Hệ Thống Khoa Kỹ: Từ Ngày Đó Ta Thay Đổi Thế Giới Này

Chương 10: Cái Này... Hơi Đau Mắt A!




Chương 10: Cái Này... Hơi Đau Mắt A!
“Đinh!” Chức năng bổ sung đã được cập nhật.” Tiếng AI đúng hẹn vang lên.
“Có đồ mới!” Trần Minh bật mình thức dậy, vẻ háo hức. “Không biết lại có thêm chức năng thú vị gì đây?”
“What the hell? Nhìn xuyên thấu?” Hắn ta một mặt mộng bức, tự hỏi cái này thì sử dụng để làm gì a! Hắn đúng là thích cái đẹp, nhưng cũng không cần nhìn xuyên y phục của người ta, cái đó gọi là biến thái nha!
“Mà thôi, có thì dùng, đây là ông trời đang bắt ta phải rèn luyện tâm tính, núi đồi hay thung lũng trước mắt thì tâm cũng sáng như gương, vững như bàn thạch không thể hắc hóa a!”
Hắn liền kiểm tra lại số liệu.
Tính danh: Trần Minh.
Tuổi: 22/80.
Trí lực: 9/10.
Thể lực: 8/10.
Sức mạnh: 8/10.
Trang bị: AI đồng hồ đa chức năng, Transformers Ô tô biến hình.
Thu nhập: 20đ/ngày ~ 7300đ/năm (đã nhận)
Nhiệm vụ chính: Trả hết nợ cho gia đình. (Chưa hoàn thành)
Nhiệm vụ ẩn tàng: ???
Hôm qua đêm về buồn ngủ hắn mặc kệ tất cả mà lên giường đi ngủ. Sáng này mới xem số liệu rồi so sánh với trước đó, vậy mà phần quà nhiệm vụ chính lại là 1 chiếc ô tô biến hình!
Ngoài ra thì tuổi thọ và tất cả những chỉ số của bản thân đều tăng lên ít nhất là 1 đơn vị. Nhìn có vẻ là ít, nhưng sáng nay ngủ dậy Trần Minh thấy khắp người tràn đầy năng lượng, cả tinh thần cũng sảng khoái minh mẫn cực kỳ!
“Đây là hack a! Không biết ta thực hiện xong được hết tất cả nhiệm vụ liệu có được vô tận thọ nguyên hay không.” Hắn trong lòng nghĩ thầm.

Nếu như trước đấy ai bảo hắn có thể trả hết nợ, Trần Minh chắc chắn sẽ giơ lên ngón tay thối mà nói “Nằm mơ đi thôi!” Nhưng giờ đây có hệ thống bên người, hắn tràn đầy sự tự tin để thực hiện nhiệm vụ này.
Cho dù hệ thống không đưa ra nhiệm vụ trả nợ thì khi hắn kiếm đủ tiền cũng sẽ dần trả lại. Khả năng càng nhiều, trách nhiệm càng lớn a!
Hơi nheo mắt lại, tập trung nhìn vào bức tường bên cạnh, đột nhiên bức tường trước mặt giống như biến mất, hiện lên 1 căn phòng có chút lộn xộn, quần áo lẫn đồ lót nam nữ bay tứ tung.
Một thanh niên cởi trần nằm trên giường, miệng rên rỉ, mặt đầy vể thỏa mãn, mà từ eo hắn trở xuống có một chiếc chăn mỏng trùm lên, nhô cao, cựa quậy giống như đang có con gì hoạt động bên trong.
“Ui chao! Mới sáng sớm, ai lại làm việc đấy a!” Trần Minh vội vàng nhắm mắt lại, lấy tay che rồi nhìn sang hướng khác.
Lần này là cảnh 1 thiếu nữ k·hỏa t·hân đang uốn éo đi vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân.
“Ngọa tào! Con gái thời nay ở nhà đều thả rông như thế này sao? Cơ mà to đẹp thật.” Hắn không dám nhìn lâu liền quay đi chỗ khác.
“Đúng là không ngờ được mới sáng sớm hàng xóm đã dậy hoạt động rồi. Khục khục. Tính năng này sử dụng có phần đau mắt a!” Trần Minh ngại ngùng, miệng lẩm bẩm.
Hắn vệ sinh cá nhân xong, làm vài động tác thể dục, liền lướt web đọc tin tức.
“Hot search: 23 app live stream lớn nhất đồng loạt bị hack, có thể gây ra thiệt hại hàng tỉ, chưa rõ thời gian khắc phục.”
“ Thanh niên live stream quá trình bắt đám b·ắt c·óc t·rẻ e·m, liệu có đáng tin?”
“Một loạt những tên t·ội p·hạm bị truy nã liên tiếp b·ị b·ắt tại Hà thành.”
“Kỳ lạ: Rất nhiều đồ thất lạc có giá trị được trả lại cho chủ nhân. Lòng tốt lên ngôi hay cố tình đánh bóng tên tuổi?”
“Chấn động! Phú hào số 1 Hà thành, Hoàng Nguyên Bá b·ị b·ắt do phạm pháp, tình trạng trông thật thê thảm. Ai là người ra tay?”
“Mới mấy hôm mà có nhiều sự kiện xảy ra a! Mà hình như tất cả đều liên quan đến mình.” Trần Minh hơi chột dạ.
Người sợ nổi tiếng, heo sợ mập. Hắn mấy ngày gần đây làm chuyện có chút lớn, dù là khi đó lộ mặt hay không thì đối với 1 người bình thường cảm giác cũng có chút kích thích.
Sau cảm giác kích thích là sự sợ hãi. Hắn nhìn thấy đám b·ắt c·óc trẻ con kia, rõ ràng không phải đám ô hợp hay tổ chức bình thường. Nhất là video của hắn chỉ dẫn mọi người và đội cảnh sát đón lõng, bắt t·ội p·hạm cực kỳ chuẩn xác đã được người ta quay màn hình và up lên trên internet.
Không loại trừ trường hợp hắn sẽ bị tổ chức phía sau của đám người đó trả thù. Vụ nhất thời tức giận p·há h·oại 23 app trực tiếp là gây ra nhiều oanh động nhất, nó gây chấn động cả Việt quốc, may là không ai có thể biết hắn đã gây ra chuyện này.

Rất nhiều các streamer hẳn là đang nghiến răng nghiến lợi, muốn đem kẻ phát tán virus ra băm thành ngàn mảnh. Ngành công nghiệp live stream trực tiếp của cả Việt quốc bị đình trệ, streamer không kiếm được tiền, fan không thể gặp mặt thần tượng, điều duy nhất an ủi là những app nhỏ, app mới nhanh chóng mọc lên, dần thế chỗ thay, hút đi những lưu lượng từ những app đã bị sập.
Vụ bắt Hoàng Nguyên Bá cũng làm Trần Minh không khỏi ngạc nhiên. Vì dù sao hắn ta cũng là chủ tịch của cả 1 tập đoàn lớn, có chỗ dựa rất vững chắc. Trần Minh biết được là kể cả có thu được đầy đủ nhân chứng vật chứng phạm tội của tên này, mà đưa cho nhầm người thì nguy cơ không giải quyết được vấn đề lại còn bị thủ tiêu rất cao. Không ai có thể biết được chân rết của tên tài phiệt này bám rễ rộng lớn thế nào.
Đoán được 4 người kia muốn làm việc gây bất lợi cho Hoàng Nguyên Bá, Trần Minh chỉ nhân bản vật chứng phạm tội, để lại bản gốc cho 4 người đó đến lấy, vậy mà họ có thể trực tiếp bắt người vào tù. Hiệu suất như vậy không khỏi là quá tốt đi!
Trần Minh cũng đang rất tò mò về thân phận của 4 người, trông ai nấy đều rất ngầu, rất nguy hiểm lại còn thần bí. Buổi đêm vừa rồi bọn họ đột nhập thoát ra kịp thì không nói, nhưng nếu họ có thể trực tiếp bắt người mà vẫn khiến cho chính quyền phải giữ bí mật về những người này thì thật sự là đáng để lưu ý.
So với những sự kiện chấn động cả nước ở trên thì việc nhặt của rơi tìm người trả lại hay t·ội p·hạm truy nã b·ị b·ắt lại ở Hà thành cũng không phải là gì quá đáng chú ý.
Việt quốc là 1 nước lớn, hàng ngày những sự kiện thiên kỳ bách quái xảy ra nhiều lắm, không phải ai cũng đặc biệt quan tâm những điều kỳ lạ, bất thường như vậy.
Chợt nghĩ đến chiếc Transformers của bản thân được tặng, Trần Minh nhìn hết xung quanh cho tới dưới sân ngoài đường mà không thấy chiếc ô tô đặc biệt nào đứng đỗ cả.
“Ngọc Diệp, ngươi bảo là ta được nhận ô tô, mà ngoài kia không thấy, không gian chứa đồ cũng không. Nó rốt cuộc là đang ở đâu?” Hắn nghi hoặc hỏi.
“Ngươi nhìn xem có phải ở trên ngực áo đang đeo 1 chiếc huy hiệu màu bạc không?” Tiếng của AI trả lời.
“Ngực áo? Đây hả? Ồ!” Trần Minh ngạc nhiên nhìn lấy huy hiệu màu bạc óng ánh hình bát giác, bên trên mặt có in hình nổi của một khuôn mặt robot có 2 tai dài nhô cao lên 2 bên như chiếc ăng ten.
“Sao ngươi bảo đây là ô tô?”
“Thì nó vốn dĩ là ô tô mà.” AI lên tiếng.
“Rõ ràng nó là 1 huy hiệu đeo ngực!” Trần Minh trừng mắt.
“Nó là một chiếc ô tô, nhưng khi chưa sử dụng thì nó sẽ biến hình thành một huy hiệu đeo ngực. Không thì ngươi nghĩ sao mà nó được gọi là ô tô biến hình?” AI trả lời như kiểu Trần Minh vừa nói một điều ngu ngốc.
“Ngươi không nói làm sao ta biết?” Hắn ta tắt tiếng không biết nói gì hơn.
“Chỉ cần hô lên “Biến hình!” Chiếc huy hiệu này sẽ biến thành ô tô. Đơn giản có vậy thôi à.”AI lên tiếng giải thích.

“Nhưng ngươi đừng bắt nó biến hình ở đây không là đè c·hết người đấy. Phòng thì bé như cái lỗ mũi mà chiếc siêu xe dài hơn 5m làm sao để vừa được.”
“Ngươi nói cũng đúng.” Trần Minh đang định hô biến hình thì nghe thấy AI nói liền không khỏi chột dạ. Phòng của hắn rộng mỗi 9m vuông, mỗi chiều là 3m dài, một chiếc xe dài 5m đích thực là căn phòng quá nhỏ để chứa.
Quy hoạch 1 chút về dự định sẽ thực hiện trong ngày, Trần Minh háo hức ra khỏi khu trọ để đi thử chiếc xe mới của mình. Phòng của hắn ở trên tầng 2, dãy phòng gồm có 4 phòng sát nhau, nối cùng với 3 dãy khác làm thành 1 khu phòng ở có hình chữ nhật, cao 3 tầng.
Trước cửa mỗi phòng đều có 2 thanh inox để treo quần áo dọc theo hành lang, đi xuống dưới tầng 1 là sân để phương tiện đi lại. Đa số những người sống ở đây đều là sinh viên, lao động nghèo nên chủ yếu xếp ở dưới sân là xe đạp, xe máy. Có phân biệt ai có điều kiện hơn 1 chút thì sẽ có 1 chiếc xe phân khối lớn hoặc 1 chiếc xe SH đỗ dưới sân.
Vừa mới mở cửa ra ngoài, muốn rẽ phải theo hướng cầu thang gần nhất thì cánh cửa phòng bên cũng mở ra, một thanh niên mặc quần bò, áo phông có cổ đi ra, được người yêu chỉnh lại cổ áo trang phục, 2 người hôn nhau rồi người thanh niên mỉm cười vẫy tay chào bước đi.
“Con mẹ nó! Cẩu lương trong phòng không nói, giờ lại cẩu lương ngay trước mắt ta!” Trần Minh thầm nhả rãnh.
Cô gái mặc chiếc váy ngủ mỏng màu đỏ, chào tạm biệt người yêu xong cũng quay sang cười với Trần Minh.
Trần Minh vể mặt lúng túng, liền quay người sang phía cầu thang đối diện, không dám nhìn vào cô gái, sợ chức năng nhìn xuyên thấu khiến hắn nhìn thấy cái không nên nhìn.
Còn chưa đi được vài bước thì “Cộc” 1 tiếng, cánh cửa bên phòng phía bên trái bất ngờ mở ra làm Trần Minh va đầu vào đau điếng.
“Ui!”
“A! Huynh có sao không?” Thiếu nữ hốt hoảng thốt lên, chính là người vừa nãy k·hỏa t·hân ở phòng bên, giờ đang mặc bộ váy xanh đồng phục nữ sinh, lưng đeo cặp chéo.
“Không, anh không sao.” Trần Minh bối rối né tránh ánh nhìn của nàng ta, nhưng bộ ngực của cô nàng cứ chắn ngay trước mặt khiến hắn vô tình kích hoạt nhìn xuyên thấu nhìn hết cả bên trong.
Cái mũi của hắn vốn đã đau điếng, bây giờ nhìn thấy cảnh này liền trực tiếp máu mũi chảy ròng. Vội vàng bịp mũi lại, đẩy nàng ta sang 1 bên, Trần Minh chạy vội xuống cầu thang trong sự ngỡ ngàng của cả 2 cô gái.
Mất 100m đi bộ để có thể đi ra khỏi ngõ nhỏ, đứng trên vỉa hè nhìn đoàn người xe tấp nập nối đuôi nhau đi chậm rãi, Trần Minh hô nhỏ “Biến hình!”
Ngay lập tức, một chiếc siêu xe màu bạch kim và vàng óng ánh xuất hiện, có phần giống chiếc Lamborghini veneno, nhưng thiết kế phía sau có nhiều nét bo tròn hơn, giương lên đôi cánh chim như một con đại bàng đang bay lượn giữa trời cao. Một chiếc huy hiệu transformers hình bát giác được dựng lên trước mũi xe, đầy kiêu hãnh
Trần Minh ngay lập tức mở cửa, lên xe, nổ máy, âm thanh siêu xe vang vọng, đi khuất vào trong đoàn người và xe ô tô đông đúc, để lại những người xung quanh còn đang nhìn vào chỗ chiếc xe xuất hiện, 1 mặt mộng bức.
Cả thế giới dường như đều tĩnh lặng, trong đó có cả người thanh niên phòng bên cạnh vừa rồi cho Trần Minh ăn cẩu lương, giờ còn đang đứng ở trạm xe bus gần đó để bắt xe.
Cô sinh viên phòng bên cũng mắt chữ A, mồm chữ O nhìn lấy Trần Minh tiêu sái biến ra chiếc siêu xe rồi đi khuất. Nàng vốn chỉ muốn đuổi theo để xin lỗi, không ngờ lại phải nhìn cảnh tượng chấn động này.
“Chuyện này … Chuyện này …” Cô gái lẩm bẩm, vẻ không thể tin.
“Hắn ta … hình như là hàng xóm ngay cạnh phòng mình?” Thanh niên hàng xóm của Trần Minh mặt thẫn thờ, run rẩy nói thầm.
“Mẹ nó! Bình thường ta cho thiên hạ ăn cẩu lương, hôm nay lại bị ăn khói bụi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.