Chương 1: Nỗi Đau Từ Quá Khứ
Đây là một buổi đêm tháng 8, thời tiết đã bớt oi bức hơn ban ngày, nhưng những cơn gió nóng vẫn phả vào mặt bất kỳ ai đang ở ngoài đường.
Trần Minh quần áo bẩn thỉu, co mình nằm trên ghế đá công viên, chìm vào giấc ngủ. Hắn đã quá mệt mỏi vì những chuyện đã xảy ra, đôi khi chỉ muốn bản thân cứ thế ngủ vĩnh viễn không bao giờ tỉnh dậy.
Hắn sinh ra trong một gia đình khá giả, cha là giám đốc nhà máy, mẹ là giáo viên. Cuộc sống của hắn vẫn vô tư, yên ả cho tới ngày hắn tốt nghiệp đại học.
Ngày hôm đó, sau khi cùng bạn bè dự lễ tốt nghiệp và ăn uống chia tay cuộc sống sinh viên, đột nhiên hắn được họ hàng dưới quê gọi điện đến thông báo rằng cha hắn đã t·ự t·ử, mẹ thấy vậy cũng đổ bệnh tim mà q·ua đ·ời.
Tin buồn đột ngột truyền đến như sấm sét giữa trời quang, Trần Minh bàng hoàng, vội vàng đặt vé máy bay trở lại Thanh Nguyên thị trấn.
Về tới nơi, đọc được di thư của cha mình, hắn mới biết được là những năm qua công ty của ông ngày càng thua lỗ.
Các công ty, nhà máy khác không ngừng mọc lên, cạnh tranh và tạo nên cuộc chiến về giá. Không thể cạnh tranh được với những công ty, tập đoàn lớn, ông vẫn nỗ lực xoay sở, vay vốn để duy trì nhà máy, giữ sinh kế cho hàng trăm công nhân.
Dần dần những áp lực đó khiến ông trầm cảm, luôn tự trách bản thân vô dụng, cảm thấy cuộc sống bế tắc, nhưng ông vẫn không muốn chia sẻ cho vợ con mình biết.
Hôm đó là lễ tốt nghiệp của Trần Minh, ông đã chu cấp cho con trai mình đến khi khôn lớn, không bị kém bạn kém bè, đã có thể yên nghỉ vĩnh viễn, không còn phải mệt mỏi mỗi ngày duy trì sinh kế nữa.
Ông ấy mong con trai mình hãy sống thật tốt, sống thay cả phần của ông, hãy chăm sóc cho mẹ thay ông, như vậy dù có ở dưới Suối Vàng thì ông vẫn có thể mỉm cười hạnh phúc.
12h trưa, sau bữa ăn gia đình với người vợ của mình, nói với bà bao nhiêu lời yêu thương. Ông đi ra chỗ ghế tựa ở vườn nhà, giơ súng lên đầu kết liễu cuộc sống của mình.
Trên tay còn lại của ông còn cầm lấy bức t·hư t·uyệt m·ệnh gửi vợ của mình.
“Gửi vợ thân yêu Tử Uyển Như”
“Khi em đọc được bức thư này cũng có nghĩa là anh đã đi xa. Anh xin lỗi vì phải để mẹ con em lại một mình mà không có lấy một lời từ biệt. Anh đã quá mệt mỏi rồi và anh cảm thấy bản thân không còn sự lựa chọn nào khác.”
“Anh rất cảm ơn em! Em đến với anh lần đầu với tư cách là một cô bé hàng xóm tinh nghịch. 2 đứa mình đã cùng lớn lên, học cùng nhau, cùng trải qua bao nhiêu kỷ niệm vui buồn tuổi học trò, sinh viên. Từ lúc anh chỉ là một cậu bé ngây ngô, cho tới khi anh là một chàng sinh viên mới tốt nghiệp, tay trắng xây dựng cơ đồ, cho đến ngày hôm nay khi em đã là vợ anh, là mẹ của tiểu Minh.”
“Dù em có ở vai trò là một người bạn, một người tình hay là một người vợ, người mẹ thì em vẫn luôn tuyệt vời như cô bé hàng xóm lần đầu anh gặp mặt 45 năm về trước. Anh thầm cảm ơn ông trời đã cho em gặp anh, và se duyên cho 2 đứa nên duyên vợ chồng.”
“Em là món quà vô giá mà ông trời ban cho anh. Tiểu Minh là niềm hạnh phúc lớn lao nhất không gì bằng của anh, cũng chính là của chúng ta. Anh mong em tiếp tục sống tốt! Giúp anh chăm sóc và đồng hành với Tiểu Minh trên những chặng đường sắp tới.”
“Anh muốn em là người thay anh chứng kiến niềm hạnh phúc của đôi ta đơm hoa kết trái, chứng kiến tiểu Minh sống cuộc sống thật tốt, cưới một người vợ tốt, sinh ra một đứa cháu bụ bẫm đáng yêu. Và đến ngày đó, em hãy mang cháu chúng ta đến để anh được thấy mặt một lần.”
“Anh cũng xin lỗi em! Vì anh mà em phải chấp nhận rời khỏi gia đình, yêu thương anh vô điều kiện và hy sinh bao nhiêu thứ của bản thân nhiều đến nỗi anh không thể kể xiết.”
“Giờ anh đã không còn, em hãy về xin lỗi cha mẹ và làm lành với họ, anh biết em vẫn luôn mong ngóng có ngày đó. Chắc hẳn bọn họ cũng rất trông mong cô con gái yêu quý của mình trở về.”
“Anh rất hạnh phúc vì có em bên cạnh, vinh hạnh khi được em cùng đồng hành, và tự hào vì đã cùng em nuôi dạy con mình khôn lớn.”
“Anh cảm ơn em vì tất cả, cũng xin lỗi em vì quyết định đột ngột này. Mong em hiểu cho nỗi lòng của anh.”
“Người yêu em nhất trên đời, và là bố của tiểu Minh - Trần Hùng.”
“Hẹn em ở kiếp sau!”
Nằm co ro trên ghế, chìm vào giấc ngủ, nhưng nhớ đến nội dung bức thư, Trần Minh không khỏi ứa nước mắt. Đã nhiều đêm hắn nằb khóc nấc, nhớ về kỷ niệm với cha mẹ, ước được 1 lần gọi tiếng phụ mẫu, mà không thể nữa rồi!
Cha hắn tuy mang nợ nhưng vẫn trả lương đầy đủ cho công nhân, nợ ngân hàng thì tất cả tài sản gia đình đều đã bị tịch thu trừ nợ, nhưng vẫn còn vài trăm triệu nợ anh em bạn bè, họ hàng không thể trả được.
Cũng may là họ không dồn Trần Minh vào đường cùng, nhưng cũng nói rất nhiều lời oán hận, mắng chửi. Tựu chung lại thì vài trăm triệu không phải con số ít, họ cũng phải tin tưởng Trần Hùng thì mới cho ông vay.
Trần Hùng t·ự t·ử, không trả lại cho họ một đồng nào, khó trách bọn họ cảm thấy bị l·ừa đ·ảo, bị phản bội niềm tin.
Sau đám tang cha mẹ,Trần Minh còn lại trong mình số tiền ít ỏi trong người, trở lại Hà Thành. Giờ hắn là người không gia đình, bị quê hương ruồng bỏ. Chính hắn cũng mơ màng không biết bản thân nên đi đâu về đâu nên cuối cùng hắn quyết định trở lại thành phố nơi 4 năm qua đã học đại học.
Không ngờ là mới tới Hà Thành, hắn đã bị trộm mất hành lý, điện thoại, mất hết cả giấy tờ cá nhân.
Dù đã báo cảnh sát nhưng họ lại không thể bắt được thủ phạm, Trần Minh chấp nhận trắng tay trở lại phòng trọ, mượn tạm tiền của chủ nhà, muốn làm lại giấy tờ nhưng được yêu cầu về quê để xác nhận danh tính. Hắn không đủ tiền nên bị mắc kẹt ở thành phố.
Hắn cũng muốn xin đi làm nhưng lại không có giấy tờ, làm việc thời vụ thì lại bị đối xử tồi tệ, bị mắng chửi, đ·ánh đ·ập, quỵt lương.
Cuối tháng, hắn nợ tiền chủ nhà, lại không thể trả tiền thuê, liền bị chủ nhà đánh cho một trận đuổi ra ngoài đường.
Trần Minh lang thang thất thểu trên đường phố, tìm việc khắp nơi ai bảo gì làm đó chì mong có cái ăn để sống sót qua ngày.
Đến giờ thì đầu tóc hắn đã rối bù, quần áo thì rách rưới, da thì xạm lại, cả người bầm tím, chân tay xước xát, lòng bàn tay chai sạn sau khi đã bị lột một lớp da.
Đã 1 tháng rồi, may là hôm nay đến khu công viên này, hắn được bảo vệ tạo điều kiện cho vào hỗ trợ dọn dẹp, nhổ cỏ để kiếm lấy cái bánh mì ăn đỡ đói.
Trần Minh sau khi trời tối cũng tranh thủ tắm rửa nên trông mới bớt bẩn thỉu. Nếu không với bộ dáng này của hắn buổi đêm trông không khác gì zombie đường phố.
Giờ đã nửa đêm, nhưng hắn ngủ thỉnh thoảng nước mắt lại chảy ra, miệng vô thức lẩm bẩm “Cha!” “Mẹ!” “Con nhất định sẽ tiếp tục sống!”
“Đinh! Chúc mừng ký chủ thành công dung hợp hệ thống.”
“Đinh! Chúc mừng ký chủ kích hoạt thành công!”
“Đinh! Chúc mừng ký chủ mở được tân thủ đại lễ bao!”
Trần Minh mải ngủ say mà không để ý từ lúc nào trên cổ tay hắn đã có một chiếc đồng hồ thời trang màu bạch kim sáng lóa, rồi ánh sáng cấp tốc biến mất.
“Cái gì vậy?” Bảo vệ công viên từ trong phòng bảo vệ ngó đầu ra ngoài hiếu kỳ, hắn đang ngủ bỗng cảm thấy có cái gì đó lóe lên bên ngoài, giờ nhìn ra lại không thấy gì.
“Mẹ nó! Chắc lại là đám nghiện muốn trốn vào đây tiêm chích.” Miệng lẩm bẩm, hắn cầm trong tay chiếc đèn pin bật sáng, một tay khác nắm chặt cây gậy gỗ, đề phòng kiểm tra xung quanh.
Đi qua chỗ ghế đá Trần Minh đang ngủ, hắn nhìn thấy chàng thanh niên này đang ngon giấc mà không khỏi thở dài.
Mới sáng sớm hắn đã gặp Trần Minh đang lang thang trên đường hỏi thăm khắp nơi xin việc. Cũng không biết may mắn hay xui xẻo mà hắn đi ra ngoài vài bước mua gói xôi cũng bị cậu này tóm được, bày tỏ hoàn cảnh đáng thương cần có công việc để tiếp tục sinh tồn.
Hơn chục năm ra đời lăn lộn, hắn thấy không ít những hoàn cảnh khốn khó, nhưng sức người có hạn a! Hắn cũng chỉ là một tên bảo vệ quèn, phải rời xa ra đình lên thành phố kiếm sống, vợ còn mình còn lo không xong thì sao lo nổi việc của người ngoài.
Nhất là ở Hà Thành này mọi thứ đều đắt đỏ, nhiều cơ hội kiếm tiền nhưng cũng lắm cám dỗ. Tỉ phú nhiều nhưng những người nghèo, vô gia cữ cũng không thiếu.
Tuy là vậy nhưng ngày càng có nhiều người trẻ tuổi hoặc những người nghèo khó tụ tập về đây để cầu lấy cơ hội đổi đời.
Cuối cùng hắn không thể chịu đựng được thằng nhóc mặt dày này quỳ lạy van xin, cho vào công viên 1 hôm, làm việc cùng với những người lao công dọn dẹp, cắt cỏ để có miếng ăn sống qua ngày.
Dù biết được Trần Minh có hoàn cảnh tội nghiệp, nhưng hắn vẫn phải giữ lấy miếng cơm manh áo của bản thân, không thể để lãnh đạo biết được, dễ mất việc như chơi!
“Quái lạ! Bọn nghiện bây giờ trốn kỹ vậy sao?” Bảo vệ đi quanh 1 vòng công viên, thư giãn gân cốt, tấm tắc lấy làm kỳ.
Rồi hắn cũng trở lại phòng bảo vệ để nghỉ ngơi...
Sáng sớm hôm sau, Trần Minh mơ màng tỉnh dậy, bởi vì mới sáng sớm đã có tiếng người qua lại chạy bộ rầm rầm, hắn cũng b·ị đ·ánh thức.
“Sáng rồi, cũng đã đến lúc mình phải rời khỏi đây.” Hắn lẩm bẩm.
Hắn cũng nghe bảo vệ giải thích là công viên không thể cho người ngoài tự tiện vào ở, nếu bị phát hiện kể cả bảo vệ cũng bị vạ lây. Trần Minh cảm thấy rất biết ơn anh bảo vệ đã giúp đỡ mình, dù chỉ là 1 đêm tá túc.
Ở cái xã hội phức tạp này không phải ai cũng sẵn sàng giúp đỡ người khác. Bởi có nhiều trường hợp giúp đỡ người còn bị ăn vạ, ăn cháo đá bát, bị người ta lấy oán báo ơn.
Nơi long ngư hỗn tạp như Hà Thành người dân lại càng cảnh giác, muốn tự bảo vệ bản thân, trốn tránh thị phi.
Thế giới không toàn màu hồng như Trần Minh từng tưởng tượng, những va vấp, đau đớn, tủi nhục thời gian vừa qua giúp hắn có một cái nhìn chính xác hơn về cái xã hội này.
Ở đây ngưởi tốt không thiếu, chẳng qua cuộc sống khiến họ e dè, Trần Minh lúc đầu cũng rất buồn khổ và thất vọng. Nhưng đến giờ hắn cũng đ·ã c·hết lặng và không còn oán trách những người vô tâm đó nữa.