Hệ Thống Khoa Kỹ: Từ Ngày Đó Ta Thay Đổi Thế Giới Này

Chương 14: Nam Thần




Chương 14: Nam Thần
Trở lại lúc sáng sớm, Trần Minh ngủ dậy và phát hiện ra chức năng bổ sung đã cập nhật, nhưng điều khiến hắn phải ồ lên là nhiệm vụ chính vậy mà đã hoàn thành.
Tất cả số tiền mà cha hắn nợ đều đã được trả hết! Trần Minh thở ra một hơi, cuối cùng thì cũng đã kết thúc nhân quả, cha mẹ hắn có thể nhắm mắt nơi suối vàng, mà hắn cũng có thể yên lòng làm những việc khác.
Lần này phần thưởng nhiệm vụ lại tăng thêm gấp 10 lần thu nhập mỗi ngày, tương đương 1 năm là 7 vạn 3. So với tiền lương cơ bản của lao động phổ thông của Việt quốc, mỗi tháng khoảng 3000đ, 1 năm khoảng 40000đ. Thu nhập 73000đ gần như gấp đôi thu nhập của 1 người bình thường, theo lý thuyết là đủ để hắn ung dung sống đến hết đời.
Trước khi biến cố gia đình xảy ra, ước mơ của Trần Minh cũng chỉ như vậy, như bao nhiêu thanh niên khác. Kiếm 1 công việc tốt, lương cao, lập gia đình, chăm lo vợ con, báo hiếu cha mẹ.
Bây giờ mới chỉ 1 thời gian ngắn sau khi tốt nghiệp, từ một kẻ vô sản nợ nần chồng chất, phải làm đủ mọi thứ, chịu đủ mọi khổ cực để có thể sinh tồn. Bỗng nhiên, mục tiêu tuổi trẻ lại đạt được, một cách quá là dễ dàng, cứ như ở trong mộng ảo. Điều này khiến hắn không khỏi ngẩn ngơ.
Người ngoài mà biết hắn có thể bán và đào rất nhiều bitcoin, chắc chắn sẽ ngưỡng mộ không thôi. Nhưng đối với Trần Minh, đó là do hắn lợi dụng kỹ thuật tiên tiến vượt thời đại để hack kiếm tiền, phải chủ động thực hiện các giao dịch, theo đúng cách nói là hắn đang kiếm tiền 1 cách phạm pháp.
Là một người được cha mẹ nghiêm khắc dạy dỗ từ nhỏ, luôn tuân thủ pháp luật, để kiếm tiền nhanh mà phải làm chuyện trái với pháp luật, Trần Minh luôn cảm thấy trong lòng không được thoải mái.
Bây giờ thu nhập mỗi năm 7 vạn 3, có nghĩa là hắn có thể nằm ngửa không làm gì, nghỉ hưu sớm mà không phải lo cơm áo gạo tiền. Cha mẹ của hắn ngày trước cũng chỉ có tâm nguyện như vậy, con trai mình có thể an yên, sống tốt, hạnh phúc suốt đời.
Khả năng càng nhiều, trách nhiệm càng lớn. Từ ngày có hệ thống Khoa Kỹ này, hắn đã biết được là tương lai của bản thân sẽ đi theo một hướng khác hoàn toàn. Không như bản thân mong muốn, không như cha mẹ ước nguyện.
Với khả năng mạnh mẽ của AI, có thể tra soát hết tất cả các dữ liệu mật trên thế giới, hắn cũng phát hiện ra từ đầu năm đến nay đang có rất nhiều sự kiện quỷ dị, khó giải thích bằng khoa học, đang xảy ra, với tần suất ngày càng nhiều và nguy hiểm.
Là 1 người mang theo hệ thống, Trần Minh không biết liệu còn những người khác có cơ duyên giống mình hay không, nhưng chắc chắn hắn sẽ là 1 trong những người lĩnh trọng trách đi đầu, đứng ở đầu sóng ngọn gió, gánh trên vai trọng trách lớn lao, dù phía trước là hiểm nguy hay tuyệt cảnh.
Cầm trên tay phần thưởng nhiệm vụ lần này, 1 chiếc áo choàng Superman, Trần Minh không khỏi cảm thán.
“Cậu nhóc nào mà hồi nhỏ không có ước mơ trở thành Superman cơ chứ? Hệ thống này cũng biết chiều lòng người a! Lần này ta cho ngươi max điểm!”
“Xuất phẩm của hệ thống đều sẽ bao hài lòng. Ngươi hôm qua ngắm gái no nê, đừng có mà giả vờ không hài lòng.” AI khinh bỉ nói.
“Ài, rõ là ta rèn luyện tâm tính a! Có chức năng mà không biết tận dụng, ta không thánh mẫu nhưng cũng không phải kẻ ngốc nha!” Trần Minh phản bác.
“Lần trước chức năng biến hình chỉ được dùng 1 ngày, ta còn chơi chưa đã, nay chiếc áo choàng này vừa có khả năng bay, bảo vệ, tàng hình. Đúng là nằm ngủ gặp chiếu manh. Haha.” Hắn ta hào hứng.

“Hôm nay ta còn muốn về quê thăm mộ cha mẹ, có chức năng tàng hình của áo choàng này ngược lại phi hành càng tiện lợi a!”
Hôm qua hắn đã để xe của mình đóng giả Doctor Doom đi gây chuyện, chắc chắn cơ quan chức năng, nhất là bên q·uân đ·ội sẽ nghiêm ngặt điều tra và theo dõi khắp Hà thành và cả những khu vực xung quanh. Nếu hôm nay lại biến thành Iron man hay Doctor Doom để bay trên trời thì rất dễ bị chú ý và lộ tẩy.
Vốn nghĩ rằng phải điệu thấp, đi máy bay, rồi bắt xe về đến tận quê mất đến nửa ngày. Hôm nay có áo choàng Superman thì hắn lại có thể âm thầm về quê mà không ai có thể phát hiện, quả là tiện lợi!
Cuối cùng chính là chức năng bổ sung: Nam Thần.
Ghi chú: Đã đến lúc ký chủ thoát ra khỏi kiếp độc thân cẩu! Ngài sẽ là nam thần trong mắt các chị em, ai nhìn thấy cũng sẽ bị sát thương chí mạng, nhìn phát là yêu!
"Này, ngươi lại tính ép ta gây chuyện hả?" Trần Minh nghi ngờ hỏi lại AI Ngọc Diệp.
"Mới nhìn qua đã thấy chức năng bổ sung này không phải loại tử tế gì. Chỉ có hái hoa đạo tặc mới khoái a! Ta đường đường 1 nam nhi đẹp trai phong độ có thể dễ dàng truy phong quất liễu, ngươi làm vậy là đang coi thường sức hấp dẫn của ta!"
"Ngươi xin hãy tự trọng." Ngọc Diệp trả lời. "Ta không hề can thiệp 1 chút nào vào những chức năng này! Không chừng đây là tín hiệu vũ trụ, chê ngươi xấu xí thật, điều này ta không thể phản bác."
"Hừ, tính chơi ca đâu có dễ! Có áo choàng Superman, ngươi không có cửa ép ca gây chuyện!"
"Anh có thôi lẻo mép đi không? Đừng có hòng tôi tha thứ!"
"Vũ Hà, hãy nghe anh nói, chỉ là anh nhất thời bị ma nhập!
"Ma nhập mà nhập cả 2 người đưa nhau vào nhà nghỉ? Anh nghĩ tôi sẽ tin sao?"
"Là cô ta quyến rũ anh!"
"Anh mau cút! Tôi không muốn nhìn thấy anh!"
"Anh xin em!"
"Bốp!"
"A, con chó cái này, mày đánh tao?"

"Có gì tao không dám?"
"Bốp! Bộp! Ầm ầm!"
"Aaa, cứu! Thằng khốn! Bỏ tao ra!"
Tiếng tranh cãi mắng chửi nhau ở phòng bên cạnh khiến cả khu trọ đều bị thức giấc. Ai mấy đều cố thò ra cái đầu khỏi cửa để hóng chuyện gì đang xảy ra. Khi thấy có tiếng xô xát đánh nhau, có vài người vội chạy ra khỏi phòng qua xem.
Chỉ thấy cô gái một cô gái trẻ quần áo xộc xệch rách rưới đang bị một chành trai trẻ 1 tay tóm chặt 2 tay, 1 tay thì b·óp c·ổ khiến mặt cô gái tím tái.
"Mày muốn bỏ tao? Mày muốn theo thằng chó phòng bên vì nó giàu, nó có siêu xe chứ gì?"
"Khô..ng." Cô gái cố gắng thốt ra, mặt mày tái mét.
"Cậu kia, làm thế là c·hết người đấy! Mau thả cô ấy ra!" Một ông chú đầu hói đứng ngoài chung với đám người đi đầu lên tiếng.
"Giết người là đi tù, cậu hãy bình tĩnh." một bác gái béo ú mặt căng thẳng, lên tiếng thuyết phục.
Chỉ thấy thanh niên vơ lấy cái cốc thủy tinh, con dao gọt trái cây gần đó, kề vào cổ cô gái, hét lên.
"Các người đừng có xía mũi vào chuyện của tao!"
"Cậu cứ bình tĩnh, đừng manh động!"
"Đúng vậy! Cậu và cô ấy còn trẻ, đừng vì chuyện ghen tuông mà đánh mất tương lai." Đám người vội vàng khuyên nhủ, không dám lại gần.
"Vì nó, tao đoạn tuyệt với gia đình, tao phải từ bỏ ước mơ học tập để đi kiếm tiền nuôi nó. Để rồi sao? Chỉ 1 lỗi lầm, nó liền lấy cớ để đuổi tao đi, để cặp bồ với thằng khác đúng không!"
Cô gái mặt tím tái, khó thở, sau khi không bị b·óp c·ổ nữa vội vàng hít thở hùng hục lấy không khí xung quanh.

"Là mày thề yêu tao suốt đời, chỉ yêu mình tao thôi! Tao cũng phải bỏ nhà để đến ở với mày, chính mày mới là kẻ phản bội! Có muốn g·iết thì g·iết tao đi! Tao không bao giờ tha thứ cho kẻ khốn nạn như mày!" Cô gái thất thểu nói.
"Mày được lắm! Đã thế 2 đứa cùng c·hết! Tao sẽ xử luôn thằng chó phòng bên dám quyến rũ mày!" Thanh niên mắt đỏ ngầu như đã mất lý trí, nước mắt dàn dự, tay run run nắm chặt con dao như đang đấu tranh tâm lý với chính mình. Rồi hắn nhắm mắt lại, lưỡi dao bắt đầu động.
Nhưng đúng lúc này, tay cầm dao của hắn đột nhiên rụt trở lại! Tay kêu răng rắc, hắn hét lên, ôm cánh tay đau đớn đánh rơi con dao xuống đất.
Đúng lúc này, cô gái được tự do liền tung chân đạp thanh niên ra xa. Nhưng chưa chạm đến người đối phương nàng đã nghe thấy tiếng "Ối!". Thanh niên cả người như bị trúng đòn ngã ngửa xuống đất, đập gáy vào thành ghế mà ngất đi.
Đám người bên ngoài vội lao vào trong, người thì hỏi thăm cô gái, người thì xem tình hình của thanh niên, người thì gọi cảnh sát, cứu thương.
"Ơn trời! Mọi chuyện ổn rồi."
"Thật sự hết hồn, may là cuối cùng cậu ta đổi ý."
"Ta cứ tương x·ảy r·a á·n m·ạng rồi. Thanh niên thời nay yêu đương nguy hiểm quá!"
Những căn phòng xung quanh đều mở hẳn cửa ra để hóng tình hình, mấy người đứng trước cửa khuyên bảo 2 người trước đó giờ đã đi vào trong, người thì an ủi cô gái, người thì tìm cách xử lý v·ết t·hương cho thanh niên chờ cảnh sát và cứu thương đến.
Khi mà cả khu trọ trở nên nhốn nháo vì chuyện tình buồn của 2 người trẻ thì Trần Minh đã đang tàng hình trên đường bay về quê.
"Ui chao, phụ nữ đúng là niềm đau mà! Ta có lòng tốt cứu nàng, không ngờ lại bị nàng đạp cho vồ ếch! Đau eo quá!" Hắn ra rên rỉ.
Vừa rồi hắn chuẩn bị lặng lẽ về quê, không ngờ ngay phòng bên lại xảy ra cãi vã, còn lôi cả hắn vào trong đó. Trần Minh vốn chỉ muốn tàng hình sang đó hóng chuyện xem sao, đâu ngờ tình huống đột nhiên chuyển biến xấu, có nguy cơ x·ảy r·a á·n m·ạng.
Là một người công dân tốt, hắn đương nhiên không thể mặc kệ bi kịch xảy ra. Kể cả đoán được có thể là do hệ thống dở trò, muốn dụ hắn lộ mặt để anh hùng cứu mỹ nhân, làm cho bao người nhìn thấy được phong thái và khí chất nam thần của hắn hôm nay.
Hắn quyết định tàng hình cứu cô gái đó, vậy mà nàng địch ta không phân, khi hắn đang cố khống chế thanh niên rời khỏi nàng thì đột nhiên bị nàng đạp 1 cái trúng sau eo, không nhịn được mà phải kêu lên 1 tiếng, may mà lúc đó cũng hỗn loạn, không ai phát hiện ra điều bất thường, không thì siêu nhân hắn quá mất mặt! Để b·ị đ·ánh lén!
"Ngọc Diệp ngươi tính biến ta thành người nổi tiếng? Không có cửa nhé! Hừ hừ." Trần Minh khinh thường lẩm bẩm.
"Ngươi bớt suy nghĩ nhiều, rõ ràng là ngươi mắc chứng vọng tưởng sợ hãi bị người khác hãm hại, đây là bệnh tâm lý, không liên quan gì đến ta." Ngọc Diệp lên tiếng, nhất quyết phủ nhận, không nhận vu khống từ Trần Minh.
"Ai nha, ta vốn đã đẹp trai, giờ lại còn trở nên đẹp và cuốn hút như nam thần, không sợ bị hãm hại mới lạ a!"
"Cũng tại ngươi quá hoàn thiện, thành ra ta cũng không tin là mọi chuyện có thể trùng hợp được như vậy."
"Haha, ngươi bây giờ thông minh hơn trước nhiều. Đúng là mọi sự không có gì là trùng hợp cả. Nhưng rất tiếc là ta không phải người nắm giữ vận mệnh của nhân loại để thao túng được những việc thế này!" AI Ngọc Diệp tỏ vẻ tán thưởng.
"Ồ, ngươi vừa tiết lộ cho ta 1 thông tin thú vị nha." Trần Minh nghe xong sửng sốt. "Nhưng rồi 1 ngày ta sẽ biết được tất cả. Cứ chờ đó!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.