Chương 7: Con cái là để hố.
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi Nguyễn An Bình chuyển tới lục địa Alrat.
Và ba ngày này cũng là những ngày mà cậu nhóc 8 tuổi cảm thấy như đang ở địa ngục trần gian.
Khi đói bụng cậu được cha mình cho một cái ma pháp bổ sung dinh dưỡng, mệt mỏi thì được ông ta cho thêm ma pháp tăng khả năng tỉnh táo và tập trung.
Đồng thời đủ loại ma pháp chữa thương liên tục được triển khai, khiến cho một đứa trẻ 8 tuổi phải trải nghiệm cảm giác của một sinh viên khi chạy đồ án là như thế nào.
Có thể nói, trong ba ngày vừa qua, ông bố Nguyễn An Thành của cậu đã cho thằng con trai mình không c·hết thì phải vào chỗ c·hết mà học tập.
Nếu cách học tập đó mà áp dụng cho một thế giới bình thường, chắc chắn đứa trẻ giờ này đã phải ở trong bệnh viện thở oxi.
May mắn, lục địa Alrat là một thế giới ma pháp, nên thay vì kiệt lực khi học tập, Nguyễn An Bình giờ đã có thể nắm bắt được cách vận dụng một vài loại ma pháp cơ bản.
Đồng thời, cậu nhóc 8 tuổi này giờ cũng đã có những ấn tượng đầu tiên về cách để trở thành một pháp sư chân chính.
Tại lục địa Alrat, linh hồn của mỗi người đều sẽ phát ra một loại lực lượng vô hình vô cùng phân tán được gọi là tinh thần lực, nên các pháp sư coi linh hồn họ là căn cơ, là hạt giống của siêu phàm.
Khi phân tán, tinh thần lực chỉ là một thứ lực lượng vô hình, vô hại.
Nhưng việc tu luyện các phương pháp minh tưởng khác nhau sẽ ngưng tụ thứ lực lượng phân tán kia lại một chỗ, tạo thành từng sợi tinh thần lực.
Có thể nói, một ma pháp sư có thể hấp thu và chứa đựng được bao nhiêu ma lực chính là nhờ vào chất lượng tinh thần lực có tốt hay không.
Ngưng luyện được tinh thần lực, một người đã có thể tạm dùng được một vài ma pháp cơ bản nhưng vẫn chưa thể tính là một pháp sư.
Giai đoạn này chỉ có thể gọi những người như vậy là các học đồ, những kẻ còn chưa bước vào ngưỡng cửa siêu phàm.
Để chứa đựng được nhiều ma lực hơn, hấp thu ma lực từ tự nhiên nhiều hơn và dùng pháp thuật trôi chảy hơn.
Khi này một học đồ phải tạo dựng cấu trúc ma pháp trận cho riêng mình, chính thức trở thành một pháp sư.
Và giờ, Nguyễn An Bình cũng đã sẵn sàng để vẽ ra cấu trúc ma pháp trận của cậu.
Ngay bên cạnh cậu nhóc lúc này, Nguyễn An Thành gật đầu hài lòng trước thái độ học tập ấy.
Nhìn vào gương mặt đầy sự mệt mỏi hiện tại của thằng con trai mình, Nguyễn An Thành cuối cùng cũng đã cho thằng nhóc một cơ hội nghỉ ngơi sau ba ngày đèn sách.
Sau khi tiễn thằng con của mình đi ngủ nghỉ cho cẩn thận, Nguyễn An Thành đi ra hành lang của pháo đài.
Và người đầu tiên hắn gặp không ai khác chính là quản gia Bram.
Nếu là lúc trước, vị hắc ma pháp sư này sẽ còn nghi ngờ Nguyễn An Thành, cho rằng hắn ta đã bị người nào đó đoạt xá linh hồn
Còn hiện tại, Bram chỉ cần nhìn thấy vị bá tước này là chân tay liên tục run rẩy.
Nguyễn An Thành nhìn qua có vẻ đã đi ra khỏi nỗi đau mất vợ, trở thành một người cha thực thụ khi đã biết quan tâm đến con trai của mình.
Nhưng trong mắt Bram, vị bá tước này bản tính vẫn không có gì thay đổi, vẫn là một kẻ điên rồ, một tên biến thái chuyên lấy t·ra t·ấn người khác làm vui.
Trên trần đời này, ai lại có thể h·ành h·ạ đứa con trai của mình tới bờ vực sụp đổ như vậy chứ?
Dù cho những gì Nguyễn An Thành làm với Nguyễn An Bình chỉ là ép thằng nhóc phải không ngừng học tập, nhưng nhìn vào gương mặt của thằng nhóc đó, thì người chịu 10 loại cực hình cũng không có biểu cảm tuyệt vọng như vậy.
Nếu là lúc trước, Bram sẽ chỉ cho rằng vị bá tước kia biến thái ngang ngửa với hắn khi có thể làm những thí nghiệm đầy máu tươi.
Nhưng hiện tại, lão ta cảm thấy Nguyễn An Thành đã trên mình một bậc, là một hắc ma pháp sư điên loạn vượt trên cả hắn.
Thấy lão quản gia kiêm phụ tá của mình đang điên cuồng run rẩy như vậy, Nguyễn An Thành giờ cũng phải nhíu mày.
“Lão Bram, ông có chuyện gì không khỏe hay sao?”
Thấy ánh mắt của Nguyễn An Thành nhìn về phía mình như vậy, Bram cảm nhận được toàn bộ lông tơ trên thân thể lão đã bắt đầu dựng hết cả lên.
Giờ này, vị hắc ma pháp sư mới nhớ lại.
Dù cho bản chất của hắn có là một phụ tá, một đối tác của vị bá tước kia chăng nữa.
Nhưng bề ngoài, hắn vẫn là quản gia của pháo đài này.
Vì vậy, khi thấy Nguyễn An Thành bắt đầu hỏi han mình, Bram lập tức cúi người làm một lễ chào đầy vẻ thanh lịch.
Lão cố gắng che giấu những cảm xúc sợ hãi của mình nhiều nhất có thể.
“Thân thể của thần vẫn ổn thưa ngài.
Nhưng ngài bá tước, đã là ba ngày trôi qua…”
Nghe thấy vế sau nhỏ như tiếng muỗi kêu ấy, Nguyễn An Thành cũng hiểu được vị hắc ma pháp sư này tới đây gặp hắn vì điều gì.
Đơn giản vẫn chính là vì nghiên cứu bí thuật có thể giúp một ma pháp sư trường sinh bất tử mà thôi.
Tại cái thế giới ma pháp này, các ma pháp sư dù cho có sức mạnh đốt núi nấu biển, hủy diệt quốc gia chăng nữa.
Nhưng về tuổi thọ, bọn họ cũng chỉ có thể sống được nhiều nhất là khoảng 200 đến 300 năm.
Thậm chí, một vài người sử dụng các loại ma pháp ảnh hưởng tới sinh mệnh lực cũng chỉ có thể sống được trong vòng 150 năm hoặc chưa đầy trăm năm.
Vì vậy, việc nghiên cứu ma pháp trường sinh vẫn là thứ mà các pháp sư trên thế giới này theo đuổi suốt bao đời nay.
Trong lịch sử, cũng đã có một vài trường hợp thành công, sử dụng ma pháp để kéo dài sự sống của mình.
Có người từ bỏ nhục thân, hóa thành những bóng ma vất vưởng, tồn tại ngàn năm trong những hầm ngục tối tăm không ánh mặt trời.
Cũng có người dùng ý chí của mình đoạt xá những ma đạo pháp khí, cố gắng tồn tại trước khi linh hồn bị ma diệt trong vài trăm năm sau đó.
Có người cũng đã nghiên cứu thành công ma pháp giúp thân thể họ trẻ mãi không già.
Nhưng đáng tiếc, dù thân thể đã bất tử về mặt sinh học chăng nữa, linh hồn của các pháp sư ấy vẫn không thể tồn tại vĩnh viễn.
Hơn 500 năm qua đi, ý chí của những pháp sư ấy cũng bị thời gian ma diệt, chỉ để lại những thể xác sống thực vật trên đời mà thôi.
Nhưng dù cho có là cách nào để cầu trường sinh cũng là thứ được mọi pháp sư trên lục địa này truy tìm.
Với một người xuyên việt, một kẻ đã sống qua vài triệu năm và tuổi thọ chỉ có thể nói là vô cùng vô tận như Nguyễn An Thành.
Hắn có thể sử dụng những tri thức từ trước đó của mình, biên soạn ra một loại trường sinh ma pháp mới một cách vô cùng dễ dàng.
Khi một pháp sư tu luyện theo phương pháp ấy, việc có thể sống được 5000 năm cũng không phải một vấn đề quá lớn, trừ khi kẻ đó bị người vây công đến c·hết.
Không nói nhiều, Nguyễn An Thành cũng vô cùng hào phóng mà đưa ra sổ tay ghi chép của mình.
Ban đầu, hắc ma pháp sư Bram vẫn còn cảm thấy vô cùng nghi ngờ, ba ngày không nghiên cứu, không thí nghiệm gì, thế quái nào tên lãnh chúa này còn có thể có thành quả chứ?
Nhưng khi thấy những suy đoán, các loại ma pháp có trong sổ tay này.
Bram chỉ cần nhìn qua cũng có thể khẳng định, thứ ma pháp hắn đang cầm trên tay đúng là một loại trường sinh ma pháp.
Nhìn bóng lưng quản gia lâu đài này đang càng lúc càng đi xa.
Nguyễn An Thành có thể đoán được cái viễn cảnh tương lai, khi lãnh địa của mình sẽ bị người vây công, bị đủ loại kẻ địch tới để ép giao ra trường sinh ma pháp như thế nào rồi.
Trên đời này đúng là có tường gió không thể lọt qua được, nhưng với Nguyễn An Thành, hắn lại muốn để lọt một chút tiếng gió ra bên ngoài.
Trong ký ức của nguyên chủ, Nguyễn An Thành biết được tổ tiên của vị bá tước hắn nhập vào cũng là một pháp sư vô cùng tài năng, một người được đồn đoán rằng đã sáng tạo ra trường sinh ma pháp.
Nhưng Nguyễn An Thành lại biết, tất cả những tin đồn đoán trên chỉ là tin đồn.
Tiên tổ của tên quý tộc này đúng là đã từng tham gia vào nghiên cứu trường sinh ma pháp, nhưng những thành tịu vô cùng có hạn, chỉ có thể nói là có như không.
Cùng lắm loại ma pháp ấy cũng chỉ có thể giúp một pháp sư sống lâu thêm từ 1 đến 5 năm mà thôi.
Tuy vậy, với lời đồn ấy, từ bao đời vẫn có vô số kẻ tin vào và muốn lấy được trường sinh ma pháp từ trong lãnh địa Ngọc Lục Bảo.
Quản gia Bram cũng chỉ là một trong vô số kẻ trà trộn vào pháo đài này mà thôi.
Bên cạnh đó, cũng phải có một nửa số người hầu kẻ hạ, hộ vệ trong pháo đài này đã bị người đánh tráo, thâm nhập.
Chuyện này xảy ra cũng là vì nguyên chủ Nguyễn An Thành là một bá tước vì lụy tình mà mặc kệ tất cả, khiến cho pháo đài của tổ tiên giờ đã bị thẩm thấu như một cái sàng.
Tất cả đủ để thấy những ma pháp sư, những thế lực xung quanh điên cuồng vì trường sinh ma pháp như thế nào.
Vốn loại ma pháp của tổ tiên để lại chỉ là một bản thử nghiệm lỗi.
Nhưng khi qua tay một kẻ có vốn tri thức hùng hậu như Nguyễn An Thành, giờ này, tin đồn ấy từ giả đã hóa thành sự thật.
Chỉ cần thông tin này được công bố ra ngoài, Nguyễn An Thành cũng đã có thể tưởng tượng được số lượng kẻ thù sẽ bao vây pháo đài nhiều như thế nào.
Hắn cũng tưởng tượng ra được những kế hoạch nhằm vào và muốn dùng Nguyễn An Bình để đe dọa, ép hắn giao ra trường sinh ma pháp.
Trên hành lang vắng bóng của pháo đài, tên lãnh chúa giờ đang nở một nụ cười vô cùng quỷ dị, như thể đang có một kế hoạch vô cùng tàn ác nào đó nổi lên trong đầu hắn.
Nhưng ngay lúc này, từ trong chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Linh hồn thể của một người phụ nữ lúc này bay ra, nhéo lỗ tai của Nguyễn An Thành, khiến hắn không ngừng kêu đau.
“Nguyễn An Thành, ý ông là sao đây?
Bộ ông muốn hố c·hết con trai mình hay sao hả?”
Giờ này, cô vợ Chu Thị Minh Anh của hắn dù cho có là một linh hồn thể, nhưng cô ta cũng có thể can thiệp được vào thực tế, nhéo lỗ tai chồng mình và khiến cho vị bá tước không ngừng cầu xin tha thứ.
“Khoan đã, chị vợ, xin nghe em giải trình một chút!
Dù sao đây cũng là một cái thế giới giả lập mà thôi, nói trắng ra cũng chỉ là một trò chơi!
Để cho thằng nhóc nhà mình bị hố vài lần ở cái thế giới này cho nó tỉnh người ra thì tốt hơn là để nó bị hố ngoài đời thực.
Đừng quên ở hiện thực, chúng ta đã là những n·gười c·hết với cái thế giới ấy rồi, chúng ta không thể nào ở bên thằng nhóc nhà mình mãi được.”
Nghe hắn thanh minh như vậy, linh hồn thể của Chu Thị Minh Anh cũng đã tạm tha cho cái lỗ tai của chồng mình.
Một cái gật đầu nhẹ sau một hồi suy nghĩ, cô vợ của Nguyễn An Thành cũng đồng ý với cái ý tưởng của hắn.
Dù cho Nguyễn An Bình đúng là đã học được nhiều thứ khi nhìn vào ký ức của Nguyễn An Thành, nhưng chừng đó vẫn còn là chưa đủ để một đứa nhóc 8 tuổi có thể trưởng thành sớm được.
Với lại, hai vợ chồng hoàn toàn có thể nhìn ra, linh khí khôi phục, thức tỉnh chức nghiệp xuất hiện cùng một lúc.
Không biết chừng cái thế giới bên ngoài đó sẽ loạn lên như thế nào nữa.
Vì vậy, trong âm thầm, Nguyễn An Bình không biết được cha mẹ mình đã lên một kế hoạch nhằm vào chính đứa con trai của họ.