Ghế Số 1: Cùng Nhau Chơi Sập Cái Mạt Thế Này.

Chương 70: Viễn cảnh tương lai, thay đổi.




Chương 70: Viễn cảnh tương lai, thay đổi.
Vài giờ sau đó, ngồi trên một tảng đá to lớn từng là một phần của bức tường vĩ đại bảo vệ pháo đài Ngọc Lục Bảo.
Nguyễn An Bình giờ liên tục xem xét, nhìn qua về những cổ vật trong lòng bàn tay mình.
Ngoài những cổ vật đã bị tổn hại tới không thể khôi phục trong trận chiến vừa rồi, Nguyễn An Bình đã lấy được thêm 3 món cổ vật khác từ phía những lão pháp sư già của liên minh.
Lơ lửng trước mặt cậu giờ là một chiếc lông vũ trắng ẩn chứa bên trong quy tắc về bão tố vô cùng cuồng bạo.
Bên cạnh nó là một giọt nước đen như mực không ngừng biến đổi, nhưng cổ vật này lại sở hữu một lực từ vô cùng khủng kh·iếp bên trong nó.
Cuối cùng, đó là một mảnh trang sức hình trăng khuyết được chế tác từ bí ngân, một thứ kim loại ma pháp cực kỳ quý giá.
Bên trên mảnh trăng khuyết ấy, một ngọn lửa tâm linh màu trắng bạc đang không ngừng thiêu đốt.
Trái ngược với những ngọn lửa thông thường, ngọn lửa bạc này lại tỏa ra hơi lạnh như thể muốn đóng băng vạn vật.
Nếu như không có thực lực tương đương một pháp sư cấp độ 5, thì càng tiếp xúc với ngọn lửa tâm linh này, một cảm giác muốn chìm vào một giấc ngủ tới vĩnh hằng sẽ dần lấn áp mọi lý trí tất cả sinh vật sống xung quanh.
Cất kỹ ba món cổ vật này, Nguyễn An Bình quyết định muốn nghiên cứu thật kỹ lưỡng về chúng.
Cậu không thể hấp thu toàn bộ quy tắc có trong đó để rồi khiến những bảo vật này trở thành phế phẩm cho được.
Đúng lúc này, một cảm giác khó lý giải bằng lời nổi lên trong lòng cậu.
Ma pháp trụ cột Cơn Gió Của Vận Mệnh có thể cảm nhận được một mối liên hệ nhân quả nào đó đang kết nối thẳng vào vận mệnh của người thiếu niên.
“Ai nha, lại có một viễn cảnh tương lai mới xuất hiện sao?”
Ngay khi vừa thở dài xong.
Chớp mắt, tâm linh của thiếu niên lại bị kéo vào một vùng không gian kỳ lạ.
Nơi cậu có thể nhìn thấy được viễn cảnh tương lai của mình.
Khi thực lực của Nguyễn An Bình mới bắt đầu nhập môn trở thành pháp sư, cậu đã có thể đi lại tự do trong cái viễn cảnh tương lai mà mình quan sát được.
Giờ, sức mạnh của thiếu niên đã xưa đâu bằng nay, nên có vẻ, những thứ trước mắt cậu lại có sự biến đổi.
Lần này, cậu không chỉ chứng kiến một viễn cảnh tương lai nữa, mà là hai viễn cảnh hoàn toàn khác nhau.
Một trong đó vô cùng rõ ràng, khi cậu vẫn đang ngồi nhà, nhìn vào màn hình nguyên tố phong, thứ đã có tầm ảnh hưởng lên khắp lục địa Alrat.
Trong cái viễn cảnh ấy, cậu đã chứng kiến được một đàn quái vật đi xuyên qua những vùng biển bị đóng băng.
Chúng đột kích, c·ướp phá những thành thị rách nát của con người.

Viễn cảnh tương lai còn lại có vẻ xa xôi hơn, mờ mịt hơn.
Vì khi bước vào viễn cảnh này, Nguyễn An Bình lại nghe được những âm thanh quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ.
“Thế giới này là một trò chơi, một câu chuyện không thật, con không cần phải có quá nhiều áp lực về những thứ sẽ diễn ra tiếp theo, dù cho cả thế giới này hủy diệt chăng nữa.”
“Và giờ tiến về phía Quang và Ám đi con, trở thành tối thượng, là chân thần, là duy nhất.”
Nguyễn An Bình lập tức có thể đoán được, những âm thanh mơ hồ kia có lẽ tới từ cha mẹ mình.
Nhưng mà cái thứ cậu đang chứng kiến trong viễn cảnh tương lai này là gì chứ?
Trước mắt Nguyễn An Bình, tất cả mọi thứ giờ chỉ còn lại hai màu đen trắng.
Thứ sức mạnh ở cấp độ nhất niệm sáng thế, nhất niệm diệt thế đang hiển hiện ngay trước mắt cậu, mời gọi cậu chiếm lấy nó.
Quay đầu lại, Nguyễn An Bình chứng kiến vô số những đôi mắt đang dõi theo, những lời cầu nguyện trong đau khổ hướng về phía mình.
Nhưng chưa kịp hiểu được đang có những gì xảy ra.
Thiếu niên một lần nữa phải rời khỏi ảo cảnh này.
Khi hai mắt mở ra một lần nữa, Nguyễn An Bình trầm tư suy nghĩ về những biến đổi mà mình vừa chứng kiến khi nhìn vào ảo cảnh tương lai.
Trong đầu cậu, một tia liên kết được nối thẳng với hoang mạc tri thức trong nội thế giới.
Cùng với đó, ngọn lửa tâm linh do mặt trời trắng ngay trên hoang mạc nhanh chóng thiêu đốt mọi tạp niệm, chiếu sáng tâm linh cậu thiếu niên.
Vô số những suy nghĩ, ý tưởng được tổng hợp, gom lại cùng một chỗ, đưa ra một kết luận.
Đó là do thực lực của Nguyễn An Bình đã gia tăng, nên khả năng nhìn vào những tiếp điểm vận mệnh trong tương lai của cậu đã tiến xa hơn.
Nên từ giờ, cậu hoàn toàn có thể chứng kiến được một tương lai gần và một tương lai xa xôi hơn.
Nếu Nguyễn An Bình đoán không sai, cái tương lai mờ mịt mà cậu đã chứng kiến sẽ cách rất rất xa hiện tại.
Nên dù cho ở cái tương lai đó thế giới có hủy diệt như thế nào thì cũng không liên quan quá nhiều tới cậu ở hiện tại.
Nhưng giờ, thiếu niên ấy lại chú ý tới một vấn đề hoàn toàn khác.
Đó chính là chuyện nằm ngay ở một tương lai gần, khi cậu đã chứng kiến viễn cảnh một đám quái vật đổ bộ lên một vùng biển nào đó.
Với vốn kiến thức địa lý mà cậu đã học tập được, cậu tính toán ánh sáng của khu vực mà mình đã chứng kiến, hướng biển, hướng gió…
Rất có thể, vùng đất bị quái vật xâm lấn đó là một vùng biển nằm ở phía đông của lục địa Alrat.
Nghĩ tới cái ma pháp trụ cột Cơn Gió Của Vận Mệnh thăm dò được tới phạm vi xa như vậy, Nguyễn An Bình cũng đã tính toán ra, có lẽ phải vài năm nữa ma pháp ấy mới có thể bao phủ một khoảng cách từ bờ tây tới bờ đông của lục địa.

“Haha, chuyện ta có thể nhìn trộm cho tới tận bờ đông sao?
Cái này còn quá sớm đi…”
Nhưng khi nói những lời này, sắc mặt của cậu thiếu niên dần thay đổi.
Tất cả những thông tin cậu nhìn được từ tương lai, tất cả chúng dù ít hay nhiều gì thì cũng liên quan tới cậu.
Khác với những lần nhìn thấy tương lai trước đó, lần nhìn thấy tương lai này chỉ có thể nói là vô cùng mơ hồ.
Cái chuyện vùng biển phía đông bị t·ấn c·ông, suy đi nghĩ lại như thế nào chăng nữa, nó có bắn đại bác cũng không liên quan tới cậu có được hay không.
Tò mò, Nguyễn An Bình rất muốn biết được bờ biển phía đông của lục địa đang xảy ra những chuyện gì.
Nhưng ngay sau đó, tất cả những gì mà màn hình nguyên tố phong hiển thị về bờ biển phía đông cũng chỉ là vô số những bông tuyết.
Biết chuyện này sẽ xảy ra, Nguyễn An Bình cũng chẳng còn cách nào khác.
Bỗng chợt, cậu lấy ra cây lông vũ ẩn chứa bên trong quy tắc bão tố.
Dù sao góp gió thành bão, như vậy, chỉ cần cậu chuyển hóa và sử dụng quy tắc có trong chiếc lông vũ này làm quân lương cho ma pháp Cơn Gió Của Vận Mệnh.
Rất có thể chuyện nhìn trộm ra được vùng biển phía đông giờ không phải là chuyện bất khả thi.
Nghĩ là làm.
Trong con mắt của những thuộc hạ xung quanh, cùng với ánh mắt của vô số những tù nhân vừa b·ị b·ắt giữ không lâu.
Nguyễn An Bình sắc mặt đầy vẻ tiếc nuối, lấy ra bảo vật truyền thừa của Cuồng Phong công hội.
Cậu bóp nát chiếc lông vũ ấy trong lòng bàn tay, để thứ năng lượng tàn dư của các vị thần tràn vào trong, hóa thành một phần của nội thế giới.
Pháp sư trẻ tuổi giờ cảm nhận được khả năng tương tác với gió của mình đã lên một tầng thứ khác.
Và giờ, trong ánh mắt của bao nhiêu người, cả kẻ thù lẫn thuộc hạ, Nguyễn An Bình lại một lần nữa sử dụng Cơn Gió Của Vận Mệnh.
Một cảnh tượng lập tức mở ra với tất cả những người đang có mặt.
Bờ biển phía đông của lục địa.
Một nơi vốn có phong cảnh tuyệt vời, với những đường bờ biển dài, những bãi cát mịn, khí hậu ấm áp.
Nhưng kể từ sau khi sự kiện Ma Vương xuất thế diễn ra vào 6 năm trước.

Động đất, s·óng t·hần đã xảy ra, hủy diệt vô số thành trấn của con người, khiến hàng chục tỉ người bỏ mạng, cả một dải bờ biển trở về thời đồ đá.
Không chỉ đ·ộng đ·ất s·óng t·hần, mà tro bụi núi lửa cũng đã bao phủ cả một vùng rộng lớn.
Sau 6 năm liên tục không được chiếu sáng, cả một vùng biển và phía đông lục địa giờ đã rơi vào một kỷ băng hà vô cùng thảm khốc.
Hiện tại, đông lục địa đã gần như trở thành một vùng đất băng giá, chỉ còn lại một số lượng rất ít người còn sinh tồn trong hoàn cảnh vô vọng này.
Và trên vùng đất tràn đầy sự tuyệt vọng ấy, một lần nữa tai họa lại giáng xuống nơi đây.
Như thể đất trời muốn quét sạch tất cả những con người còn kiên cường bám trụ.
Tại pháo đài Wavegate, một tòa thành to lớn, sừng sững như một người khổng lồ canh gác vùng biển đã bị băng tuyết đông cứng.
Vẫn như bao ngày khác, các binh sĩ trong bộ áo lông dày cộp lại đội mưa tuyết, bước ra bên ngoài, nhìn về phía mặt biển đã đóng băng cả năm trời.
Trong t·hảm h·ọa vào 6 năm trước đó, nhờ sự xuất hiện của giáo hoàng Luci L.Boris, vô số người ở phía đông lục địa đã được cứu sống.
Nên từ đó trở đi, tại những vùng đất có thể coi như đã bị xóa sổ hoàn toàn, niềm tin vào tôn giáo, niềm tin vào giáo hoàng đã trở thành tia hi vọng giúp những người bình thường có thể sống sót trong hoàn cảnh khắc nghiệt.
Và khi nghe được lời sấm truyền, rằng Ma Vương, kẻ đã gây ra t·hảm h·ọa vào 6 năm trước, cùng với đội quân ma vật đông đảo của hắn ta sẽ xuất hiện ở phía đông lục địa.
Với dân chúng còn bám trụ tại nơi đất c·hết, họ coi những điều răn dạy của giáo hoàng là cao hơn hết thảy.
Từ đó trở đi, những người dân cùng với các pháp sư còn sống sót đã liên kết cùng nhau, chế tạo ra một hệ thống các pháo đài phòng ngự bờ biển trải dọc khắp đông lục địa.
Họ là hệ thống cảnh báo, là những người đầu tiên sẽ rung chuông khi Ma Vương xâm nhập.
Và ngày hôm nay, cuối cùng những pháo đài ấy cũng đã phát huy tác dụng của chúng.
Ngày mà mọi người không mong muốn nhất cuối cùng vẫn xảy ra.
Từ trên bề mặt của một đại dương đã bị đóng băng.
Từng bóng đen bắt đầu xuất hiện từ đường chân trời vốn đã được bao phủ bởi tuyết trắng.
Một vài pháp sư nhìn về phương xa, họ thấy được ngoại hình kỳ dị của quân đoàn đang lao tới.
Bọn họ lập tức ý thức được đây chính là một đội quân ma vật, là những quân đoàn dưới trướng của Ma Vương.
Và nếu chúng xuất hiện ở nơi đây, điều đó cũng đồng nghĩa với việc cuộc chiến chống lại Ma Vương cũng đã bắt đầu rồi.
Ngay lập tức, cả pháo đài chìm trong tiếng chuông vang vọng.
Một pháp trận hình thành xung quanh, bao phủ cả vùng đất trong ánh sáng thần thánh.
Tiếng chuông vang lên không chỉ từ phía của pháo đài Wavegate, mà nó còn vang lên tại vô số những pháo đài khác.
Đủ để thấy quy mô của cuộc xâm lấn này sẽ lớn tới mức độ nào rồi.
Từ trên cao, có thể thấy một cơn s·óng t·hần gồm xương thịt, nanh vuốt, sừng, vảy… của vô số những sinh vật đang trào lên.
Như thể chúng muốn nhấn chìm ánh sáng cuối cùng của nhân loại tại vùng đất c·hết này vào bóng tối…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.