Chương 85: Ế vợ cả đời?
Sau một hồi liên tục oanh tạc, cả chiến trường nay đã bị cày xới tới không còn hình dáng.
Trong tầm mắt của những pháp sư, họ chỉ thấy được một địa ngục với vô số những xác c·hết chìm nổi trên một đại dương dung nham nóng chảy.
Một chiến thắng tuyệt đối với không một pháp sư nào phải bỏ mạng tại nơi đây.
Dù ai cũng nhìn thấy tia hi vọng về thắng lợi cuối cùng.
Thì trái ngược với vẻ vui mừng trên gương mặt của những lính mới.
Các lão binh lại nhìn tình thế này bi quan hơn.
Vì trong quá khứ, mỗi khi nhân loại có được một vài chiến thắng nhỏ, thì quân đoàn Ma Vương giống như lại được giải khai thêm một tầng phong ấn sức mạnh.
Và sau mỗi lần như vậy, Ma Vương quân giống như càng lúc càng mạnh hơn.
Bị bức điên bởi trò chơi mèo vờn chuột này, nhiều binh sĩ đã bị PTSD.
Nên trong khi những lính mới còn đang ăn mừng cho chiến thắng ngay lần đầu ra quân của mình, những lão binh giờ vẫn nhìn về phía vùng đất tuyết với ánh mắt nghiêm trọng.
Tuy bi quan là vậy nhưng đám người này vẫn không bỏ cuộc.
Bọn họ nhìn ra được, những truyền thừa tới từ lãnh địa Ngọc Lục Bảo mà họ từng một thời ghét bỏ kinh khủng đến nhường nào.
Nên những tri thức ấy đã được đám người bản thủ nhặt lên một lần nữa.
Với tâm lý chán nản của mình, các lão binh biết họ sẽ không thể nào chiến thắng được trước Ma Vương, nhưng ít ra, khi tu luyện loại truyền thừa mới này, họ vẫn sẽ có cơ hội sống sót nhiều hơn trước những cuộc đại chiến trong tương lai.
Ở phía tây đại lục, nơi cách xa chiến trường.
Trong căn phòng thí nghiệm bí mật nằm sâu dưới lòng đất.
Tại nơi đây, có một thanh niên với làn da xám trắng, thân hình gầy gò với chiều cao gần 2 mét đầy ấn tượng.
Hắn đeo một chiếc mặt nạ trắng, khoác bên ngoài là bộ áo choàng đen hoa lệ, với vô số vết rách như thể một lá cờ thời chiến.
Người thanh niên ấy chính là Nguyễn An Bình, bá tước cai trị lãnh địa Ngọc Lục Bảo.
Đồng thời, hắn cũng là kẻ từng được người đời xưng tụng là Ma Vương.
Hiện tại, vị quý tộc này vẫn đang tô vẽ, ghi chép lại những nghiên cứu mới nhất của mình.
Dù cho Nguyễn An Bình đúng là có rất nhiều thủ đoạn lưu trữ, ghi chép thông tin chăng nữa.
Nhưng với hắn ta, việc viết các công thức bằng phấn trắng bảng đen luôn khiến hắn nảy lên nhiều linh cảm nhất.
Đang mải ghi chép những công thức trên tấm bảng, bỗng chợt, Nguyễn An Bình cảm nhận được một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Như thể một mạch nước ngầm đang điên cuồng phun trào ngay trước mắt hắn.
Thấy hiện tượng lạ này, Nguyễn An Bình dù đang tập trung vào nghiên cứu cũng phải nhíu mày lại.
“Nhiều tàn lửa được kích hoạt như thế này, chứng tỏ số lượng kẻ sử dụng Điểm Bạch Hỏa Thuật của ta đã tăng vọt đi.
Chuyện này là sao chứ?
Chẳng phải hiện tượng này chỉ diễn ra khi mà đến mùa khai giảng thôi sao?”
Điểm Bạch Hỏa Thuật là một ma pháp được Nguyễn An Bình khai phá, là một pháp thuật tăng cường ngộ tính được hắn cài vào trong cuốn sách giáo khoa:“ Hướng dẫn ma pháp từ cấp độ 1 đến cấp độ 7”.
Một loại ma pháp yêu cầu pháp sư phải minh tưởng mặt trời trắng, thứ đang treo trên cao bên trong nội thế giới của Nguyễn An Bình.
Chỉ cần tu luyện nhập môn, một đốm lửa trắng sẽ xuất hiện bên trong tâm linh của những pháp sư, thiêu đốt tinh thần lực, tâm tình của họ, gia tăng ngộ tính trong nháy mắt.
Có thể nói, thứ ma pháp này đã thay thế đi vai trò của những cây nến trắng có thể gia tăng ngộ tính trong lãnh địa Ngọc Lục Bảo.
Trong thời kỳ mới, khi mà những tri thức của bá tước Nguyễn An Bình lan rộng ra khắp lục địa.
Chỉ khi tới mùa khai giảng, cũng là lúc nhiều học đồ bắt đầu nhập môn, vỡ lòng nhất.
Khi đó Nguyễn An Bình mới có thể cảm nhận được sự gia tăng của những đốm lửa trắng này.
Và khi đó, những liên kết tâm linh lấy hắn là đầu nguồn cũng đã được thành lập, tạo thành một đường dây liên lạc một chiều, với những tri thức mới sẽ luôn được cập nhật cho vị bá tước.
Nhưng hiện tại, đã là vài tháng qua đi kể từ ngày các học viện ma pháp khai giảng rồi, như vậy thì số lượng đốm lửa mới được thắp lên này chui từ đâu ra chứ?
Tò mò, vị quý tộc trẻ tuổi bật những màn hình nguyên tố phong lên, xem xét những gì đang xảy ra ngoài kia.
Nhìn vào những màn hình đang được trình chiếu giữa không gian, Nguyễn An Bình thổn thức không thôi.
Vì từ ngày cựu giáo hoàng Orphelios Aethenor không còn, thiếu niên ngày nào cũng đã tự bế, nên hắn hoàn toàn không để ý tới thế giới bên ngoài, chỉ chú tâm vào những nghiên cứu của mình.
Nhờ vào những tri thức có được từ những pháp sư tu tập truyền thừa do mình sáng tạo.
Hắn chỉ cần ngồi nhà, nhưng đủ loại linh cảm, kiến thức, hiểu biết… vẫn sẽ tràn vào, và được lưu trữ tại thư viện tinh thể nằm trong nội thế giới.
Khiến tên này dần trở nên lười biếng, không muốn ra ngoài làm gì cho mất thời gian.
Nhìn vào những màn hình đang lơ lửng ngay trước mặt, Nguyễn An Bình nhận thấy tất cả khung cảnh được hiển thị đều là nơi tiền tuyến khốc liệt.
Tua ngược thế giới, xem xét những sự kiện đã xảy ra.
Vị lãnh chúa trẻ tuổi gật gù, như thể hắn ta tán thành những pháp sư thế hệ mới, những kẻ đã tuyên truyền cho tri thức của hắn tới được với nhiều người hơn.
“Tốt, rất tốt a.
Xem ra ta cũng cần cho đám pháp sư các ngươi thêm một chút chỗ tốt rồi.”
Từ thư viện tinh thể được lưu trữ trong hoang mạc tri thức.
Nguyễn An Bình chỉ dùng một ý niệm cũng đã có thể hư không tạo vật, sao chép một viên thủy tinh truyền thừa từ trong nội thế giới tới trong lòng bàn tay hắn.
Sau một hồi điều chỉnh, thao tác, hạ thấp chất lượng tri thức thâm ảo quá tầm hiểu biết, nhằm để càng nhiều người có cơ hội học tập.
Vị pháp sư trẻ này mới gật đầu hài lòng.
Hắn đặt viên tinh thể xuống, cầm chiếc chuông vàng được đặt trên bàn lên và lắc nhẹ.
Những tiếng chuông reo thanh thúy vang lên.
Và ngay lập tức, từng tiếng đập cửa xuất hiện bên ngoài phòng thí nghiệm.
“Lãnh chúa tối cao, ngài cho gọi tôi sao?”-Một chất giọng nhẹ nhàng nhưng cũng đầy lạnh lùng, pha thêm với chút hờn dỗi vang lên ở bên ngoài cánh cửa.
Nghe được giọng nói ấy, Nguyễn An Bình cảm thấy đau đầu không thôi.
Nếu hắn nhớ không lầm, cô hầu gái này từ năm 8 tuổi đã luôn trêu chọc và muốn câu dẫn hắn.
Nhưng 10 năm qua đi, cho tới tận khi trưởng thành, Nguyễn An Bình vẫn chỉ đối xử với cô như một thuộc hạ quan trọng và không có ý nào khác.
Vì lẽ đó, Mira cũng đã hết kiên nhẫn với lại vị lãnh chúa của mình, cô dạo này đã trở nên lạnh lùng hơn, dễ cáu giận hơn, khiến cho cả pháo đài ai nấy đều tránh xa cô ta như tránh cọp.
Dù vậy, Nguyễn An Bình cũng sẽ không nổi lên bất cứ một ý tưởng nào với cô hầu gái ấy, vì hắn đã thấy cái tương lai tồi tệ khi thành hôn với cô gái này.
Nghĩ tới đây, người thanh niên gầy gò thở dài một hơi ra lệnh.
“Được rồi, vào đi Mira, ta có việc muốn nhờ cô.”
Cánh cửa gỗ mun được nhẹ nhàng đẩy ra, bước vào căn phòng lúc này là một hầu gái vô cùng xinh đẹp với đủ loại trang sức hoa lá cành được gắn vào da thịt.
Sau nhiều năm, càng lúc Mira càng trở nên xinh đẹp hơn, như thể một tinh linh đi ra từ khu rừng cổ tích.
Ngay khi cô vừa bước vào phòng thí nghiệm, một viên tinh thể bay theo đường vòng cung hướng về phía cô.
“Cầm lấy, rồi đi liên lạc với những đối tác của chúng ta trong liên minh thảo phạt Ma Vương, yêu cầu họ phổ biến phiên bản cập nhật mới nhất này ra toàn lãnh thổ.”
Nhưng lần này, hầu gái Mira hoàn toàn lạnh lùng, cô không hề giơ tay bắt lấy, làm viên tinh thể cứ như vậy mà rơi thẳng vào mặt sàn kim loại.
Tưởng rằng một thứ mong manh như tinh thể truyền thừa sẽ vỡ tan.
Thì khi chỉ còn cách mặt đất vài milimet, từng cành hồng lại vô cớ mọc lên, tiếp lấy bảo vật này.
Dù cho Mira đúng là có tư tâm của mình, cô muốn để cho Nguyễn An Bình chú ý tới cô, nhưng thân là thuộc hạ của hắn, mọi mệnh lệnh tới từ vị chủ nhân này phải được đưa lên cao nhất.
Thấy thái độ hiện tại của cô hầu gái trưởng, Nguyễn An Bình cũng chỉ liếc mắt nhìn cô.
“Sao vậy Mira, có gì ở ta làm cô bất mãn hay sao.”
Nắm lấy viên tinh thể đang được những cành hồng dâng lên tay mình, cô hầu gái lúc này nhìn chằm chằm vào vị bá tước trẻ tuổi trước mặt.
“Thưa lãnh chúa tối cao, hiện tại ngài đã 18 tuổi, đủ tuổi để cưới gả rồi.
Nên tôi thực sự muốn biết, ngài nghĩ sao về tôi?”
Nói ra từng lời từ tận đáy lòng mình, có thể thấy được gương mặt hầu gái trưởng đang tỏ vẻ thẹn thùng.
Nhưng do phía bên dưới làn da của cô đã không còn có cấu tạo như một con người bình thường nữa, nên vì đó cô ta không thể nào đỏ mặt được.
Lại một lần nữa, Nguyễn An Bình phải thở dài trước những lời tỏ tình này.
Hắn giờ hít sâu một hơi, rồi lại tiếp tục tính toán những công việc dang dở trên tấm bảng.
Giọng nói đầy mệt mỏi vang lên, và người cô vừa tỏ tình vẫn không ngoảnh đầu lại nhìn cô dù chỉ một giây phút.
“Rất tiếc, Mira, đáp án của ta vẫn giống y như bao lần khác.”
Thấy được thái độ của chủ nhân mình, hầu gái trưởng Mira bước ra khỏi cửa căn phòng thí nghiệm với một vẻ mặt đầy thất lạc.
Cô ta thử lau đi khóe mắt mình, nhưng sau nhiều lần cải tạo, tuyến lệ của cô đã không còn ở đó nữa.
Thấy trên ngón tay ngọc ngà của mình không một giọt nước, cô hầu gái nở một nụ cười đầy cay đắng rồi nhanh chóng rời đi.
Khi này, Nguyễn An Bình mới quay đầu ngoảnh lại, nhìn theo bóng lưng cô hầu gái.
“Yêu đương sao? Thôi dẹp đi…”
Với một người có khả năng nhìn thấy tương lai như Nguyễn An Bình, chỉ cần liếc nhìn bất cứ cô gái nào, hắn đều có thể thấy được tương tính của mình với họ có tốt hay không.
Và với cái tính cách lạnh nhạt của hắn, tất cả những cuộc hôn nhân lúc nào cũng đi tới kết cục đổ vỡ.
Vì vậy, Nguyễn An Bình đã không tin vào cái gọi là tình yêu, và càng không tin vào tình cảm, tính cách hắn lại càng trở nên quái gở, xa cách người đời.
Nó giống như một vòng lặp, khiến pháp sư trẻ tuổi như thể bị nguyền rủa, phải ế vợ cả đời này.