mà lãnh chúa tối cao chứ? Đến cả giáo hoàng cũng còn nhận là mình dưới nữ thần một bậc thì trên đời này ai dám xưng tối cao?
Còn nữa, nhóc con, chẳng lẽ ngươi không nhận ra rằng tuổi của mình đã quá lớn để nói ra những ngôn từ đáng xấu hổ như vậy rồi sao?”
Nghe được có người chỉ thẳng vào cái mũi của mình mà mắng như vậy, Mira không hề tỏ ra một chút phẫn nộ nào, thay vào đó, nụ cười đầy kiều diễm vẫn nở trên môi cô ta.
“Haha, đúng là mấy câu ta vừa nói dễ khiến người hiểu lầm thật.
Nhưng nếu ta có thực lực tuyệt đối để chứng minh mình luôn đúng, như vậy thì lời ta nói ra không phải là thứ gì đáng để xấu hổ…
Mà đơn giản, đó chỉ là một loại chân lý mà thôi.”
Ngay sau câu nói của Mira, bầu không khí trên chiến trường bỗng dưng trở nên lạnh lùng hơn hẳn.
Đất rung núi chuyển, cả một vùng rộng lớn bắt đầu xuất hiện ngàn vạn vết nứt.
Từ dưới những khe nứt như thể miệng của vực sâu, từng nhánh hoa hồng đen không ngừng mọc lên.
Những bụi hồng như những cây đại thụ liên tục mọc ra từ mặt đất, không thể đếm xuể số lượng của chúng có bao nhiêu.
Vì khi người ta kịp định thần lại, thì giờ, những bông hồng ấy đã liên kết với nhau tạo thành một khu rừng gai góc, che kín ánh sáng của bầu trời.
Còn về hầu gái trưởng Mira?
Cô ta đã để lộ ra chân thân hiện tại của mình.
Một bông hồng đen to lớn nhất, yêu diễm nhất.
Bóng hình một người phụ nữ xinh đẹp đã xuất hiện ở nơi đó, tại nhụy của bông hồng khổng lồ.
Nửa thân dưới của cô đã hoàn toàn gắn liền với khu rừng hoa hồng, còn phần thân trên trần trụi nhưng được che chắn bởi những bông hồng đen phản quang như thể được rèn đúc từ kim loại.
Tất cả khiến Mira hiện tại sở hữu một vẻ đẹp đầy dụ hoặc, nhưng cũng vô cùng quỷ dị.
Trên gương mặt của cô ta giờ đang nở một nụ cười điên loạn đầy hưng phấn, trong khi toàn bộ nửa trái gương mặt cô giờ đã bị thay thế hoàn toàn bởi từng nhánh hoa hồng đen vô cùng mỹ lệ.
“Các vị, ah… như ta vừa nói…uh.
Đám người các ngươi chỉ là đá đặt chân, còn chiến trường này chính là sân khấu để ta nở rộ, hiến dâng những tiết mục xuất sắc nhất cho chủ nhân mình!”
Mira vừa nói vừa thở dốc, để lộ ra những âm thanh đầy dụ hoặc, làm bất cứ ai nghe được cũng phải cảm thấy mơ màng không thôi.
Trong lúc đám người còn đang bị dụ hoặc bởi những âm thanh đầy quyến rũ của cô ta, rừng hoa hồng dưới chân cô cũng xuất hiện những biến đổi to lớn.
Những cành lá đan xen, tạo thành hình dáng của một quái vật khổng lồ đầy gai góc.
Một sinh vật được cấu tạo từ nguyên tố vô cùng mạnh mẽ, ngoại hình của nó tương tự một con khủng long bạo chúa, nhưng lại to lớn, kinh khủng như thể vừa bước ra từ một bộ phim quái thú khổng lồ nào đó.
Vẻ ngoài dữ tợn, gai góc, nhưng trên mình lại nở vô số những bông hoa, khiến người không ngừng liên tưởng tới vòng hoa thường xuất hiện trong những đám tang.
Nhìn vào quái vật đang xuất hiện trước mắt, liên minh thảo phạt Ma Vương giờ không thể hiểu họ đang phải chống lại thứ gì đây nữa.