Chương 3: Dị Tượng
Từ lúc buổi kiểm tra bắt đầu, trong lòng hắn luôn có một cảm giác bất an khó hiểu.
Như thể có thứ gì đó đang chờ đợi hắn, có thứ gì đó vốn thuộc về bản thân hắn đã đến lúc phải lấy lại.
Một cảm giác vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc khiến đầu óc hắn nhất thời có chút rơi vào trạng thái mơ hồ.
Trong vô thức, Nguyễn Hòa Dương siết chặt ngón tay, cảm nhận nhịp tim dồn dập như muốn phá tan lồng ngực.
Dường như có một giọng nói từ sâu trong tiềm thức, đang thì thầm gọi tên hắn.
“Dương, đến lượt cậu rồi.”
Giọng nói của Nguyễn Tường vang lên, kéo hắn trở về thực tại.
Nguyễn Hòa Dương khẽ giật mình, ánh mắt có chút trống rỗng, sau đó nhanh chóng đứng dậy, từng bước tiến về phía viên thủy tinh.
Hắn chậm rãi đưa tay ra, đầu ngón tay vừa chạm vào viên đá thức tỉnh.
Ầm!!!
Ngay lập tức, một luồng năng lượng khủng kh·iếp bùng nổ từ viên đá, cuốn theo một c·ơn l·ốc x·oáy khổng lồ.
Sàn nhà nứt vỡ, những bức tường rung lên bần bật, cửa kính vang lên những tiếng rạn vỡ sắc lạnh.
“Chuyện gì thế này?”
“Cẩn thận! Mau lui lại!”
Cả lớp gào lên kinh hãi, cơ thể bị gió mạnh thổi văng ra sau, bàn ghế trong lớp bị cuốn lên không trung rồi đập mạnh xuống đất.
Không chỉ vậy, bên ngoài trời đột nhiên tối sầm.
Không còn ánh sáng!
Không còn mặt trời!
Bầu trời vốn trong xanh bỗng hóa thành một màu đen tuyệt đối, tựa như màn đêm vô tận đang bao trùm toàn bộ thế giới.
Những đám mây đen cuồn cuộn tụ lại, tạo thành một xoáy nước khổng lồ trên không trung, từng tia chớp đen quái dị lóe lên bên trong, như muốn xé toạc bầu trời.
Không khí tràn ngập một cảm giác ngột ngạt, đáng sợ đến cực điểm.
Tất cả học sinh trong lớp không ai có thể đứng vững, bọn họ hai mắt trừng lớn nhìn xem cảnh tượng trước mặt, kinh hoàng đến mức không thốt nên lời.
Bên ngoài, toàn bộ động vật bắt đầu nổi điên!
Những đàn chim trên bầu trời r·ối l·oạn, chúng gào thét rồi lao thẳng xuống mặt đất.
Chó mèo trong thành phố tru lên từng hồi thê lương, như thể vừa cảm nhận được một nỗi kinh hoàng khủng kh·iếp đang tỉnh giấc.
Ở những khu rừng xa xôi, các loài thú dữ vốn kiêu hãnh cũng gầm rú điên cuồng, đồng thời cúi đầu rạp xuống như đang sợ hãi điều gì đó.
Nguyễn Hòa Dương cảm nhận rõ ràng có một thứ gì đó bên trong hắn đang trỗi dậy.
Không! Không chỉ trỗi dậy!
Nó như một con quái vật bị phong ấn từ hàng ngàn năm về trước, cuối cùng cũng được giải thoát.
Cơ thể hắn rung lên dữ dội, đầu óc như bị một áp lực khủng kh·iếp xé toạc!
Hắn nghe thấy tiếng thì thầm, âm thanh văng vẳng trong đầu hắn, không rõ là ai, nhưng lại quen thuộc đến đáng sợ.
Một giọng cười khẽ vang lên trong tâm trí.
“Cuối cùng cũng đến lúc…”
Đột nhiên một cơn đau kinh khủng truyền đến như muốn xé toạc não bộ của hắn.
Cơn đau dữ dội khiến đồng tử Nguyễn Hòa Dương co rút, hơi thở trở nên gấp gáp, mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo.
Nguyễn Hòa Dương cảm giác như mình sắp nổ tung.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc đó, một giọng nói khác, cũng là giọng của hắn, nhưng lại không phải hắn, bỗng vang lên cùng lúc.
“Im đi!”
Nguyễn Hòa Dương mở bừng mắt, một tiếng quát trầm thấp nhưng mang theo uy áp không thể chống cự vang lên!
Toàn bộ cơn bão năng lượng bỗng chốc dừng lại.
Không gian lập tức trở về thạng thái ban đầu.
Những đám mây đen biến mất, bầu trời trở lại trong xanh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Gió lặng đi, bụi mù hạ xuống.
Những con thú gầm rú bỗng im bặt, như thể tất cả những gì vừa diễn ra chỉ là một ảo giác thoáng qua.
Không khí lặng ngắt như tờ.
Cả lớp c·hết lặng, không một ai dám cử động.
Lý Trường Phong đứng sững sờ, đôi mắt co rút lại, hô hấp trở nên đình trệ, cảm giác áp lực kinh hoàng vẫn chưa hoàn toàn tan biến.
Ánh mắt chăm chú nhìn vào Nguyễn Hòa Dương.
Hắn không thể tin vào những gì vừa xảy ra.
Chỉ có một suy nghĩ vang lên trong đầu hắn.
Đây… Đây thật sự là một cuộc thức tỉnh sao? Hắn rốt cuộc đã thức tỉnh cái quái gì thế này?
Cộp, cộp, cộp…
Tiếng bước chân vội vã vang lên từ bên ngoài hành lang.
Chỉ trong chớp mắt, cánh cửa lớp học bị đẩy bật ra.
Hai bóng người vội vàng lao vào, đi đầu là một người đàn ông trung niên với ánh mắt sắc bén, cả người tỏa ra khí thế uy nghiêm bẩm sinh, giống như chỉ cần một ánh nhìn cũng đủ khiến người khác không dám thở mạnh.
Theo sau là một người phụ nữ cao gầy, thần thái nghiêm nghị, khiến ai đối diện cũng không khỏi cảm thấy áp lực vô hình.
Người đến không ai khác chính là hiệu trưởng Bùi Mạnh An và hiệu phó Trần Nguyệt Lan.
“Xảy ra chuyện gì?”
Bùi Mạnh An đảo mắt nhìn quanh lớp học.
Bàn ghế lộn xộn, cửa sổ vỡ vụn, nền nhà nứt toác, tất cả như vừa trải qua một cơn cuồng phong quét ngang, để lại tàn tích hỗn loạn.
Còn các học sinh thì ngơ ngác, run rẩy, vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần.
Lý Trường Phong đứng lặng người một lúc, sau đó cố gắng ổn định lại nhịp thở, giọng nói có chút khàn khàn.
“Là… Một học sinh vừa thức tỉnh.”
“Cái gì?”
Bùi Mạnh An cùng Trần Nguyệt Lan đồng thơi hô lớn, ánh mắt giấu không được kinh sợ.
Thức tỉnh?
Không phải chưa từng có người khi thức tỉnh xuất hiện dị tượng.
Nhưng khiến cả bầu trời chuyển màu, động vật hoang dã phát cuồng, khiến không gian rung chuyển như tận thế đổ xuống thì chuyện này từ trước đến nay chưa từng xảy ra.
“Là ai?”
Bùi Mạnh An quay phắt sang, giọng nói trầm thấp mang theo uy nghi đáng sợ.
Lý Trường Phong chậm rãi giơ tay, chỉ về phía Nguyễn Hòa Dương.
“Là cậu ta.”
Ngay lập tức, ánh mắt của hai người đều đổ dồn về phía Nguyễn Hòa Dương.
Nguyễn Hòa Dương vẫn đứng yên tại chỗ.
Sắc mặt hắn không có quá nhiều biến đổi, nhưng bàn tay khẽ siết chặt, như thể vừa trải qua một thứ gì đó quá sức chịu đựng.
Chính hắn cũng chưa hoàn toàn hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra.
Nhưng có một thứ khiến tất cả mọi người kinh ngạc hơn.
Trước mặt Nguyễn Hòa Dương, xuất hiện một cây bút lông đang lơ lửng.
Cây bút không biết được làm bằng chất liệu gì, không có bất cứ hoa văn nào ngoại trừ một hình Thái Cực âm dương khắc họa ngay chính giữa, tựa như một con mắt tĩnh lặng đang quan sát vạn vật.
Nó lặng lẽ xoay tròn, toát ra một thứ khí tức kỳ lạ, vừa cổ xưa, vừa bí ẩn còn mang theo cảm giác kinh hoàng khó diễn tả bằng lời.
“Cây bút…”
Trần Nguyệt Lan khẽ cau mày.
Không phải chưa từng có người thức tỉnh v·ũ k·hí bản mệnh là bút.
Những Hồn Sư hệ tri thức, hay một số nhánh đặc biệt như Bút Triệu Hồi, Bút Chiêu Hồn,… Cũng đã xuất hiện trong lịch sử.
Nhưng…
Tại sao một cây bút lông lại có thể tạo ra chấn động kinh thiên động địa như vậy?
Ánh mắt Bùi Mạnh An nheo lại, sâu trong đáy mắt hắn hiện lên vẻ nghi hoặc.
Không ai chú ý đến bàn tay của Nguyễn Hòa Dương đang siết chặt.
Ngón tay hắn bấu chặt vào lòng bàn tay, các khớp xương trắng bệch, như thể đang cố gắng kìm hãm một thứ gì đó muốn thoát ra ngoài.
Ngay cả chính hắn cũng không rõ thứ gì đang xảy ra với mình.
Vũ khí bản mệnh của hắn… Không chỉ có một.
Ngoài chiếc bút lông lơ lửng trước mặt, trong tay hắn còn có một quyển sách.
Quyển sách có vẻ ngoài cổ xưa, bìa sách đen tuyền, không có tên, không có tiêu đề, giống với cây bút lông không có bất kì hoa văn nào ngoài hình Thái Cực âm dương được khắc họa ngay chính gữa.
Không lẽ… Cả hai có liên quan đến nhau?
Hơn nữa hắn cũng chưa từng nghe nói có người cùng lúc sở hữu hai v·ũ k·hí bản mệnh.