Chương 72: Hai mục đích.
Thánh Đô, một thành phố ma pháp khổng lồ, được bao quanh bởi những bức tường thành bán kính 40 km.
Còn ngọn núi nơi Platin vừa từ trên trời rơi xuống thì cách thành phố khoảng 15 cây số.
Một khoảng cách đủ xa đối với con người, nhưng với một cỗ titan che khuất bầu trời, khoảng cách ấy chỉ đơn giản là một cái vươn đầu.
Như thể con người nhìn vào tổ kiến.
Một chấn động mạnh lại một lần nữa làm Thánh Đô chao đảo, lúc này, cái đầu khổng lồ của Platin xuyên qua mây mù, xuất hiện trước toàn thành.
Giọng nói máy móc ồm ồm vang lên, chấn động không gian, thổi bay lớp bụi đất đang bao phủ bầu trời, lại khiến người có thể chứng kiến rõ hơn về kích thước khủng kh·iếp của thứ v·ũ k·hí c·hiến t·ranh này.
“Toàn thể Thánh Đô nghe đây!
Ta là Platin, sứ giả của lãnh địa Ngọc Lục Bảo, Tướng Quân Thép dưới trướng lãnh chúa Nguyễn An Bình!”
Nghe được cỗ máy titan như thể bước ra từ thần thoại này lại là người của lãnh địa Ngọc Lục Bảo, tất cả những ai không tin tưởng liên quân thảo phạt Ma Vương đã thất bại giờ cũng phải tin.
Nếu họ biết cái lãnh địa Ngọc Lục Bảo đó có một thủ hộ thần mạnh mẽ như vậy, thì dù quân số liên minh có đông gấp 10 lần chăng nữa, có ngu lắm người ta mới dám đánh chủ ý tới cái lãnh địa ấy.
Khi đám người dần nhận thức được tất cả những chuyện đang xảy ra, mọi người giờ vô cùng hồi hộp, như thể họ là những phạm nhân trên vành móng ngựa chờ đợi sự thẩm phán.
Giọng nói máy móc như được phát ra từ những chiếc loa công suất siêu lớn lại tiếp tục vang lên.
“Ngày hôm nay, ta có mặt tại nơi đây là có hai mục đích chính.
Mục đích thứ nhất, đó chính là liên minh thảo phạt Ma Vương các ngươi xúc phạm danh dự của chủ nhân nhà chúng ta, khi tự dưng phán quyết ngài ấy là Ma Vương của thời đại này.
Không dừng lại ở đó, các ngươi còn không cho lãnh địa Ngọc Lục Bảo một cơ hội để giải thích, mà đã lập tức triệu tập một lực lượng quân sự khổng lồ t·ấn c·ông chúng ta.
May mắn, nhờ vào bá tước Nguyễn An Bình anh minh thần võ, biết lựa chọn hiền tài, nhân dân lãnh địa chung sức đồng lòng.
Chúng ta đã đánh bại được cái liên minh thảo phạt Ma Vương ngu ngốc vô đạo kia.
Nên giờ, ta có mặt ở nơi đây là để thay mặt chủ nhân của mình, yêu cầu liên minh thảo phạt Ma Vương phải công khai xin lỗi vì những sai lầm của chúng!”
Nghe được yêu cầu đầu tiên mà Platin nói tới, ánh mắt của dân chúng Thánh Đô giờ này không tự chủ được mà nhìn vào pháo đài, nơi trụ sở của liên minh thảo phạt Ma Vương.
Trong ánh mắt ai nấy đều hiện lên đủ mọi loại cảm xúc khác nhau.
Có kẻ thất vọng vì thực lực của liên minh đã không như mong đợi, khi niềm tin đặt nhầm chỗ.
Có người cười nhạo những thế lực cổ lão đến mục nát này, vì giờ danh dự của chúng đã bị người đặt xuống đất ma sát…
Nhưng dù là gì đi nữa, sau ngày hôm nay, uy thế của liên minh thảo phạt Ma Vương sẽ không còn như trước nữa.
Lúc này, mọi người chú ý, muốn biết được yêu cầu từ phía lãnh địa Ngọc Lục Bảo là gì.
Giọng nói từ cỗ máy kim loại một lần nữa vang lên.
“Mục đích thứ hai ta có mặt ở đây cũng rất đơn giản thôi.
Đó chính là thông báo về một buổi đàm phán, trao đổi tù binh giữa hai bên.
Nếu các vị muốn trao đổi lại những nhân vật quan trọng của mình về, thì nên cho chúng ta thấy thành ý của các vị.”
Nói xong rồi, trong tầm nhìn của người dân, cái đầu kim loại khổng lồ của cỗ titan dần dần thu nhỏ lại.
Cỗ máy c·hiến t·ranh của pháo đài Ngọc Lục Bảo vẫn đứng yên tại nơi đó như một pho tượng khổng lồ.
Điều này chẳng khác nào răn đe h·ạt n·hân.
Không đúng.
Răn đe h·ạt n·hân ít ra người ta còn đặt t·ên l·ửa mang đầu đạn ở một căn cứ ở gần lãnh thổ, chỉ cần đối phương muốn gây chiến là ngay lập tức bấm nút, hủy diệt cả một quốc gia.
Nhưng trong tình huống này, đặt Platin chỉ cách Thánh Đô 15 cây số, chẳng khác nào hiên ngang đặt bom h·ạt n·hân ngay tại thủ đô của đối phương cả.
Đã vậy, với cái tình huống mà toàn bộ dân chúng, pháp sư trong thánh đô đang cuống cuồng sợ hãi, liên minh thảo phạt Ma Vương lại lựa chọn lặng im.
Điều này chẳng khác nào tất cả những thế lực cổ lão đã đầu hàng chịu trận.
Từ tòa cung điện tọa lạc tại trung tâm Thánh Đô.
Trên đỉnh của tòa tháp cao nhất thành phố.
Giáo hoàng Luci L.Boris, hay chính xác hơn là Nguyễn An Thành không hề tỏ ra bất cứ lo lắng hay phẫn nộ nào ở đây.
Thay vào đó, hắn giờ đang thoải mái ngồi trên một chiếc ghế tắm nắng, tay phải thoải mái lấy trái cây tươi bỏ vào miệng, còn sau lưng hắn lại được cô vợ đang cải trang làm Nữ Thần Ánh Sáng Ranmi ôm cổ đầy thân thiết.
Nhìn qua chỉ có thể nói, vua chúa gì cũng chỉ thế này mà thôi.
Và nếu có điều gì không được hoàn mỹ ở nơi đây, đó chính là việc ánh nắng buổi chiều đã hoàn toàn bị gã khổng lồ sắt thép kia che khuất, khiến cả thành phố đông đúc nhất thế giới hoàn toàn chìm trong cái bóng của sợ hãi.
Vừa thoải mái ăn nho, giáo hoàng Luci L.Boris giờ cũng gật đầu nhẹ, coi như tán thành thực lực của Platin, một thuộc hạ dưới trướng Nguyễn An Bình.
“Haha, “nữ thần” xem ra con trai chúng ta còn mạnh mẽ hơn hai ta đã nghĩ rất nhiều lần nữa.”
Nếu một tín đồ nào đó của Kim Quang Giáo có mặt tại nơi đây, chứng kiến những cử chỉ thân mật, từng câu nói báng bổ thần linh được thốt ra từ miệng của giáo hoàng, có lẽ tín ngưỡng của họ sẽ phải nát thành từng mảnh.
Thấy Nguyễn An Thành giờ lại liên tục xoa tay của mình, Chu Thị Minh Anh hay giờ là Nữ Thần Ánh Sáng Ranmi cũng phải nhíu mày.
Nhưng cô cũng để mặc hắn làm như vậy, dù cho thân phận ngoài ánh sáng của họ giờ là nữ thần và tín đồ trung thành nhất.
Có lẽ, với cặp vợ chồng này.
Thân phận giáo hoàng và nữ thần ngoài việc là một vai diễn ra, nó cũng có thể là tình thú đặc biệt của hai người họ.
Tuy xung quanh đã tràn ngập ánh sáng do cô vợ mình phát ra, nhưng với Nguyễn An Thành, việc bị che hết ánh sáng mặt trời này làm hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Vì vậy, chỉ trong nháy mắt.
Platin vốn đang canh chừng Thánh Đô thì bỗng dưng tinh thần hắn bị lôi vào một vùng không gian ý thức kỳ lạ.
Một nơi tràn đầy những dòng suy nghĩ vặn vẹo và vô cùng khó đoán.
“Nơi đây là…”
Tuy ý thức bị lôi kéo vào một chiều không gian kỳ lạ, Platin tuy hơi bất ngờ nhưng hắn cũng không tỏ vẻ sợ hãi.
Vì đây chính là mục đích của hắn khi tới Thánh Đô này.
Dù sao, Nguyễn An Bình không tin rằng một tổ chức mạnh mẽ như Kim Quang Giáo, hoặc là những thành viên của liên minh thảo phạt Ma Vương lại không còn vài con bài chưa lật.
Và Platin được sử dụng như một con tốt dò đường, tạo ra khủng hoảng để ép những thế lực cổ lão kia phải sử dụng toàn bộ thủ đoạn còn ẩn giấu.
Nhưng khi tới nơi, Platin cũng đã phải thất vọng vì các thế lực từng thống trị thế giới giờ lại từ bỏ tôn nghiêm, không hề có chút phản kháng nào.
Và đang lúc Platin thất vọng, linh hồn của hắn lại bị người lôi đi.
Nếu là người khác, có lẽ họ sẽ sợ hãi khi đời mình giờ coi như xong rồi.
Nhưng với Platin, kể từ khi tu luyện phải cái công pháp siêu hố nào đó để rồi bước lên con đường không làm người.
Hắn đã quyết định đi đến cùng trên con đường này, khi mà dần dữ liệu hóa, thông tin hóa chính linh hồn của mình, trở thành một dạng linh hồn máy móc.
Nên dù cho đối phương có lôi linh hồn của hắn ra khỏi cỗ máy, cái duy nhất mà hắn có thể lôi ra chính là phần nhân tính ít ỏi còn sót lại.
Còn phần linh hồn máy móc, thứ đã trở thành trí tuệ nhân tạo AI của cỗ Titan vẫn sẽ gắn chặt với cỗ máy c·hiến t·ranh ấy, và có thể phản công dù đã không còn ý thức của một con người nữa.
Nhưng có vẻ, sự việc xảy ra lần này không nghiêm trọng như Platin đã tưởng.
Trong khi linh hồn máy móc ngoài thế giới thực không thể tìm ra được đòn t·ấn c·ông tâm linh vừa rồi tới từ đâu, là thế lực nào đã ra tay.
Thì ngay tại trong không gian ý thức, Platin lại bắt gặp một gương mặt quen thuộc ở nơi đây.
Thấy được bóng người này, Tướng Quân Thép, thuộc hạ của Nguyễn An Bình lập tức quỳ một chân làm lễ.
“Bái kiến cựu lãnh chúa.”
Nhìn thuộc hạ của con trai mình vẫn chú trọng nghi thức, Nguyễn An Thành dù không thích thú gì nhưng hắn cũng không ngăn cản.
Hành lễ xong và đứng lên, Platin đi thẳng vào vấn đề chính.
“Thưa ngài cựu lãnh chúa, ngài triệu tập thuộc hạ có mặt tại nơi đây là cần thuộc hạ phải làm gì?”
Gật đầu tán thành thái độ thẳng thắn, không lòng vòng của đối phương, Nguyễn An Thành lúc này chỉ đưa ra một yêu cầu vô cùng đơn giản.
“A, cũng không cần ngươi phải làm gì nhiều đâu.
Chỉ là ta giờ đang tắm nắng trên đỉnh của ngọn tháp cao nhất Thánh Đô mà thôi, nên làm phiền ngươi, liệu có thể dịch chuyển một vài bộ phận ở cái thành phố trên lưng ngươi được không?
Một khoảng nhỏ để ánh nắng chiếu qua là được.”
Nghe được yêu cầu đơn giản như vậy Platin vô cùng thắc mắc.
Nhưng khi hắn còn chưa kịp đưa ra câu hỏi của mình.
Thì ngay lập tức, một lực đẩy tâm linh bất khả kháng lại đánh bay hắn ra khỏi không gian ý thức, quay ngược trở lại thân thể sắt thép của mình.
Trở lại thân thể một khắc này, ánh mắt của cỗ titan khổng lồ liên tục đảo qua phương hướng tòa tháp trung tâm.
Nơi có vị giáo hoàng được nữ thần sau lưng phục vụ, người giờ đang giơ ngón tay cái ra hiệu cho hắn.
Thấy được thân phận hiện tại của cựu bá tước Nguyễn An Thành.
Platin lập tức nổi lên ý tưởng truyền lại thông tin này cho chủ nhân Nguyễn An Bình của hắn.
Nhưng dù có làm cách nào, thủ đoạn nào, mặc kệ sử dụng ma pháp hay khoa học, hắn vẫn không thể nào truyền lại được thông tin về lãnh địa.
Giờ, Platin làm sao không thể đoán được thủ đoạn này là do cựu bá tước Nguyễn An Thành giở trò chứ?
Có vẻ, ông bố này vẫn không muốn cho con trai mình biết về thân phận hiện tại của ông ta.
Nên không còn cách nào khác, Platin đành phải thành thành thật thật, di chuyển một số tòa tháp cao của thành phố Gadora hắn đang vác trên lưng sang một bên.
Động tĩnh to lớn như thể muốn phát động t·ấn c·ông lập tức khiến mọi người hoảng loạn, tâm linh đang mong manh của dân chúng Thánh Đô lại được một phe hú hồn hú vía.
Nhưng không ai để ý, những tia nắng buổi chiều lại một lần nữa được chiếu trên tòa tháp cao nhất thành phố…