Ghế Số 1: Cùng Nhau Chơi Sập Cái Mạt Thế Này.

Chương 8: Nhập môn pháp sư.




Chương 8: Nhập môn pháp sư.
Sau một ngày một đêm nghỉ ngơi đầy đủ.
Dưới đủ loại ma pháp khác nhau từ lão cha của mình, Nguyễn An Bình giờ cũng đã khôi phục trạng thái tốt nhất.
Trong đầu cậu nhóc, đủ loại kiến thức ma pháp đã được ghi nhớ, một cấu trúc hai ma pháp trụ cột cũng đã được cậu nhóc phác họa trong đầu mình.
Không phải Nguyễn An Bình không muốn một cấu trúc ba ma pháp trụ cột, nhưng rất tiếc, dù cho thiếu niên ấy có là một đứa trẻ thông minh khác người chăng nữa, khoảng cách của cậu với thiên tài vẫn còn kém một bậc.
Bước trên hành lang màu ngọc bích đang phản chiếu ánh sáng rực rỡ của mặt trời, cậu đi theo cha mình tới căn phòng minh tưởng chuyên dành cho các pháp sư của gia tộc.
Nhưng trên gương mặt non nớt ấy, hào hứng thì không thấy đâu, chỉ thấy được một vẻ buồn lo vô cớ.
Nhìn vào gương mặt thằng con trai mình, Nguyễn An Thành lập tức liên tưởng tới những ngày xưa cũ, khi mà hắn đã cố gắng ôn tập để rồi kết quả của những bài kiểm tra vẫn không như mong muốn.
“Haha, sao vậy pháp sư tương lai, cấu trúc ma pháp trận trong đầu chỉ có thể duy trì được một hay là hai ma pháp trụ cột thôi sao?”
Thấy cha mình nói như vậy, cậu nhóc giờ cũng như bao đứa trẻ khác khi bị cha mẹ mình bắt thóp.
Một cảm giác hồi hộp xuất hiện trong lòng.
Còn chưa đợi thằng nhóc mở miệng nói gì đó, Nguyễn An Thành đã lập tức an ủi đứa con của mình.
“Đừng lo lắng làm gì, cứ yên tâm.
Dù sao đi nữa, ta cũng là một pháp sư có 2 ma pháp trụ cột, nên ta cũng đã phát triển một loại kỹ thuật mới, có thể giúp mở rộng giới hạn của ma pháp sư.
Nên sau ngày hôm nay, chúng ta đều là những ma pháp sư ba ma pháp trụ cột mà thôi.”
Nguyễn An Thành nói giống như thể đang trình bày một sự thật, không hề giống một kẻ đang cố an ủi người khác một chút nào.
Nếu những ngôn luận này lộ ra với người khác, rất có thể mọi người đều sẽ phải cười đến rụng cả răng.
Vì từ cổ chí kim, người chế tạo ra trường sinh ma pháp có thể có, nhưng kẻ vượt qua giới hạn, tạo ra một ma pháp trụ cột mới sau khi ma pháp trận định hình lại là chuyện chưa hề có tiền lệ.
Nhưng với Nguyễn An Bình, ngay khi nghe cha mình nói vậy, hai mắt cậu nhóc đã lập tức lóe lên tia hi vọng.
Bước vào trong căn phòng mật thất.

Ngay khi hai người bước vào trong căn phòng một khắc này, cánh cửa giống như được chế tạo từ ngọc lục bảo lập tức đóng lại.
Ánh sáng tự nhiên đã hoàn toàn biến mất, chỉ để lại nơi đây ánh sáng le lói không đáng chú ý tới từ những chiếc đèn dầu được treo khắp căn phòng.
Bầu không khí lập tức trở nên gấp gáp hơn vô số lần, và giờ cũng là lúc Nguyễn An Bình phải phác họa ra ma pháp trận trụ cột của chính bản thân cậu.
Khi cậu nhóc còn đang bối rối, chưa biết phải làm sao, một giọng nói ngay lập tức vang lên.
“Quay người lại đi con, đối mặt chúng ta.”
Một giọng nữ nói ra những lời ấm áp nhất, nhưng lại khiến cho bất cứ ai nghe được đều cảm nhận được sự lạnh giá có trong đó, khi tiếng nói ấy được phát ra từ một linh hồn thể.
Nguyễn An Bình quay người lại, cậu nhóc lập tức thấy được đầu nguồn của giọng nói đó, cũng chính là mẹ mình.
Trước mặt cậu, trên người của cha mẹ nhanh chóng phát ra những tia sáng kỳ lạ, lập tức lấn áp toàn bộ ánh sáng tồn tại bên trong căn mật thất.
Hai ma pháp trận của những pháp sư cấp độ 3 rất nhanh chóng được vẽ lên không trung.
Độ phức tạp của chúng khiến cho bất cứ ai nhìn vào cũng phải cảm thấy choáng ngợp, như thể toàn bộ kiến thức hình học không gian trong 12 năm học gộp lại cũng chỉ bằng một góc của ma pháp trận ấy.
Tại đại lục Alrat này, ma pháp trận càng phức tạp, chứng tỏ khả năng vận dụng ma pháp của pháp sư càng cao, lực chiến càng mạnh.
Đương nhiên, một ma pháp sư cấp độ 3 không thể nào có thể vẽ ra được những ma pháp trận trụ cột phức tạp như vậy, đây đã có thể so sánh với một vài ma pháp sư cấp độ 5.
Hai người trước mặt Nguyễn An Bình có thể tạo ra những đường nét phức tạp như vậy chính là do tinh thần của họ là những người xuyên việt, khác hẳn một trời một vực so với những pháp sư bản địa.
Nhìn vào ma pháp trận của cha mẹ, cậu nhóc Nguyễn An Bình giờ cũng chỉ có thể nuốt nước bọt.
Ngắm nhìn một lúc hai cấu trúc ma pháp trận phức tạp đó, rồi lại xem xét, so sánh với ma pháp trận của mình.
Nguyễn An Bình giờ cũng không biết rằng mình có thể tạo ra một ma pháp trận sánh ngang với hai người họ hay không nữa.
Nhưng chuyện đã đến nước này rồi thì mặc kệ thôi.
Ai lại đi so sánh mình với hai vị lão tổ đã sống qua ít nhất là vài triệu năm bao giờ.

Rất nhanh chóng, từ phía Nguyễn An Bình, từng dòng ma lực cũng được tâm linh của cậu nhóc dẫn đạo và vẽ lên không trung một ma pháp trận mang tính đặc trưng riêng của bản thân.
Một trận pháp gồm hai ô trống hình tròn ở chính giữa đang không ngừng xoay quanh nhau như thái cực.
Và ngay khi ma pháp trận của Nguyễn An Bình hình thành một khắc này, hai ma pháp trận khác của cha mẹ cậu cũng bỗng nhiên bành trướng.
Ba ma pháp trận dây dưa nhau, không ngừng đan xen, khiến cho cả căn phòng minh tưởng của pháo đài giờ này ngập chìm trong vô số những cấu trúc hình học khác biệt, không ngừng chuyển đổi, không ngừng tổ hợp.
Sau một hồi giống như thực ảo đan xen, ba ma pháp trận cũng đã trở về đúng với vị trí của nó.
Trong tầm mắt của Nguyễn An Bình hiện tại, trên đầu cả nhà mình hiện đều là những ma pháp trận với ba ma pháp trụ cột, là căn cơ tốt nhất cho một pháp sư có thể phát triển.
Còn giờ, cậu nhóc cũng đã nhắm mắt lại, cảm nhận ma pháp trận mới được hình thành của mình.
Đó là một ma pháp trận với ba ma pháp trụ cột vẫn còn đang trống chỗ, nhưng điều đáng lưu ý hơn, đó chính là cấu trúc của ma pháp trận này vô cùng phức tạp.
Nó phức tạp gấp vô số lần một pháp sư cấp độ 1 có thể sở hữu, thậm chí, còn đã vượt qua cả những pháp sư cấp độ 5.
Nó là một trận pháp bao gồm gần như toàn bộ những cấu trúc của hai ma pháp trận của cha mẹ cậu, kết hợp một cách hoàn hảo với ma pháp trận của chính bản thân cậu.
Nếu như không phải do tâm linh của Nguyễn An Bình còn quá yếu, có lẽ hai vị phụ huynh còn có thể cho cậu nhóc một phiên bản ma pháp trận tiên tiến hơn.
Nhưng tại lục địa Alrat này, có thể nói ma pháp trận căn cơ của Nguyễn An Bình đã là loại ma pháp trận tốt nhất để đặt nền móng.
Thấy trận pháp có thể chứa ba pháp thuật trụ cột của mình, cậu nhóc giờ này vui mừng không thôi.
Đúng lúc này, từng tiếng bước chân vang lên kéo Nguyễn An Bình trở lại hiện thực.
Sau khi đã hoàn thành nghi thức, Chu Thị Minh Anh cũng đã một lần nữa trở lại trong chiếc nhẫn của chồng cô, còn bá tước Nguyễn An Thành giờ đang tiến gần về phía cậu nhóc với hai cuốn sách ma pháp trong tay.
“Chúc mừng nhóc, hiện tại con đã là một ma pháp sư thiên kiêu với ba ô pháp thuật trụ cột rồi.
Ở đây có hai cuốn sách ma pháp phù hợp nhất với thiên phú của con.”
Nói rồi, vị bá tước giao hai cuốn sách ấy lên tay đứa con 8 tuổi của mình.
Nhìn vào cuốn sách trong tay, một cuốn sách chính là Chiêm Tinh Thuật, bên trong có chứa một vài thủ đoạn sử dụng ma pháp để bói toán vận mệnh.
Nguyễn An Bình cũng không ngạc nhiên với sự xuất hiện của cuốn sách này cho lắm.

Dù sao cái thiên phú dị năng thấy trước tương lai của cậu quá phù hợp với loại ma pháp bói toán này.
Còn cuốn sách thứ hai khiến cho cậu nhóc phải ngạc nhiên, khi đây là một loại ma pháp bị động, một cuốn Tự Nhiên Linh Cảm.
Thấy được vẻ mờ mịt trên mặt con trai của mình khi thằng nhóc thấy được cuốn sách thứ hai, Nguyễn An Thành cũng chỉ cười nhạt.
“Chỉ là một loại ma pháp phụ trợ, không phải ma pháp tiến công hay phòng thủ gì làm con thất vọng hay sao?
Nhưng đừng vì vậy mà coi thường tầm quan trọng của linh cảm hay ngộ tính chứ.
Cái thứ đó vẫn rất quan trọng dù cho có là một cái thế giới huyền huyễn toàn bộ vĩ lực tụ tập một thân, hoặc là một thế giới lấy khoa học công nghệ làm chủ chăng nữa.
Dù sao những khó khăn khi cảm ngộ công pháp, hoặc là những nan đề khi nghiên cứu khoa học cần tốn thời gian dài hàng chục, hàng trăm năm.
Nhưng chỉ cần một giây linh cảm nổi lên trong lòng, con người có thể tiết kiệm khoảng thời gian rất rất dài.
Đó còn chưa kể, nếu may mắn, khi linh cảm ập tới, trí tuệ khai mở, con có thể lĩnh ngộ được những thứ mà mình bình thường chẳng thể nào nghĩ tới.”
Nghe cha mình nói vậy, Nguyễn An Bình giờ cũng đã không còn ý kiến nào ở đây nữa.
Ánh mắt nhìn vào ô trụ cột ma pháp cuối cùng, cậu nhóc rất muốn hỏi cha mình tại sao không có ma pháp thứ ba.
Nhưng còn chưa kịp hỏi, bá tước Nguyễn An Thành giờ đã bắt đầu bước ra cửa của căn phòng minh tưởng.
“Hai ma pháp trên cũng chỉ là thứ mà ta khuyên con nên học tập mà thôi, còn con thích học gì thì tùy.
Còn ma pháp thứ ba thì tốt nhất con nên tuyển một loại ma pháp thiên về chiến đấu hoặc có thể ứng dụng trong chiến đấu đi.
Dù sao thì cái thế giới giả lập này dù chỉ là một trò chơi, nhưng nó rất giống ngoài đời khi chúng ta chỉ có một mạng.”
Cánh cửa căn phòng đột ngột đóng lại, chỉ để Nguyễn An Bình một mình một phòng suy ngẫm.
Trong đầu cậu nhóc đã quyết định làm theo ý của cha mình khi đem Chiêm Tinh Thuật và Tự Nhiên Linh Cảm làm hai ma pháp trụ cột của mình.
Nhưng còn về pháp thuật trụ cột cuối cùng.
Trong đầu cậu nhóc giờ nổi lên ý tưởng về một loại ma pháp có thể cải tử hồi sinh, hoặc một ma pháp hồi phục cấp độ cao nào đó.
Dù sao ngoài thế giới thực, cha mẹ cậu giờ vẫn còn đang hấp hối đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.