Chương 69: Chiến tranh kết thúc.
Khi còn đang mải mắng vận mệnh mà tự dưng có kẻ hướng ác ý về phía mình, Nguyễn An Bình từ từ quay đầu lại.
Khí thế của thiếu niên ấy giống như ngưng tụ thành thực chất, nặng nề như núi cao, lập tức khiến cho tất cả những kẻ địch xung quanh cậu không chịu nổi, phải quỳ rạp trên mặt đất trong vô thức.
Bình thường, cậu thiếu niên này có tính cách như một con cá mặn do lười biếng, để bản thân được nghỉ ngơi sau nhiều năm hao tâm tổn trí vì nhìn thấy đủ thứ vận mệnh khác nhau.
Nhưng giờ, khi đã tới nút thắt của vận mệnh, Nguyễn An Bình chắc chắn sẽ nghiêm túc nhất có thể để đương đầu với nó.
Cũng như đám liên minh thảo phạt Ma Vương đang cực kỳ nghiêm túc để đối đầu với cậu vậy.
Ngay khi Nguyễn An Bình vừa thả ra một chút khí thế của mình, lực lượng tinh thần vô cùng nặng nề của cậu dễ dàng đè bẹp tất cả những người xung quanh.
Dù cho những kẻ đã có mặt tại pháo đài Ngọc Lục Bảo, hay là những binh sĩ liên minh thảo phạt Ma Vương vẫn đang ở phía bên kia cánh cổng không gian.
Trừ các pháp sư cấp độ 5 còn chật vật chống đỡ ra, tất cả những người còn lại không thổ huyết trọng thương thì giờ cũng toàn thân bất lực.
Thủ đoạn trấn áp vô cùng thô bạo này, nhiều người không thể tin nổi là nó có thể được phát ra từ một cậu pháp sư trẻ tuổi như vậy.
“Chuyện này không giống như trong dự đoán một chút nào!”
“Tên nhóc đó không phải là một Ma Vương còn đang cần thời gian để trưởng thành hay sao?
Mà với thực lực của thằng nhóc đó thể hiện, nó hoàn toàn có thể sánh được với những Ma Vương của thời đại trước đó đi…”
Từng câu từng chữ tràn đầy tuyệt vọng vang lên từ phía đội hình các pháp sư của liên minh.
Biết đám người mình đã không còn nhiều thời gian nữa rồi.
Đủ mọi thủ đoạn giữ nhà cuối cùng của đám người này được triển khai.
Có người lấy ra một mũi tên đen như mực, nguồn ma lực nó tỏa ra nhuộm đen cả một vùng không gian.
Cũng có người lấy ra một tấm khiên tròn cũ nát đã bị tách làm đôi, bên trên đó vẫn dư lại những tàn lửa có nhiệt độ cao khủng kh·iếp.
Người lấy ra một nhánh cây, khiến cho sinh mệnh của tất cả những pháp sư đang có mặt lúc nào cũng dồi dào.
Dù cho họ có b·ị t·hương nặng đến đâu chăng nữa, chỉ cần cái đầu của họ vẫn còn tồn tại, những v·ết t·hương ấy cũng sẽ nhanh chóng khôi phục lại.
Nhìn vào đủ những thứ đồ chơi được đám người lấy ra, Nguyễn An Bình không hiểu sao trong lòng cậu lại nổi lên một cảm giác khác lạ.
Đó chính là đám người này không tới đây để xử lý cậu, chúng tới đây là để tiễn đưa cơ duyên.
Hiện tại, Nguyễn An Bình vẫn đang vô cùng mê man, không biết nên làm thế nào để tiếp tục tăng tiến sức mạnh của mình.
Cậu đã thấy được cơ hội ấy qua Mặt Nạ Của Thần Hề, nhưng sau cả vạn năm, thời gian đã bào mòn và khiến phần di hài ấy không còn hoàn chỉnh như trước, khiến nhiều lần tiến độ nghiên cứu của cậu về thần linh bị gián đoạn.
Vì vậy, có được một phần di hài thần linh với cậu là chưa đủ.
Nếu có được nhiều những phần di hài hơn, cậu có thể đẩy ngược, thôi diễn ra cấu trúc sinh mạng hoàn chỉnh của những sinh vật quy tắc trong truyền thuyết ấy.
Từ đó, cậu có thể đẩy ngược, thôi diễn thêm con đường phía trước.
Ở phía ngược lại, dù cho uy thế của Nguyễn An Bình đã suýt khiến mấy lão già này gần như sụp đổ.
Nhưng chỉ cần họ đang cầm những bảo vật tổ truyền trong tay, cảm nhận được thứ sức mạnh kinh khủng vẫn còn lưu chuyển trong đó.
Tất cả nỗi sợ hãi trong lòng đám người giờ này nhanh chóng biến mất.
Sau một hồi sử dụng đủ những loại pháp thuật thăm dò cậu thiếu niên nhưng vô ích.
Các pháp sư đang có mặt có vẻ không nhịn nổi nữa.
Người đầu tiên ra tay vẫn là lão pháp sư shaman.
“Ma Vương! Chịu c·hết đi!”
Tuy bộ áo giáp không ở trong tay lão mà ở trên thân thể Nguyễn An Bình, nhưng quyền điều khiển bộ giáp đó vẫn ở trong tay lão pháp sư.
Vì vậy, ngay lúc này, cậu thiếu niên cảm nhận được không gian bên trong bộ giáp này đang điên cuồng vặn vẹo.
Nó khiến cậu cảm tưởng như thể mình đang bị đưa vào một máy nghiền công suất lớn.
Với người khác, đây đúng là một thủ đoạn vô cùng mạnh mẽ, khi mà sức mạnh tới từ không gian hỗn loạn trong bộ giáp này có thể xé nát họ ra thành trăm ngàn mảnh.
Nhưng với Nguyễn An Bình.
Một lớp lá chắn mờ nhạt xuất hiện quanh người cậu ta, hóa giải toàn bộ sát thương.
Đây chỉ là lớp màng chắn tự nhiên do nội thế giới của Nguyễn An Bình phát ra.
Tuy chỉ là một lớp màng cực mỏng nhưng nó có sức phòng ngự vô cùng rắn chắc, không chỉ vậy, nó còn đang hấp thu tất cả những vùng không gian hỗn loạn quanh mình, làm tăng diện tích không gian của nội thế giới bên trong cậu thiếu niên.
Cùng lúc đó, tất cả những thủ đoạn t·ấn c·ông còn lại cũng đã áp sát, đánh thẳng về phía Nguyễn An Bình.
Nếu là những Ma Vương của thời đại trước, rất có thể những kẻ đó đã phải nuốt hận với đủ các thể loại t·ấn c·ông này.
Đáng tiếc, những cổ vật từ thời đại các vị thần này đối mặt không phải là một Ma Vương truyền thống.
Mà cậu ta là một pháp sư nhưng sở hữu cả một thế giới.
Nên sức mạnh tưởng chừng như mang lại sử hủy diệt tuyệt đối, là con át chủ bài tới từ những lão pháp sư kia lại bất lực như vậy.
Không những không tiêu diệt được Nguyễn An Bình, mà chúng còn đang tăng cường sức mạnh cho cậu thiếu niên ấy.
Lớp màn chắn thế giới của Nguyễn An Bình giờ thể hiện sự tham lam đến đáng sợ của nó.
Giờ, mặc kệ là những loại lực lượng như thái dương, vĩnh dạ, lôi đình…
Tất cả đều bị màn chắn ấy hấp thu, rồi chuyển hóa chúng thành những quy tắc thuần túy.
Chúng thôi động thế giới bên trong thân thể Nguyễn An Bình phát triển không ngừng.
Lúc này, cậu thiếu niên gầy gò đã không giấu nổi sự hưng phấn trong lòng mình, cười to như thể một nhân vật phản diện.
“Haha! Tốt! Tốt lắm!
Thêm nữa đi!”
Nhưng sau một hồi cười vang mà vẫn không thấy có những quy tắc mới bổ sung cho thế giới của mình, Nguyễn An Bình nhíu mày nhìn xung quanh.
Và thứ duy nhất cậu chứng kiến đó chính là tất cả bảo vật đám pháp sư già mang tới đã mất đi linh quang, hóa thành những cổ vật tầm thường.
Còn mấy lão già giờ trợn trừng mắt nhìn về phía cậu ta như thể đang chứng kiến một con quái vật.
Nhìn thấy thái độ của những kẻ cầm đầu liên quân thảo phạt Ma Vương, Nguyễn An Bình lúc này nhíu mày không vui.
“Mấy lão già các ngươi có chiêu trò gì thì dùng hết lên người ta đi.”
Nhưng dù thiếu niên đã không hề phòng ngự, lúc nào cũng trong cái tư thế để đối phương tùy ý t·ấn c·ông mình, nhưng mà những kẻ địch của cậu vẫn đứng ngốc ở đó, như thể chúng không nghe thấy cậu đang nói gì.
Thấy vậy, Nguyễn An Bình giờ cũng chỉ thở dài đầy thất vọng.
“Xem ra mấy lão không định cho người đời thấy những con bài cuối cùng của mình đúng không?
Như vậy thì không còn cách nào khác, ta phải tự mình tìm hiểu vậy.
Các vị, đắc tội rồi!”
Vị pháp sư trẻ tuổi lúc này lơ lửng giữa không trung, phía sau lưng thiếu niên không phải là một ma pháp trận ẩn hiện như những pháp sư truyền thống.
Mà nó là hình chiếu của một phương thế giới bắt đầu giáng lâm
Dù chỉ là hình chiếu của một tiểu thiên thế giới mà thôi, nhưng uy thế của một thế giới vẫn là thứ không thể bàn cãi.
Chỉ cần Nguyễn An Bình di chuyển mỗi một li, không gian quanh người cậu lại xuất hiện thêm một vài vết nứt.
Mọi thứ quanh người cậu giờ như thể được làm từ bã đậu, vì một cử động dù lớn hay nhỏ của cậu đều có thể khiến mọi thứ vỡ nát.
Trong ánh mắt chỉ còn lại sự tuyệt vọng của các pháp sư.
Bọn họ chứng kiến từ thế giới sau lưng Nguyễn An Bình, vô số những tia sáng…chính xác hơn là những sợi tơ ánh sáng được giải phóng, chúng không ngừng bay múa trong không gian như những xúc tu.
Ngay khi thấy được cảnh tượng ấy, nhiều pháp sư còn đang nghệt mặt vì sợ hãi bỗng lấy lại được tinh thần.
Họ giờ muốn bỏ chạy nhưng thân thể đã không còn nằm trong quyền khống chế của họ.
Vì chỉ cần nhìn thấy những sợi tơ ánh sáng kia, đó cũng là lúc mà họ bị “Ma Vương” khống chế.
Lúc này, có thể nói rằng cuộc chiến giữa “Ma Vương” và liên minh thảo phạt Ma Vương đã kết thúc, với chiến thắng áp đảo thuộc về Nguyễn An Bình.
Thấy những trưởng lão của liên minh đã bị hạ gục dễ dàng như vậy, tâm lý của tất cả binh sĩ đang có mặt bỗng dưng hỏng mất.
Và chúng càng hoảng hốt hơn nữa, khi mà những bức tượng đá chúng cho rằng chuyên dùng để trang trí lúc này sống lại rồi.
Chuyện những bức tượng bất ngờ sống lại này đánh cho tàn quân của liên minh thảo phạt Ma Vương không kịp trở tay.
Trên những vách tường, những bức tượng đá đột nhiên sống lại, tùy ý t·ấn c·ông, khiến những binh sĩ của liên minh phải cuống cuồng ứng đối.
Từ trên các tòa tháp cao của pháo đài, có những binh lính ma thú lấy đà, nhảy từ trên cao xuống, vừa nhảy chúng vừa hóa đá chính bản thân để trở nên cứng rắn hơn.
Nên chúng giờ hóa thành những quả đạn pháo rơi thẳng vào đội hình kẻ địch.
Đúng là những binh lính ma thú này rất yếu khi đánh xa, nhưng về mặt cận chiến, thì dù có là pháp sư cấp độ 3 cũng không phải đối thủ của chúng.
Binh bại như núi đổ, không chỉ diễn ra với những binh sĩ đã thâm nhập tới tận pháo đài Ngọc Lục Bảo.
Mà ở bên kia cánh cổng không gian, những binh lính ma thú của Nguyễn An Bình cũng tràn sang, dùng vũ lực tuyệt đối trấn áp tất cả những kẻ dám phản kháng.
Một trận chiến mà chính Nguyễn An Bình cũng cảm thấy mình đã áp đảo tới nhàm chán.
Nhưng nếu có lựa chọn giữa hai kịch bản.
Một là khi cậu phải dùng toàn bộ chiến lực mới có thể may mắn thắng hiểm một chiêu.
Và hai chính là cái kịch bản bật hack, thoải mái nghiền ép đối phương như hiện tại.
Chắc chắn, Nguyễn An Bình sẽ không ngần ngại mà lựa chọn cái sau.
Cậu bỏ ra bao nhiêu năm đèn sách, bao nhiêu năm học tập cực khổ như vậy chẳng phải vì những khoảnh khắc như thế này sao?
Nếu học tập, vận dụng tri thức như vậy rồi mà còn không thể nghiền ép được kẻ địch nữa, thì đây đúng là một sự thất bại.