Ghế Số 1: Cùng Nhau Chơi Sập Cái Mạt Thế Này.

Chương 73: Nên cho thằng bé đi ra ngoài chơi.




Chương 73: Nên cho thằng bé đi ra ngoài chơi.
Đã gần nửa ngày kể từ khi cỗ titan khổng lồ, thứ tự gọi mình là Platin, Tướng Quân Thép của lãnh địa Ngọc Lục Bảo giáng lâm nơi thánh đô.
Một cuộc họp khẩn cấp đã được tổ chức, ngay tại pháo đài, nơi là trụ sở của liên minh thảo phạt Ma Vương.
Trong căn phòng họp nơi thiếu vắng bóng người, một bầu không khí tĩnh lặng đầy vẻ tuyệt vọng đang bao phủ tại nơi đây.
Tất cả những người đang có mặt trong căn phòng, tất cả bọn họ đều giống như đã bị tước đoạt khả năng nói chuyện.
Họ là những người trẻ, những kẻ ít tiếng nói, ít tư lịch nhất bên trong các tổ chức cổ lão nhất nhì lục địa.
Và gần như tất cả mọi người đang có mặt đều không có kinh nghiệm, cũng chưa trải nghiệm qua những cuộc họp lớn như thế này.
Họ là một đám hướng nội có thâm niên, gồm toàn những con mọt sách, đám quanh năm chỉ ngồi nghiên cứu những tri thức tiền nhân để lại.
Nên giờ, tại nơi đây, ai nấy đều trầm ngâm, chờ đợi người đầu tiên mở màn cho hội nghị lần này.
Trong lúc mọi thứ đang bế tắc khi các vị lãnh đạo trẻ tuổi, những người cầm lái bất đắc dĩ này còn chưa biết nên bắt đầu một cuộc họp như thế nào.
Thì lúc này.
Cánh cửa nặng nề bằng kim loại với vô số những hình ảnh điêu khắc khác nhau bất ngờ được đẩy ra.
Và những kẻ đã đẩy cánh cửa ấy là hai vệ binh trong bộ áo giáp hoàng kim, được trang trí bởi vô số biểu tượng của Kim Quang Giáo.
Toàn bộ những người đang có mặt đều nhận ra được thân phận của những người khoác trên mình bộ giáp đó.
Họ là Kim Quang Cấm Vệ, lực lượng cận vệ mạnh mẽ nhất của Kim Quang Giáo, với mỗi một thành viên đều được tuyển mộ từ những pháp sư cấp độ 4 sùng đạo, trung thành với giáo hội nhất.
Tuy số lượng cực ít với chỉ một đại đội 100 người, nhưng với trang bị là những cổ vật từ thời c·hiến t·ranh các vị thần, dù cho có là các pháp sư cấp độ 5 cũng sẽ phải ngần ngại khi đối đầu với những Kim Quang Cấm Vệ.
Và nếu những cấm vệ đã xuất hiện ở nơi đây, như vậy có nghĩa là giáo hoàng cũng đã có mặt trong cuộc họp.
Cả hội trường lập tức đứng lên, ngoan như học sinh nhìn thấy giáo viên bước vào lớp học.
Tiếp đó, ánh sáng của hội trường bị lấn áp trước sự xuất hiện của Người Được Nữ Thần Lực chọn, giáo hoàng Luci L.Boris.
Bước vào căn phòng một khắc này, Nguyễn An Thành tiến thẳng một mạch tới vị trí cao nhất, nơi đặt những chiếc ghế đang để trống, vị trí chỉ dành riêng cho những lãnh đạo thực sự của liên minh.
Đám pháp sư có mặt tại nơi đây không ai dám ngồi lên vị trí đó, nhưng nếu là giáo hoàng, chuyện này cũng không thành vấn đề.
Ngồi tại chủ vị, nơi có vị trí cao nhất trong căn phòng họp này.
Nguyễn An Thành cảm thấy mình không có gì để nói nhiều với một đám hướng nội cả.

Vì vậy, hắn lập tức đi thẳng vào vấn đề chính.
“Các vị, ta biết rằng trong thời khắc liên minh thảo phạt Ma Vương suy yếu như thế này, ta cũng không nên làm phiền, can thiệp quá sâu vào nội bộ từng thành viên.
Cũng không nên yêu cầu thế lực mấy người phải xuất công xuất lực, khi mà tất cả thế lực đều đang trong trạng thái suy yếu nhất.
Nhưng hiện tại có một tình huống bất ngờ xuất hiện, khiến ta không thể không kêu gọi mọi người ra một phần lực.”
Nói rồi, Nguyễn An Thành chỉ búng nhẹ đầu ngón tay.
Bên trái hắn ta, một Kim Quang Cấm Vệ lập tức đứng nghiêm, cúi đầu như đã hiểu ý mà vị giáo hoàng muốn truyền đạt.
Ngay sau đó, từ bàn tay của cấm vệ này, một luồng sáng hoàng kim được bắn thẳng về phía bức tường của phòng họp.
Thông thường để tăng tính bảo mật cho một cuộc họp, căn phòng của liên minh thảo phạt Ma Vương được thiết kế với một bức tường rắn chắc bao quanh, ngăn cản mọi loại thông tin bí mật truyền ra bên ngoài.
Nhưng hiện tại, những bức tường dày cộp ấy đã biến đổi, bị ma thuật giả kim thay đổi cấu trúc của từng phân tử, hóa thành một dạng tinh thể trong suốt như thủy tinh.
Nhìn qua những bức tường đã trở nên trong suốt, đám người giờ hoàn toàn có thể nhìn được khung cảnh màn đêm Thánh Đô ngày hôm nay.
Từng khu phố phồn hoa giờ đã vắng bóng người, cả thành phố từng được xem như bất dạ thành giờ cũng đã xuất hiện vài góc tối.
Tất cả là vì cỗ máy khổng lồ che khuất cả một phương trời.
Ánh trăng thanh lãnh phủ lên trên từng lớp giáp bạc như thể khoác trên cỗ titan khổng lồ một vầng hào quang, tất cả lại càng khiến Platin nhìn qua như một vị thần sắt thép, khiến bất cứ ai nhìn cũng phải nổi lòng kính sợ.
Nhưng mọi người giờ vẫn không hiểu tại sao, vị giáo hoàng kia lại tự dưng rảnh rỗi mà biến cả bức tường thành thủy tinh làm gì.
Không để ý tới những ánh mắt chất vấn đang nhìn về phía mình, Nguyễn An Thành chỉ thẳng về phía Platin.
“Cái gã to con ngoài kia, cùng với lại lãnh địa Ngọc Lục Bảo đứng sau hắn.
Họ không phải là những kẻ thù của chúng ta, vì vậy, ta khuyên mấy người có ân oán gì thì cũng nên giải quyết nhanh gọn với người ta đi.
Còn về vấn đề chính ta muốn nói với mọi người ngày hôm nay…”
Nói rồi, giờ đến lượt Nguyễn An Thành ra tay, sử dụng vài tia sáng đánh về phía những bức tường đã hóa thành thủy tinh.
Ngay lập tức, những hình chiếu bắt đầu ẩn hiện trên những bức tường của căn phòng họp.
Dù mọi người trong căn phòng có nhìn về phương hướng nào chăng nữa, họ cũng có thể chứng kiến những cảnh tượng kinh hoàng, khi một đội quân quái vật đang đột kích, tàn phá những thành trì cuối cùng của con người trên dọc bờ biển phương đông.

“Đây là…”
Một vài pháp sư hướng nội lâu năm giờ này cũng đã biết đường mở miệng mà đặt câu hỏi.
“Đây chính là cảnh tượng ở những pháo đài đang canh gác bờ biển phương đông.
Theo thông tin mà ta nhận được, rất nhiều nơi đã bị bao vây bởi q·uân đ·ội của Ma Vương.
Chúng đã thả ra cả một biển ma thú, vây quanh và cô lập các chốt chặn của chúng ta ở phía đông.
Đồng thời, một vài loại ma thú kỳ lạ, chưa bao giờ được ghi nhận cũng đã xuất hiện.
Một vài nhánh ma vương quân cũng đã bỏ qua các pháo đài, tiến thẳng vào nội địa của lục địa Alrat này.
Ta nói vậy, ắt hẳn mấy người cũng đã hiểu tình hình nó nghiêm trọng như thế nào rồi đi.”
Chứng kiến những tin tức tình báo được giáo hoàng Luci L.Boris liên tục đưa ra.
Cả hội đồng liên minh thảo phạt Ma Vương đã đưa ra một quyết định chung.
Đó là phải trả một cái giá lớn, chuộc lại toàn bộ quân lính lẫn những pháp sư cấp cao trở về càng nhanh càng tốt.
Nếu như để Ma Vương quâng tiến sâu hơn nữa, đây sẽ là một t·hảm h·ọa của toàn lục địa.
Nguyễn An Thành nhìn thấy kết quả mà hắn mong muốn, nên vị giáo hoàng cũng không nói nhiều lời mà quay đầu rời đi.
Nhưng đúng lúc này, khi đi ra từ trong căn phòng họp của liên minh.
Có một người ở nơi đây, đợi chờ hắn ta từ trước.
Nhìn vào vị pháp sư già với bộ áo choàng đen, vô số những chi tiết bằng vàng ròng được tỉ mỉ trang trí trên từng nếp gấp, tất cả lại càng khiến bộ trang phục này vừa thần bí nhưng cũng đầy quý khí.
Đương nhiệm giáo hoàng Nguyễn An Thành giờ nhìn thấy người này cũng không thể giấu nổi sự bất ngờ của mình.
“Ồ, ngài cựu giáo hoàng, tại sao ngài lại ở nơi đây chứ?”
Thấy người mình đợi chờ cuối cùng cũng xuất hiện, cựu giáo hoàng Orphelios Aethenor run rẩy như thể một bình nước sôi, nhưng bề ngoài, lão đang cố kiềm chế nỗi lòng của mình và bình tĩnh nhất có thể.
“Thưa đức giáo hoàng, dù cho Nguyễn An Bình không phải là Ma Vương chăng nữa, đứa trẻ đó vẫn là một mối nguy hiểm tiềm tàng, một pháp sư có thể phá nát cả lục địa này.
Chẳng lẽ ngài định bỏ mặc, không quan tâm tới việc kiềm chế một quái vật kinh khủng như vậy hay sao?”
Thấy được cảm xúc có phần bất ổn định của lão pháp sư già, Nguyễn An Thành cũng chỉ cười nhạt.
Ngay sau đó, hắn nhẹ nhàng búng tay.

Một ma pháp trận dịch chuyển hình thành và lóe sáng trong tích tắc.
Chớp mắt mà qua, hai vị giáo hoàng của Kim Quang Giáo giờ đã có mặt tại trước cửa của một căn phòng được trang trí đầy hoa lệ.
Chứng kiến cánh cửa được nạm đầy đá quý trước mắt, Orphelios Aethenor nhíu mày lại.
Nơi đây chính là phòng lưu trữ những bảo vật quý giá, những v·ũ k·hí nguy hiểm, những cổ vật tồn tại từ thời đại của các vị thần.
Orphelios Aethenor cũng đã từng làm giáo hoàng hơn 30 năm, trong căn phòng này có thứ gì mà lão còn chưa biết tới chứ?
Vị cựu giáo hoàng chắc chắn rằng, tại nơi đây không hề có một bảo vật nào đủ mạnh để khống chế lại một kẻ có sức mạnh tương tự một Ma Vương cả.
Nhưng thấy Nguyễn An Thành đã đẩy cửa mà đi vào nơi đây, lão ta cũng tò mò đi theo cùng.
Chỉ vài bước di chuyển, hai người đã tới một bức tượng đá của nữ thần Ranmi.
Tuy chỉ là một bức tượng đá thông thường, nhưng đây lại là một cổ vật quan trọng.
Nó là bức tượng đầu tiên được dựng lên để tôn vinh Nữ Thần Ánh Sáng, đồng thời, nó cũng là nguyên mẫu thần thánh, được tất cả những bức tượng đá của Kim Quang Giáo sao chép trong cả vạn năm qua.
Đứng trước bức tượng của nữ thần, giáo hoàng Luci L.Boris không nói không rằng, hắn chỉ chắp tay cầu nguyện.
Và ngay sau đó, từ trên bức tượng nhìn qua có vẻ bình thường không có gì lạ.
Một lồng ánh sáng được dựng lên, bao phủ hoàn toàn bóng người của vị giáo hoàng bên trong đó.
Đương nhiên, không có bất cứ thần tích nào xảy ra ở đây, chỉ là một thủ đoạn được Nguyễn An Thành sử dụng để che mắt người đời mà thôi.
Khi đã có cho mình không gian riêng tư, người cha này giờ bắt đầu thở dài với cô vợ sau lưng mình.
“Con trai chúng ta đúng là đã có quá nhiều tiến bộ trong suốt những năm qua, nhưng sau khi đã đánh đuổi thành công các thế lực xâm lấn rồi, thằng bé chắc sẽ quay ra lười biếng, suốt ngày nằm trạch ở trong nhà đi.”
Vừa nói, Nguyễn An Thành vừa lấy ra một quyển trục đặc biệt, thứ nhìn qua như thể một cuốn giấy da dê nhưng lại điêu khắc đủ loại hoa văn ác quỷ đầy vặn vẹo.
Nhìn vào thứ khói đen đầy bất tường đang bốc ra từ quyển trục ấy, ai cũng có thể đoán được nó chắc chắn không phải thứ tốt lành gì.
Có lẽ, ngoại hình quá mức tà đạo của quyển trục này là thứ khiến Nguyễn An Thành phải cố ý bày trò để che mắt người đời.
Nhìn vào cuộn giấy trong tay, Nguyễn An Thành giờ chỉ có thể thở dài đầy vẻ hoài niệm.
“Chậc, nhìn vào cái thứ này, ta lại nhớ tới cái Ác Ma Khế Ước, cái Thần Khí ta chế tạo giở dang hồi còn đi học đại học.
Nhưng mặc kệ vậy, không hoàn chỉnh cũng chẳng sao cả.
Miễn là thằng con trai chúng ta ra ngoài thay vì ngồi yên trong nhà là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.