Chương 4: Trại Huấn Luyện
Từ trước đến nay, mỗi người chỉ có một v·ũ k·hí bản mệnh, thứ gắn liền với bản chất của chủ nhân, là sự kết tinh sức mạnh từ linh hồn.
Nhưng hắn lại có đến hai v·ũ k·hí bản mệnh.
Lại nghĩ đến âm thanh không ngừng vang vọng trong đầu mình, hắn không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
Ngay khi Nguyễn Hòa Dương còn đang rơi vào suy nghĩ, bỗng âm thanh lạnh lẽo nhưng đầy uy nghi của Bùi Mạnh An vang lên.
“Nguyễn Hòa Dương, em theo tôi đến phòng riêng.”
Nguyễn Hòa Dương gật đầu, trước mặt mọi người chậm rãi cất bước đi theo Bùi Mạnh An cùng Trần Nguyệt Lan.
…
Trong phòng hiệu trưởng, bầu không khí trầm mặc đến lạ thường.
Bùi Mạnh An ngồi sau chiếc bàn gỗ lim cổ kính, bên cạnh là Trần Nguyệt Lan, trên mặt vẫn mang theo vẻ nghiêm nghị.
Đối diện với họ, Nguyễn Hòa Dương lặng lẽ ngồi thẳng lưng, ánh mắt bình tĩnh.
Bùi Mạnh An nhấc lên bình trà, rót đều vào ba chén, sau đó đẩy một chén trà nóng về phía Nguyễn Hòa Dương, hương trà thanh mát lan tỏa trong không khí, mang theo một sự trấn an vô hình.
“Mời uống trà.”
Nguyễn Hòa Dương có hơi bất ngờ trước thái độ của Bùi Mạnh An.
Không còn vẻ lạnh lùng, cứng rắn như trước.
Hắn phát hiện lúc này, ánh mắt Bùi Mạnh An nhìn về phía mình giống như đang nhìn một bảo vật vô giá.
Bùi Mạnh An mỉm cười, càng nhìn Nguyễn Hòa Dương càng cảm thấy hài lòng.
Nếu không phải trong phòng còn có người, hắn đã sớm nhịn không được gào lên ba từ ‘quá thoải mái!’.
Dường như suy nghĩ điều gì, Bùi Mạnh An rất nhanh làm ra quyết định, từ trong ngăn kéo lấy ra một phong thư tinh xảo được niêm phong cẩn thận.
Hắn đặt phong thư lên mặt bàn, không nhanh không chậm nói.
“Đây là thư mời từ trại huấn luyện Cửu Long.”
“Mỗi năm, mỗi trường chỉ có thể chọn một học sinh xuất sắc nhất tham gia, tôi muốn em là người đại diện cho trường học của chúng ta.”
Nguyễn Hòa Dương nhìn xem con dấu trên bức thư, không lập tức đáp lại.
Trại huấn luyện Cửu Long, hắn đã từng nghe nói qua.
Bùi Mạnh An khẽ nhấp một ngụm trà, ánh mắt lướt qua Nguyễn Hòa Dương, sau đó chậm rãi nói.
“Trại huấn luyện Cửu Long do q·uân đ·ội đứng sau tổ chức, mỗi tỉnh sẽ có một đơn vị riêng biệt, thời gian huấn luyện kéo dài một tháng, bắt đầu từ tháng sau sẽ mở cửa.”
“Quan trọng hơn, ngay khi trại huấn luyện kết thúc, em cũng sẽ bước vào kỳ thi đại học toàn quốc. Nếu em nắm bắt cơ hội này, thực lực của em chắc chắn sẽ tăng lên đáng kể.”
Nói đến đây Bùi Mạnh An thoáng dừng lại, như để Nguyễn Hòa Dương có thời gian suy nghĩ.
Nhưng không đợi Nguyễn Hòa Dương đáp, Trần Nguyệt Lan đã tiếp lời.
“Phần thưởng cho người đứng đầu kỳ thi đại học toàn quốc năm nay vô cùng phong phú, tôi muốn em đạt được thứ hạng cao nhất có thể, vì bản thân em… Và vì danh dự của trường.”
Vừa nói, Trần Nguyệt Lan vừa từ trong túi lấy ra một tấm thẻ, nhẹ nhàng đặt xuống mặt bàn, rồi đẩy về phía trước.
“Trong thẻ có một trăm triệu, tuy không nhiều nhưng coi như là sự đầu tư của chúng tôi dành cho em, ngoài ra em có bất kỳ nhu cầu nào có thể nói cho tôi hoặc hiệu trưởng.”
Ánh mắt Nguyễn Hòa Dương khẽ động, hắn nhìn tấm thẻ một lúc.
Vừa muốn từ chối, dù sao hắn cũng không thiếu tiền, nhưng khi bắt gặp ánh mắt đầy chờ mong của hai người, hắn khẽ thở dài, vươn tay nhận lấy.
“Em đồng ý.”
“Dù không biết kết quả như nào nhưng em nhất định sẽ cố hết sức.”
Chỉ một câu ngắn gọn, nhưng lại mang theo quyết tâm không thể lay chuyển.
Bùi Mạnh An khẽ gật đầu, khóe miệng nở nụ cười hài lòng.
Trần Nguyệt Lan ngồi bên cạnh cũng liếc nhìn Nguyễn Hòa Dương một cách sâu xa.
Xem ra danh dự của trường học đều phải nhờ vào người thanh niên này rồi.
Đợi đến khi Nguyễn Hòa Dương rời đi, Trần Nguyệt Lan khẽ thở dài, đôi mắt sắc sảo thoáng hiện lên một tia trầm tư, giọng nói mang theo chút cảm khái.
“Từ trước đến nay, tôi chưa từng gặp ai có thể gây ra dị tượng đáng sợ như vậy khi thức tỉnh.”
Bùi Mạnh An gật đầu, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên bàn.
“Chuyện này sớm muộn gì phía trên cũng sẽ biết.”
Trần Nguyệt Lan trầm ngâm rất lâu, bàn tay cô siết chặt chén trà đến mức các khớp ngón tay hơi trắng bệch.
“Có lẽ… Con người vẫn còn hi vọng.”
Bùi Mạnh An nhìn cô, khóe môi nhếch lên nụ cười tự giễu.
“Mong là vậy…” Hắn lẩm bẩm, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại sự yên bình vốn có, vài đám mây xám xịt lơ lửng, như dấu hiệu của một cơn giông bão sắp kéo đến.
“Có những chuyện, sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ biết.” Giọng nói hắn trầm thấp, tựa như mang theo một tia nặng nề khó tả.
“Chỉ mong đến lúc đó, tâm trí cậu ta vẫn đủ vững vàng để không bị sụp đổ.”
Trong căn phòng nhỏ, hương trà vẫn còn tỏa ra mùi hương thoang thoảng, nhưng thứ đọng lại nhiều hơn… Là một sự trầm mặc đầy u ám.
…
Tiếng chuông tan học vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trong lớp học.
Mọi người lần lượt thu dọn sách vở, vừa trò chuyện vừa đi ra khỏi phòng.
Bầu trời bên ngoài đã nhuốm màu xám xịt, những đám mây dày đặc che phủ ánh mặt trời.
Không lâu sau, từng hạt mưa tí tách rơi xuống, rồi nhanh chóng chuyển thành một cơn mưa nặng hạt.
Tiếng nước mưa lộp bộp rơi trên mái hiên, trên mặt đất vương vãi những vệt nước phản chiếu ánh đèn đường mờ nhạt.
Nguyễn Hòa Dương bước chậm ra khỏi lớp, vừa định chạy về thì chợt có một bóng người tiến đến gần.
Một cô gái mặc đồng phục, mái tóc dài buộc gọn, đôi mắt trong veo nhìn hắn đầy do dự.
Cô gái giơ chiếc ô trong tay, khẽ nói.
“Hòa Dương, cậu không mang ô đúng không? Hay là… Dùng chung với tớ đi?”
Nguyễn Hòa Dương thoáng sững sờ, nhưng rồi chỉ khẽ mỉm cười, lắc đầu.
“Cảm ơn, nhưng nhà tôi cũng gần đây thôi, tôi đi trước nhé.”
Không đợi cô trả lời, hắn xoay người bước nhanh ra khỏi mái hiên, hòa mình vào màn mưa lạnh buốt.
Từng hạt mưa tạt vào mặt, chảy dọc xuống cổ áo, thấm vào làn da.
Nhưng hắn không hề bận tâm, đôi chân vẫn sải bước đều đặn trên con đường nhỏ dẫn về nhà.
Tiếng mưa rơi rả rích, cơn gió lạnh lùa qua, mang theo một cảm giác mát lạnh của đầu hạ.
Chỉ đến khi nghe thấy tiếng chó sủa dữ dội từ phía trước, hắn mới giật mình ngẩng đầu, ánh mắt chợt sắc bén hẳn lên.
Nguyễn Hòa Dương bước nhanh về phía phát ra âm thanh.
Dưới màn mưa lất phất, hắn nhìn thấy một chú chó lông đen đang rên rỉ, một thân cây gãy đè lên người nó, nước mưa xối xả làm bộ lông đen tuyền ướt sũng, bết lại thành từng mảng.
“Tiểu Hắc!”
Hắn lập tức chạy tới, cúi xuống kiểm tra tình trạng của nó.
Chú chó nhỏ vẫn còn sống nhưng rõ ràng đang đau đớn, hơi thở yếu ớt, đôi mắt ướt át nhìn hắn cầu cứu.
Không chút do dự, Nguyễn Hòa Dương siết chặt tay, vận lực nâng thân cây lên.
Mưa táp xuống người, nước chảy thành từng dòng theo mái tóc hắn, nhưng hắn chẳng buồn để ý, cắn răng dùng sức đẩy mạnh.
Rắc!
Thân cây bị dịch chuyển sang một bên, giải thoát cho Tiểu Hắc.
Chú chó khẽ run rẩy, cố gắng đứng dậy nhưng đôi chân vẫn còn yếu.
Đúng lúc này, một giọng nói lo lắng vang lên từ phía sau.
“Tiểu Hắc!”
Một cô gái trẻ chạy tới, dưới ánh đèn lờ mờ, Nguyễn Hòa Dương thoáng nhìn thấy dáng người mảnh mai của cô, mái tóc dài đen nhánh dính nước, đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng tột độ.
Cô quỳ xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Hắc, giọng nói run rẩy.
“Tiểu Hắc, mày không sao chứ? Có đau lắm không?”