Chương 11: Siêu Xe Biến Hình
1 chiếc siêu xe óng ánh màu vàng bạch kim nhanh chóng len lỏi trên đường, động cơ rền vang thu hút sự chú ý của không ít người. Bên trong xe, Trần Minh ngạc nhiên nhìn lấy tất cả, hắn còn chưa kịp cầm tay vào vô lăng xem cảm giác điều khiển xe đắt tiền thế nào!
“Why??? Sao ngươi không nói với ta đây là xe tự động lái?”
“Xuất phẩm từ hệ thống đều là tinh phẩm, tự động lái là đương nhiên, ngươi khỏi phải nghĩ nhiều, tốt nhất là ngươi nghĩ xem sáng nay ăn gì đi là vừa.” AI tự hào nói.
“Ài, bằng lái ô tô của ta hôm nay tưởng có cơ hội để lôi ra trang bức, thể hiện chút kỹ năng mà nghe có vẻ không được rồi.” Trần Minh than thở. “Dù sao cũng mới lấy bằng từ hồi đầu năm, không sử dụng có ngày mai một a! Tiếc thay cho một hảo thủ đua xe.”
“Cắt! Theo số liệu thì ngươi chỉ vừa đủ điểm lấy bằng lái xe, trình độ như vậy ngoài kia không có 1 rổ thì cũng có cả tá. Ngươi đã trang bức thất bại.” AI khinh bỉ nói.
“50 người thi chỉ có 10 người đỗ ngay lần thi đầu tiên. Ta cũng là người đầu tiên hoàn thành bài thi, ngươi không biết lúc đó mọi người nhìn ta ngưỡng mộ thế nào đâu! Hừ.”
“Mà sao trong xe đi êm ru không có chút tiếng động nào vậy?” Trần Minh nghi ngờ hỏi.
“Giảm xóc và cách âm quá tốt đấy, có phải giống thần tiên đang cưỡi mây thăng thiên đúng không? Ngươi có thể điều chỉnh qua giọng nói để cảm nhận sự kích thích từ bên ngoài.” AI trả lời.
“Đúng là cảm giác bồng bềnh êm ái như trên mây, ngồi quá sướng! Tắt tính năng cách âm để ta xem nào.”
“Ục ục, gừ gừ gừ!!!” Âm thanh động cơ xe giảm tốc rồi tăng tốc vang khắp cả con phố. Trần Minh cảm giác như bản thân đang đứng cạnh 2 chiếc loa đám cưới công suất lớn nhả ra tiếng kêu gầm gừ như của mãnh thú.
“Ngọa tào! Ngươi tính á·m s·át người ta hay sao? Mau giảm tiếng động cơ xuống.” Hắn vội vàng bịp tai lại, hét toáng lên. Bảo sao hắn nhìn thấy trên đường đi qua ai cũng nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn. Đây rõ ràng là cố tình gây ô nhiễm tiếng ồn a!
“Ủa, sao im vậy?” Trần Minh đầu đầy dấu hỏi vì chỉ nghe thấy tiếng còi và động cơ xe khác mà không thấy xe mình gầm gừ nữa.
“Xe đã tắt tiếng động cơ.” AI trả lời tỉnh bơ.
“Wtf? Ta bảo là giảm âm thanh động cơ xuống, ngươi tắt luôn muốn biến cái xe thành hồn ma trên đường phố hay gì? Người ta không biết xe mình bên cạnh, lỡ va quệt phải thì sao?” Trần Minh trợn mắt.
“Giảm âm thanh tới mức nào thì ngươi phải lựa chọn chứ? Không nói rõ đương nhiên là nó sẽ giảm dần về tới 0 rồi.” AI giải thích.
“Ài, đồ hiện đại quá, nhất thời chưa thể làm quen.” Trần Minh than thở.
“Xe đã tới địa điểm chỉ định.” AI đưa ra thông báo.
Nhìn ra bên ngoài, đúng là cổng trường đại học Hà thành. Thời sinh viên hắn thường hay ăn sáng ngoài cổng trường với mấy đứa bạn. Ở đây có xôi, bánh mì, phở, bún, cháo …vv đều là những món phổ biến, có giá cả hợp lý, phù hợp với mức chi tiêu của sinh viên.
“Nhanh thật, mới hôm nào còn bỡ ngỡ bước vào cổng trường mà giờ đã là cựu sinh viên. Có quá nhiều chuyện đã xảy ra, cảnh còn người mất a!” Trần Minh lòng cảm khái.
Hắn bước xuống xe trong sự chú mục của mọi người xung quanh. Đúng là ngôi trường danh giá số 1 Hà thành, nơi đây có không ít sinh viên giỏi và cả phú nhị đại, nhưng những người có thể đến trường học bằng siêu xe cũng chỉ là số ít, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Chiếc xe của Trần Minh không chỉ sáng, đẹp bóng lóa, mới mà còn trông rất độc lạ, không giống bất kỳ siêu xe của phú nhị đại nào trước đó. Từ phía xa đã trông lấp lánh ánh bạc vàng rồi, rất hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Thấy 1 thanh niên mặc quần short áo phông trắng bước xuống xe, những người đứng quanh đó không khỏi sửng sốt. Không phải Trần Minh đẹp trai cool ngầu hay gì, mà vì hắn ta ăn mặc trông rất bình thường phổ thông, không giống con nhà giàu chút nào.
Phú nhị đại khác đa số đều ăn mặc đồ hiệu sành điệu, tóc vuốt, đeo kính râm, miệng nhả khói thuốc, tay ôm mỹ nữ. Trần Minh thì nhìn qua là biết mua hàng thùng ngoài chợ, mái tóc chân phương phổ thông, không kính, không thuốc cũng độc thân cẩu 1 người, không có mỹ nữ bên cạnh.
Hắn vốn dĩ nhan trị cũng ở mức khá, thân cao vừa đủ. Nhưng vì đi siêu xe nên mọi người kỳ vọng hơi nhiều, đến lúc thấy chân thân thì họ không khỏi hụt hẫng thất vọng.
“Đại tỉ, làm đệ xuất xôi xéo, nhiều hành khô, ít nước mỡ. Thêm cả cốc trà đá nữa.” Trần Minh lên tiếng khiến mọi người quanh đó không khỏi kinh ngạc.
“Có ngay!” Người bán hàng xôi nhanh nhẹn đáp lại.”
“Cmn! Đây là đi siêu xe ăn đồ vỉa hè a!”
“Thảo! Tên này có độc, ăn bữa sáng thôi sao phải trang vậy a!”
“Không thể tin được! Đây là lần đầu tiên ta thấy có người đi siêu xe ăn sáng vỉa hè uống trà đá!”
“Hừ chỉ giỏi làm màu!”
“Ngươi có giỏi lấy siêu xe đi làm màu được như người ta đi?”
“Trời ơi, đây nhìn rất giống siêu xe Lamborghini Veneno!”
“Thật hả? Lamborghini? Rất đắt sao?”
“Tính đầy đủ thuế phí các kiểu để lăn bánh cũng khoảng 150 triệu, ngươi xem có đắt không?”
“My god! Thế là bằng tiền mua cả chục chiếc biệt thự ở vị trí đẹp trong thành phố rồi còn gì?”
“Ít nhất là thế.”
Mọi người xung quanh lắng nghe bàn tán, biết vậy liền hít một ngụm khí lạnh, trợn mắt nhìn Trần Minh đang ung dung ăn xôi. Mấy cô nàng, anh chàng muốn lại gần chiếc xe để chụp ảnh khoe bạn bè trên mạng liền bị khựng lại, rồi cả đám chạy vội ra xa, nhìn chiếc xe như nhìn đại địch.
Đùa đâu! Xe người ta hơn trăm triệu, đứng gần chẳng may làm xước tí sơn thôi cũng đủ xong con bê! Bán thân không biết có đủ đền không a! Thanh niên này không phải là kẻ có tiền bình thường mà là rất chi là có tiền nha!
Đây là Trần Minh không muốn biến chiếc xe trở lại thành huy hiệu transformers, chứ hắn mà để chiếc xe biến nhỏ lại thành 1 chiếc huy hiệu trên ngực áo để mọi người xung quanh nhìn thấy thì không biết bọn họ còn shock đến mức nào.
Mấy nàng nữ sinh cũng đang ngồi ăn xôi bên cạnh, ánh mắt tò mò đánh giá Trần Minh, điều này khiến hắn không khỏi cảm thấy mất tự nhiên. Vừa nhìn sang 2 cô nàng bên cạnh, hắn vội vàng quay đi chỗ khác.
“Má, sao cứ nhìn xuyên quần áo người ta làm gì a!” Trần Minh thầm nhả rãnh, chỉ có thể cúi đầu nhìn mặt đất.
“Lớn rồi còn mặc đồ Doraemon, mình nhìn thấy mà ngại thay a!” Khuôn mặt hắn không khỏi đỏ ửng khiến 2 cô nàng càng thêm tò mò.
Vừa ăn xong bữa sáng, đang nhấm nháp hương vị trà đá, chợt điện thoại trong túi hắn vang lên, Trần Minh lấy chiếc điện thoại rẻ tiền trong túi ra, thấy tên Hoàng Vũ liền bắt máy trả lời.
May mà hôm qua hắn mua được chiếc điện thoại thông minh này để dùng tạm. Chiếc đồng hồ trên tay dù có đủ mọi loại công năng thần kỳ nhưng không thể để lộ cho người khác biết. Quá là kinh thế hãi tục!
Hoàng Vũ lại gọi điện tới hỏi xem hôm nay Trần Minh có còn đi tìm bảo vật nữa không. Hắn liền trả lời là không, nhưng có thể gửi cho Hoàng vũ về thông tin vị trí của bảo vật để hắn tự tìm, chỉ cần cuối ngày chia đôi thu nhập là được.
Nếm được ngon ngọt từ phi vụ trước, lần này Hoàng Vũ sảng khoái đáp ứng, hứa là sẽ không ăn bớt chút nào mà sẽ phân chia đầy đủ. Trần Minh liền gửi toàn bộ dữ liệu sang cho đối phương..
Nhờ chiếc siêu xe đỗ trước cổng trường, chẳng mấy chốc có cả 1 đám đông tụ tập lại nhìn ngắm và chụp ảnh với xe. Trần Minh cũng không tỏ ra khó chịu hay muốn ngăn cản bọn họ làm vậy.
Đúng là mật ngọt c·hết ruồi a! Lúc đầu ai cũng sợ không dám lại gần làm gì khiến xe hỏng, kể cả Trần Minh họ cũng chỉ dám đứng nhìn từ xa. Đến giờ thì bọn họ mách nhau không động chạm hay đứng quá gần chiếc siêu xe này là được.
Còn bây giờ gan lớn hơn rồi, Trần Minh cũng tỏ vẻ hòa ái dễ gần, mà ở hiền thì gặp phiền. Chưa kịp uống xong cốc trà đá thì hắn đã bị một đám người trong đó có cả các nàng sinh viên xin số điện thoại, phương thức liên lạc, tài khoản mạng xã hội, …vv
Còn có cả những người hỏi rất nhiều những câu hỏi như là: “Anh có bạn gái chưa?” “Anh làm gì? Lương bao nhiêu? Tại sao anh giàu thế mà còn ăn xôi vỉa hè?” “Xe này anh tự mua hay bố mẹ mua cho?” …
Trần Minh nghe mà tắt tiếng, không biết nên trả lời ra sao, cuối cùng hắn chỉ có thể từ chối khéo, chỉ tiết lộ bản thân cũng là học sinh mới tốt nghiệp đại học Hà thành.
Nhìn thấy mọi người chen lấn xô đẩy, không chỉ coi xe của hắn như đồ trưng bày trong viện bảo tàng, mà còn coi hắn như là khỉ trong sở thú, Trần Minh bất đắc dĩ phải rời đi.
Đúng lúc này 2 cô nàng sinh viên ngồi ăn xôi cạnh hắn lúc đầu cũng ngại ngùng tiến tới.
“Tiền bối, tụi em là tân sinh viên năm nhất của trường đại học Hà thành, học ngành quản trị kinh doanh, không biết có thể xin phương thức liên lạc được không?”
“A, hóa ra là 2 mầm non mới của trường.” Trần Minh tỏ vẻ ngạc nhiên. “Trùng hợp là cùng chung ngành với anh luôn, cứ gọi sư huynh là được.”
Hắn nháy mắt ra hiệu 2 cô nàng đi vào xe ô tô để trao đổi phương thức liên lạc, rồi nhanh chóng khởi động xe đi mất trong sự tiếc nuối của những người xung quanh.
“Cái hệ thống này là bắt mình trang bức tạo thị phi a! Không biết để làm gì. Mình điệu thấp quen rồi, giờ bắt đứng đầu sóng ngọn gió thực sự là không quen lắm.”
“Bổn hệ thống tự có tính toán. Đối với ngươi lại càng là trăm lợi mà không hại. Ngươi cứ yên tâm trang bức, có ta mang ngươi bay a!” AI lên tiếng cổ vũ.
Trong ngày, hắn còn đi công viên tập thể dục, về phòng tắm rửa thay quần áo, ra quán café nguồi chill uống nước, tìm cách kiếm thật nhiều tiền còn sớm trả nợ, hoàn thành nhiệm vụ chính.
Khi còn đang tính toán chơi chứng khoán, tạo app, tạo trò chơi, mở công ty, …vv thì đột nhiên hắn nghe thấy 2 thanh niên bàn bên nói đến việc chơi coin nhanh giàu, bí quyết đầu tư, lùa gà các kiểu.
Mắt hắn liền sáng lên, hỏi thăm AI xem liệu có thể sử dụng sức mạnh để đào bitcoin hay không. Cuối cùng nhận được trả lời là đã có gần 20 triệu bitcoin đã được đào và chỉ còn hơn 1 triệu bitcoin nữa có thể đào lên mà thôi.
Nếu sử dụng sức mạnh tính toán của đồng hồ thì chỉ trong 1 ngày toàn bộ số bitcoin đều sẽ được khai thác hết, điều đó sẽ ảnh hưởng tới toàn thị trường. Mà nếu mỗi ngày chỉ đào 1 số lượng nhất định để không làm ai chú ý thì sẽ mất 1 thời gian mới đủ tiền trả nợ.
Cuối cùng hắn nảy ra ý tưởng là sẽ mở lấy bitcoin từ các ví bị thất lạc do nhiều lý do khác nhau như quên mật khẩu ví, người sở hữu q·ua đ·ời hoặc các sự cố khác. Song song với đó là sẽ khai thác dần theo thời gian nhất định để có thể nhanh chóng kiếm lời.
Cũng trong ngày, Trần Minh hào hứng khám phá chức năng nhìn xuyên thấu. Hóa ra chức năng này không phải chỉ để nhìn lén người khác, nhìn xuyên quần áo trang phục. Nó có thể sử dụng để nội soi bên trong cơ thể, thăm dò bên trong đồ vật, vật chất.
Ngoài ra nó có thể nhìn thấu tâm can, để biết được người nào là người tốt người xấu, đọc được suy nghĩ của mỗi người như là đọc sách. Ở trong quán café, hắn có thể điều tra khắp thành phố, nhìn ra được mọi thứ.
Có 1 điều thú vị là hắn phát hiện ra 4 người thần bí đêm hôm trước, bọn họ mặc thường phục, cất v·ũ k·hí, đi dạo chơi quanh thành phố. Hóa ra bọn họ là giang hồ nhân sĩ, đệ tử xuất sắc nhất từ những ẩn thế cổ môn phái, tiếp nhận truyền thừa tuyệt học được lưu truyền đến tận nay. Họ được chính quyền mời về và giao 1 trọng trách gì đó rất quan trọng.
Hắn cũng tìm ra được 1 số người bạn vẫn đang bám trụ ở Hà thành để sinh sống và làm việc.
Cuối cùng là hắn phát hiện ra 1 đám người khả nghi, trên người mang theo v·ũ k·hí nóng, đang truy tìm tung tích bản thân. Sau 1 thời gian đặc biệt lưu ý thì hắn có thể xác định đám người này chính là đồng bọn của đám b·ắt c·óc t·rẻ e·m kia. Bọn họ muốn tìm Trần Minh để trả thù, và hoàn thành cả việc b·ắt c·óc cô bé lúc trước nữa.
“Chắc chắn nữ hài đó không tầm thường.” Trần Minh thầm nhủ.
Cũng may là hắn kịp thời phát hiện âm mưu của đối phương, tra rõ ràng chân tướng và lực lượng kẻ địch. Bây giờ hắn có thể vừa tránh né mũi nhọn, lại vừa có thể tính kế kẻ thù.
“Thật tiếc là không nhìn xa được như thiên lý nhãn a! Bị giới hạn trong thàng phố” Trần Minh tiếc nuối. Giờ hắn mới hiểu cảm giác của những bậc thánh nhân. Họ có thể ở trong nhà mà tính kế ngoài vạn dặm!
“Được lắm. Các ngươi muốn chơi c·hết ta, thì đừng hòng ta nhân nhượng! Để xem ta có chơi c·hết được các ngươi trước hay không. Hừ!” Trần Minh bây giờ sớm không còn là một Trần Minh thư sinh, yếu đuối, nhu nhược như trước nữa.
Thời gian khổ cực giúp hắn hiểu rõ ý nghĩa của câu “Mạnh được yếu thua”. Xã hội đã 1 lần tàn nhẫn vùi dập hắn. Chính là để hắn có thể đủ trưởng thành xử lý những tình huống thế này.
Hắn đặt cốc nước xuống, lấy ngón trỏ tay phải gõ gõ huy hiệu trên ngực, âm thầm ra lệnh cho xe của mình …