Hệ Thống Khoa Kỹ: Từ Ngày Đó Ta Thay Đổi Thế Giới Này

Chương 2: Ngươi Gọi Cái Này Là Khoa Kỹ?




Chương 2: Ngươi Gọi Cái Này Là Khoa Kỹ?
“Tại sao mình thấy có gì đó khác lạ.” Trần Minh tự lẩm bẩm.
Ban đêm hắn nằm mơ được gặp cha mẹ, họ tặng cho hắn một cái gì đó phát sáng nhưng hắn không thể nhìn ra bên trong cái ánh sáng đó là gì.
Giơ tay trái lên gãi đầu, Trần Minh ngạc nhiên nhìn lấy chiếc đồng hồ bạch kim đang đeo trên cổ tay.
“Cái này...” Hắn ta ngớ người, không nhớ ra là bản thân có chiếc đồng hồ đẹp như vậy.
“Ta không biết cái này ... Nó không phải của ta a!”
“Cái quỷ gì đây? Hệ thống?” Trần Minh trợn mắt tiếp nhận thông tin đang xuất hiện trong đầu.
“Khoa kỹ hệ thống? Ngọa tào!” Trần Minh nhảy cẫng lên khiến mấy người đang tập thể dục gần đó cũng giật mình nhìn hắn như nhìn một tên điên.
Chỉ thấy trước mắt hắn xuất hiện một màn hình trong suốt, hiện lên hình ảnh của bản thân và kèm theo số liệu:
Tính danh: Trần Minh.
Tuổi: 22/77.
Trí lực: 8/10.
Thể lực: 7/10.
Sức mạnh 7/10.
Trang bị: AI đồng hồ đa chức năng.
Thu nhập: 1đ/ ngày ~ 365đ/ năm (đã nhận)
Nhiệm vụ chính: Lấy lại giấy tờ tùy thân đã bị trộm trước đó. (Chưa hoàn thành).
Nhiệm vụ ẩn tàng: ???
“Có phải mình đang mơ không?” Trần Minh mơ màng tự hỏi.
“Ui chao! Đau quá, đây đúng là sự thật!” Hắn đề phòng nhìn quanh sợ bị người khác phát hiện, nhưng rõ ràng là mọi người cứ thế chạy qua giống như là màn hình trước mặt hắn không hề tồn tại.
“Phù! May là chỉ mình mình thấy được cái này. Dù đã từng đọc truyện và xem phim, nhưng cái này mang lại trùng kích quá lớn a!”
Nhìn ngắm chiếc đồng hồ AI, Trần Minh càng thấy nó thật đẹp.
“Không biết AI trong đây thế nào, đa chức năng là ra sao a!” Hắn tò mò lẩm bẩm.
“Thưa chủ nhân, đồng hồ bao gồm 2 nhóm chức năng chính. Nhóm thứ nhất là những chức năng cơ bản bao gồm: Trợ lý ảo, xem giờ, xem phim, nghe nhạc, định vị, lướt web, sử dụng các app như trên điện thoại, biến đổi kiểu dáng theo ý muốn.”
“Nhóm thứ 2 là chức năng bổ sung, ngẫu nhiên mỗi ngày đều sẽ đổi mới. Để biết thêm chi tiết, chủ nhân có thể bảo trợ lý ảo hiển thị trên đồng hồ chức năng bổ sung.”
Một loạt âm thanh không chút cảm xúc giống của máy móc vang lên trong đầu khiến Trần Minh kh·iếp sợ.

Rất nhanh, hắn lấy lại bình tĩnh, liền tự đặt câu hỏi trong đầu.
“Tất cả những chức năng đó ta sử dụng bằng cách nào?”
“Thưa chủ nhân, ngài chỉ cần ra lệnh cho trợ lý ảo bằng suy nghĩ là được!”
“Hóa ra là vậy.” Trần Minh tỏ vẻ chợt hiểu.
“Ủa, nhưng trợ lý ảo làm hết rồi sao ngươi còn liệt kê cho tốn công?” Hắn ta nghi hoặc.
“Vì đây là lần đẩu chủ nhân sử dụng đồng hồ nên cần giới thiệu chi tiết hơn ạ!”
“Mở trợ lý ảo lên cho ta xem.” Trần Minh ra lệnh.
“Dạ! Trợ lý đã kích hoạt!” Tiếng máy móc đáp lại.
Háo hức 1 lúc vẫn không thấy hiện ra cái gì, hắn ta nghi ngờ hỏi lại:
“Ta đâu có thấy hiện ra trợ lý nào a!”
“Dạ, thưa chủ nhân, trợ lý ảo không có thực thể nên không thể hiện hình ra được ạ!”
“Không hiện ra thì ta biết ra lệnh cho ai?” Trần Minh tỏ vẻ khó hiểu.
“Chủ nhân chỉ cần ra lệnh cho ta là được. Ta chính là trợ lý ảo của chiếc đồng hồ AI này luôn.”
“Ngọa tào!” Trần Minh thốt lên, trợn tròn mắt. Hóa ra nãy giờ hắn nói chuyện với trợ lý ảo mà không biết!
“Sao không nói rõ từ đầu cho ta biết a! Làm ta còn tưởng ngươi là tiếng nói của hệ thống.”
“Đúng a!” Trần Minh vô thức gật đầu, rồi hắn lại nhanh chóng lắc đầu lia lịa.
“Nhưng mà không phải! Dù gì đi nữa thì tất cả đều là lỗi tại ngươi! Sao lại đổ tại ta?”
“Dạ, xin lỗi chủ nhân! Tất cả đều do ta không suy nghĩ chu toàn.” Trợ lý ảo lên tiếng.
“Thảo! AI cũng biết xin lỗi nữa này.” Trần Minh ngạc nhiên nhưng vẫn tiếp tục hỏi:
“Ngươi tên gì?”
“Dạ, trợ lý ảo hiện tại chưa có tên, xin chủ nhân đặt tên và tùy chỉnh theo mong muốn cá nhân.”
“Tên gì a? Củ Cải? Cà Chua? Đậu Hũ? Tiểu Hồ?” Trần Minh thầm nghĩ trong đầu.
“Xin mời chủ nhân chốt lại tên gọi cho trợ lý ảo!”
“Ngọc Diệp được không a?” Trần Minh mắt sáng lên, hỏi thăm trợ lý ảo.
“Dạ được!”

“Nhưng đó là tên con gái, ngươi là máy móc nghe giọng không hợp chút nào.” Hắn ta lại đắn đo.
“Chủ nhân có thể tùy chỉnh âm thanh của trợ lý ảo ạ!”
“Vậy người có thể nói giọng giống crush của ta thời còn học cấp 3 không?”
“Dạ! Đã quét và sử dụng thành công!” Trợ lý ảo lên tiếng, âm thanh của một thiếu nữ dịu dàng, lanh lảnh, trả lời lại khiến Trần Minh giật mình nhảy cẫng lên, miệng không ngừng ngọa tào, ngọa tào!
“Tại sao ngươi có thể bắt chước tiếng cô ấy giống vậy?”
“Dạ, thưa chủ nhân, ta đã quét lại ký ức của ngài và mô phỏng lại với độ chân thật 100%.” Trợ lý ảo đáp lại.
“My god! Đúng là khoa kỹ hệ thống, mới chỉ là trợ lý ảo trên chiếc đồng hồ mà đã thần kỳ như vậy!”
“Chủ nhân quá khen.”
“Vậy ta sẽ gọi ngươi là Ngọc Diệp. Nhưng ngươi nói giọng như thế này mà gọi ta là chủ nhân. Ta thấy không được tự nhiên lắm.”
“Ngọc Diệp được lựa chọn thay tên trợ lý ảo. Mời chủ nhân tiếp tục tùy chỉnh.”
“Đừng gọi ta là chủ nhân được không? Đây đâu còn là thời kỳ nô lệ, mà ta cũng không quen cách xưng hô đấy.” Trần Minh nhăn mặt.
“Dạ, tất cả như ý ngài, xin hãy cho biết cách xưng hô khác thay thế ạ!”
“Cứ gọi trực tiếp tên của ta là được, hoặc xưng hô ta, ngươi.”
“”Ta đã tùy chỉnh thành công!”
“Từ giờ ta gọi ngươi là Ngọc Diệp.”
“Dạ, vâng!”
“Bớt khách khí kiểu dạ vâng được không? Cứ bắt chước cô ấy, xưng hô và nói chuyện với ta như bạn bè thôi.” Trần Minh vẻ khó xử.
“Ừ, được rồi. Ngươi còn muốn ta làm gì nữa không?” Trợ lý ảo dịu dàng trả lời.
“My God! Bắt chước y hệt luôn kìa!” Trần Minh trong lòng chấn động. Đã từ lâu lắm rồi hắn không được gặp lại cô ấy. Đã rất nhiều ngày đêm hắn mơ ước được nghe lại giọng nói quen thuộc này.
Khóe mắt hắn ẩm ướt, sau tất cả những gì đã trải qua, hắn đã đánh mất rất nhiều thứ, và cũng bỏ lỡ rất nhiều thứ
Từ khi cha mẹ q·ua đ·ời, Trần Minh trong lòng đau thương, trong đầu trống rỗng.
Sinh ra trong một gia đình khá giả, việc duy nhất cần hắn làm chỉ là học hành thật tốt, mọi thứ trong tương lai đều do cha mẹ quy hoạch, dẫn lối từ trước.
Trần Minh không hề có cho bản thân bất kỳ phương hướng hay lý tưởng gì cả. Để đến khi cha mẹ q·ua đ·ời, trước mắt hắn chỉ còn lại toàn là sương mù.
Sương mù của một tương lai mờ mịt, một phương hướng vô định, giống như một người đang chơi vơi ở giữa biển khơi bao la mà không thấy bến bờ.
Khi cha mẹ còn sống, lý tưởng của hắn đơn giản chỉ là học tốt, đi xin việc, báo hiếu cha mẹ, cưới vợ sinh con.

Bây giờ thì tất cả mọi thứ, kể cả giấc mộng đẹp về một tương lai hạnh phúc viên mãn cũng không còn. Mọi chuyện đối với hắn đều trở lên vô nghĩa.
Nhưng khi được nghe lại giọng nói của cô ấy, bầu trời giông bão ngoài kia như được hé mở những tia nắng ấm áp, trái tim tan nát vụn vỡ như có thêm một nhịp đập rộn ràng ... Nó đang sống lại!
Trần Minh ngạc nhiên lấy bàn tay, run run áp vào lồng ngực, cảm nhận nhịp đập con tim, nó không chỉ đang đập nhanh, mà còn đang rung động! Cảm xúc lần đầu gặp mặt cô ấy lại ùa về.
Hắn đã từng hèn nhát không dám bày tỏ tình cảm với người mình yêu. Nhưng sâu trong tâm khảm, hắn vẫn ao ước sau này sẽ được ở bên cô ấy suốt đời. Cùng với cha mẹ ... Bọn họ sẽ là một gia đình hạnh phúc.
Một lần nữa, tình yêu đó lại bùng cháy, xua tan xương mù, đuổi đi mây đen, là ngọn hải đăng trong bóng đêm mù mịt, chỉ đường dẫn lối cho Trần Minh biết được bản thân cần phải đi đâu, làm gì.
“Hãy sống thật tốt ... bên cạnh cô ấy, và sống thay cả phần của cha và mẹ, thực hiện nguyện vọng mà họ còn dang dở ...” Trần Minh thì thào, ánh nhìn mông lung dần trở lên kiên định, sắc bén, sự quyết tâm có thể thấy rõ trên khuôn mặt.
“Mình sẽ đi tìm cô ấy, mình sẽ không để bản thân phải hối hận thêm 1 lần nào nữa!”
“Mình không cô đơn, mình có hệ thống, không gì là không thể!” Trần Minh tự nhủ.
Lấy lại tinh thần, hắn kiểm tra những chức năng của chiếc đồng hồ. Sự mượt mà và ưu việt của từng tính năng khiến hắn không khỏi tặc lưỡi thán phục người đã sáng chế ra nó.
Hắn càng hài lòng hơn, vì bên trong chiếc đồng hồ này còn có 1 không gian rộng 10m vuông, có thể cất được vào bất kỳ thứ gì miễn là không vượt quá kích thước tối đa.
Thêm 1 băn khoăn nữa về số tiền lương hàng năm 365đ được ghi là “đã nhận”. Vậy mà đã nằm trong tài khoản ngân hàng liên kết trực tiếp với đồng hồ, ngoài ra hắn còn có thể lựa chọn sử dụng tiền tài khoản hoặc biến nó thành tiền mặt lấy ra từ bên trong nó.
“Quá tuyệt!” Đúng là đang buồn ngủ thì gặp chiếu manh. Giờ ta có thể dễ dàng mang theo đồ đạc mà còn có thể rút tiền dễ dàng, tiện lợi.” Trần Minh kích động, nắm đấm giơ lên đấm không khí.
Mọi người xung quang thấy thanh niên ngáo này không khỏi đề phòng, lại càng không dám lại gần mà chỉ dám đứng xe chỉ chỏ.
Nhận ra bản thân có hơi chút quá khích, Trần Minh đỏ mặt, cúi đầu xin lỗi mọi người rồi đi ra phía ngoài cổng công viên.
Chưa đến 6h sáng mùa hè, nắng ấm đã chiếu khắp muôn nơi, tiếng xe cộ qua lại rộn ràng hơn, tiếng loa phát thanh, tiếng người huyên náo, tiếng rao bán hàng trên khắp phố phường. Hà Thành đang đang bừng sáng lên với rất nhiều sinh khí!
Đi ra đến cổng, qua chỗ bảo vệ, Trần Minh hỏi thăm đối phương và tỏ vẻ cảm kích. Anh bảo vệ cũng thân thiện chào lại và cho hắn vài lời khuyên.
Trần Minh vâng dạ, nghiêm túc lắng nghe, nói lời cảm ơn. Rồi hắn đi ra ngoài mua lấy gói xôi mất 5đ vào biếu anh bảo vệ.
Còn chưa ăn sáng, cũng biết Trần Minh khó khăn, anh bảo vệ lúc đầu không chịu nhận. Rồi về sau Trần Mình giải thích là đã liên hệ được họ hàng, được họ hỗ trợ nên mới mời ăn sáng. Lúc đó thì anh bảo vệ mới chịu nhận tấm lòng thành.
Trần Minh nói lời tạm biệt, thân hình dần khuất bóng. Anh bảo vệ nhìn theo, thầm thở dài.
“Đúng là chàng trai tội nghiệp, nhưng cũng rất kiên cường và có tấm lòng chân thành. Chúc nhóc mọi điều tốt đẹp!”
“Chúc mừng ngươi hoàn thành nhiệm vụ ẩn tàng: “Uống nước nhớ nguồn.” Trợ lý ảo lên tiếng.
“Thu nhập hàng ngày sẽ tăng gấp đôi. Thu nhập + 365đ (đã nhận).”
Trần Minh vừa bước đi được vài bước thì ngạc nhiên nghe trợ lý nhắc nhở.
“Nhiệm vụ ẩn tàng sao? Không ngờ lại dễ dàng hoàn thành như vậy. Giờ lại có thêm 365đ tiền vốn, phải mua lấy bộ quần áo mới để thay, kiếm chỗ tắm rửa vệ sinh cho sạch sẽ, ăn uống xong rồi bắt đầu tìm kiếm đám trộm kia mới được!” Trần Minh thầm nhủ, trong mắt hiện lên vẻ đấu trí.
“Mở chức năng bổ sung.” Hắn thầm ra lệnh.
“Chức năng bổ sung đang hiển thị.” Trợ lý ảo đáp lời.
Nhìn lấy những gì hiện lên trên màn hình trước mặt. Trần Minh không khỏi tỏ vẻ cảm khái.
“Không hổ là khoa kỹ hệ thống a!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.