Chương 65: Ba trận đại bại.
Từ đầu trận chiến tới giờ, chỉ riêng việc đ·ộng đ·ất tạo ra những vết nứt ngang dọc khắp chiến trường, cũng đã khiến cho vô số những binh sĩ phải bỏ mạng tại dưới nơi đáy vực.
Và khi Mira giải phóng chân thân của cô ta và xuất hiện trên chiến trường một khắc này.
Mọi thứ chỉ có thể nói là một cuộc t·hảm s·át.
Ngồi trên căn phòng dành riêng cho lãnh chúa, Nguyễn An Bình lúc này đang gặm bỏng ngô, nhàn nhã xem đám thuộc hạ của mình hủy diệt quân đoàn của liên minh thảo phạt Ma Vương.
Nếu nhìn vào cách đội trưởng đội cận vệ Rok chiến đấu.
Dù cho sức mạnh của tên đó rất thái quá khi có thể phản lại toàn bộ những đòn công kích khác nhau, nhưng ít ra người ta vẫn nhìn ra được hắn là một hiệp sĩ hình người dáng người.
Còn hầu gái Mira thì sao chứ?
Gọi cô ta hiện tại là quái vật thì đúng là quá đề cao hai từ “quái vật” rồi.
Ma pháp Kết Tinh Thuật đã được cô ả luyện tập tới cái mức độ tiến không thể tiến.
Toàn bộ ma pháp đánh vào thân thể cô ta đều chỉ như dùng một đám ảo ảnh để dọa người.
Vì dù thanh thế, uy lực của những ma pháp ấy có kinh khủng như thế nào, mặc kệ chúng có thể hủy diệt thành trì hoặc quốc gia chăng nữa.
Thì chỉ cần đi tới gần con quái vật hoa hồng kia, tất cả ma lực có trong chúng đều bị kết tinh, ngưng đọng lại thành những viên đá quý long lanh, trang trí cho cánh rừng hoa hồng sống ấy càng trở nên mĩ lệ.
Khi những ma pháp thông thường đã trở nên bất lực, như vậy, cũng đã đến lúc phải dùng đến những biện pháp bất bình thường.
Các pháp sư liên tục phun máu, trả ra những cái giá vô cùng to lớn.
Họ làm tất cả để có thể sử dụng ma pháp nguyền rủa, nhắm thẳng vào phần thân thể người mọc ra trên bông hoa hồng to lớn kia.
Các pháp sư cũng không đặt quá nhiều hi vọng vào ma pháp này cho lắm, vì họ đã từng thấy nguyền rủa kém hiệu quả như thế nào khi đối mặt với một đội trưởng đội cận vệ của lãnh địa là Rok.
Nhưng chỉ sau một giây ma pháp ấy được sử dụng.
Có thể thấy rõ trên thân thể quyến rũ của Mira đã bắt đầu xuất hiện những cái lỗ bằng ngón tay cái, mọc trên từng tấc da thịt.
Trong con mắt của bao nhiêu người, có thể thấy rõ được thân thể cô ta giờ này giống như một cánh hoa úa tàn, làn da trở nên nhăn nheo, cơ bắp nhanh chóng phân hủy.
Và cứ như vậy, một mĩ nhân đã bị các pháp sư liên thủ tiêu diệt.
“Thắng? Thắng rồi sao?”
Khi nụ cười xuất hiện trên môi người thuộc liên minh thảo phạt Ma Vương.
Đó cũng là lúc mà một bông hồng khác có trên người con quái vật bắt đầu nở rộ.
Và một lần nữa, bên trong bông hoa hồng ấy, một bóng hình quen thuộc đến ám ảnh lại xuất hiện.
Mira vẫn sống sót, và rõ ràng, nhụy hoa có tạo hình là thân trên của một người phụ nữ đầy sức mị hoặc kia không phải điểm yếu của cô ta.
Mà nó giống như phần râu sáng có thể phát quang trên đầu cá đèn lồng, là một mồi nhử, một cái bẫy, một thứ đánh lạc hướng kẻ thù của cô ả mà thôi.
Nhưng chỉ cần nguyền rủa nhiều hơn, trả cái giá lớn hơn, thì số lượng những bông hồng có trên chân thân của Mira sẽ càng lúc càng giảm.
Cho tới khi chỉ còn lại một bông hoa duy nhất.
Các pháp sư chỉ huy trận đánh này vô cùng vui mừng, chỉ cần rủa c·hết một mạng cuối cùng đó, họ có thể tiêu diệt được con ả đáng ghét kia rồi.
Nhưng lại một lần nữa, hầu gái trưởng Mira giống như thể đang trêu đùa đám người này, khi mà những bông hoa c·hết thay còn chưa kịp héo tàn thì những nụ hoa mới nhú lại xuất hiện.
Tất cả khiến cho mọi nỗ lực của đám pháp sư từ đầu trận tới giờ là vô nghĩa tới như vậy.
Cả đám người cảm thấy họ giờ đang phải đấu với một sinh vật bất tử bất diệt, không có cách nào có thể tiêu diệt.
Qua màn hình phong nguyên tố, Nguyễn An Bình cũng đã thấy được vẻ mặt tuyệt vọng của đám người đó trên chiến trường.
Lúc này cậu chợt nổi lên một ý tưởng, đó là liệu cậu có nên ném một ngọn lửa trắng vào chiến trường ngay lúc này, để ngộ tính của mấy lão pháp sư già đó tăng lên, lĩnh ngộ thêm một vài thủ đoạn mới hay không?
Ánh mắt cậu thiếu niên chuyển sang nhìn về phía Mira.
“Thật không ngờ được, Mira lại có thể tu luyện cái Ngưng Tụ Tinh Thể thuật đó đến mức độ như thế này a.
Nhìn qua thì ma pháp trụ cột của cô đúng là rất mạnh, nhưng thứ sức mạnh đó chỉ có tính áp đảo tuyệt đối khi đối mặt với những đối thủ có cảnh giới ngang bằng hoặc thấp hơn mà thôi.
Nhưng nếu như cô đối mặt với một đối thủ mạnh hơn cả đại cảnh giới, Ngưng Tụ Tinh Thể Thuật cũng sẽ không hoạt động hiệu quả được như vậy nữa.
Nói chung, ta vẫn không đánh giá cao sức mạnh của cô.”
Vừa nhận xét xong ma pháp của đối phương, Nguyễn An Bình lại chợt nhớ ra Mira giờ đã là một pháp sư cấp độ 5.
Chỉ cần đối thủ của cô ta không phải là cậu, cha mẹ cậu, hoặc là những vị thần linh trong truyền thuyết.
Có thể nói, cô ta có thể treo đánh cả thế giới này.
Nghĩ tới đây, Nguyễn An Bình lại một lần nữa phải trầm mặc.
“Nói chung, ta vẫn không coi trọng con đường cô đã chọn…”
Than thở xong về thuộc hạ của mình.
Cậu thiếu niên cũng đã tắt màn hình nguyên tố phong đi.
Trận chiến đó đã không còn gì để xem nữa, vì đám người liên minh thảo phạt Ma Vương giờ vẫn chưa tìm ra một cách thực sự hiệu quả để triệt hạ Mira.
Mà nếu chúng biết cách hạ gục cô ta chính là mạnh hơn cô ả một đại cảnh giới, thứ sức mạnh mà chỉ có Nữ Thần Ánh Sáng Ranmi, các hiền giả trộm lửa, cùng với lại những cổ thần đã b·ị đ·ánh bại trong quá khứ mới có thể chạm tới.
Chắc hẳn, đám pháp sư lại càng phải cảm thấy tuyệt vọng hơn nữa.
Vì trong liên minh, không ai là người sở hữu được thứ sức mạnh áp đảo đó.
Và trong thời đại này, cũng chỉ có một nhà bá tước Nguyễn An Thành là có thể nghiền ép cô ả.
Nhưng họ làm gì phải ra tay mà ngăn lại một hầu gái đang chiến đấu vì gia tộc của mình chứ?
Nên cũng không quá ngạc nhiên, khi mà đám pháp sư cấp độ 5 đã tuyệt vọng, bỏ chạy khỏi chiến trường.
Còn Mira phá vỡ toàn bộ những tinh thể ma pháp cô ta đã ngưng tụ được từ đầu trận tới giờ, giải phóng một nguồn ma lực mạnh tới khủng kh·iếp.
Một tia sáng được giải phóng từ miệng con khủng long bạo chúa, cày nát chiến trường, hủy diệt địa hình, tàn phá mọi thứ tia sáng ấy đi qua.
Và kết quả cuối cùng, một dọc từ thành phố pháo đài Gadora cho tới doanh trại của liên minh thảo phạt Ma Vương.
Vô số những đám mây hình nấm liên tục mọc lên, xóa sổ toàn bộ sự sống trong một vùng rộng lớn.
Trên tiền tuyến, hàng chục triệu quân các thế lực đã mang tới phải bỏ mạng nơi chiến trường.
Còn tại hậu phương của liên minh.
May mắn, vẫn có một vài pháp sư trấn giữ tại nơi đây, cộng thêm với trận pháp phòng hộ được dựng lên từ trước vẫn hoạt động vô cùng hiệu quả.
Trận chiến thứ ba trước cửa thành phố pháo đài đã chấm dứt với một thiệt hại còn kinh khủng gấp mười lần so với trận chiến trước đó.
Giờ này, không chỉ có các binh sĩ là các pháp sư học đồ người bình thường là tuyệt vọng nữa.
Mà đám pháp sư cấp độ 5, những người nắm trong tay sức mạnh cùng quyền lực áp đảo trên toàn lục địa Alrat giờ đã phải trầm mặc.
Giờ họ cũng đã cảm thấy những binh lính của mình nói rất đúng.
Ngay từ đầu, cái liên minh này đã không nên gọi là thảo phạt Ma Vương, mà tên gọi chính xác của nó nên là liên minh phản kháng Ma Vương.
Dù bên phía đối phương chỉ đưa ra hai đại tướng dưới trướng, họ cũng đã thể hiện thực lực đủ để càn quét cả một phương trên lục địa Alrat.
Khi cảm giác bất lực, mê man lại xuất hiện trong lòng mọi người.
Trong doanh trướng của liên minh, trên bàn họp đã vắng bóng người.
Lúc này, có một pháp sư đã trở nên điên cuồng, lão đưa ra một kế hoạch t·ấn c·ông tổng lực.
“Các vị, theo ta thấy, chúng ta không nên tốn thời gian ở cái nơi biên thùy này nữa!
Tại sao chúng ta không đi vòng, t·ấn c·ông thẳng vào cái lãnh địa Ngọc Lục Bảo đó đi?!”
Tất cả mọi người khi nghe thấy cái chiến thuật đó, họ đều im lặng nhìn về phía ông ta với ánh mắt khi nhìn kẻ ngốc.
Vòng qua thành phố pháo đài Gadora, đánh thẳng vào pháo đài Ngọc Lục Bảo?
Thực hiện một chiến thuật chém đầu, tiêu diệt Ma Vương một lần và mãi mãi?
Nghe kiểu gì cái kế hoạch ấy cũng hoàn toàn không thực tế chút nào.
Nhưng cũng chẳng cần đợi đám người kia có phản ứng gì, lão pháp sư đã gần như điên cuồng lại tiếp tục nói.
“Các ngươi cứ cho rằng Ma Vương mạnh lắm mạnh vừa, chỉ một vài thuộc hạ được hắn phái ra cản đường cũng có thể càn quét liên minh chúng ta.
Nhưng ta lại cho rằng Ma Vương không có gì nguy hiểm, cái nguy hiểm nhất vẫn là những tên thuộc hạ của hắn ta.”
Nghe thấy những ngôn luận này, mọi người bắt đầu có chút hứng thú, một vài tia hi vọng lúc này xuất hiện trong lòng họ.
Nói có sách, mách có chứng.
Tên pháp sư khùng điên kia giờ chiếu giữa không gian toàn bộ những thông tin lão mới thu được về Nguyễn An Bình.
Nhìn vào gương mặt có vẻ trẻ tuổi đó, đám người ai nấy đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Dù sao trên lục địa Alrat này, các pháp sư còn trẻ thường b·ị đ·ánh giá thấp, vì họ còn quá thiếu kinh nghiệm, và chưa đủ tri thức.
Cùng một cảnh giới, thường các pháp sư già lúc nào cũng mạnh hơn những người trẻ tuổi.
Thậm chí chuyện những ông bà già này vượt cấp chiến đấu, đánh bại những pháp sư trẻ hơn mình cả đại cảnh giới cũng có thể xảy ra.
Nhưng đám người cho rằng tất cả những kinh nghiệm trước đó của mình giờ không thể áp dụng được trong hoàn cảnh này nữa.
Vì ai lại đi đánh đồng Ma Vương với một đứa trẻ bình thường cho được.
Về cái kế hoạch điên cuồng đó, có người cho rằng nó là vô lý.
Nhưng cũng nhiều người đồng ý, dù họ biết chắc rằng đây chính là một canh bạc.
Nếu như Ma Vương mạnh đến mức không còn gì để nói, cái đó mọi người cũng chỉ đành bó tay chịu c·hết.
Nhưng nếu Ma Vương đúng là một đứa trẻ 14 tuổi, và còn đang trong quá trình hấp thu tri thức để trở thành một Ma Vương chân chính.
Thì đây đúng là một kế hoạch khả thi, một hi vọng chiến thắng vô cùng mong manh đang mở ra trước mắt.