Hệ Thống Khoa Kỹ: Từ Ngày Đó Ta Thay Đổi Thế Giới Này

Chương 15: Đụng Quỷ




Chương 15: Đụng Quỷ
Trên trời, gió mát thổi hiu hiu, lòng người thì thư sướng, Trần Minh thích ý ngắm nhìn cảnh vật muôn màu dưới đại địa. Hắn mặc áo choàng siêu nhân, mở chế độ tàng hình.
Vì áo choàng không thể bật cả 3 chế độ cùng 1 lúc nên hắn phải ưu tiên chế độ bay và tàng hình. Chế độ bảo vệ không có, nên dù tốc độ của chiếc áo cực nhanh,đường thông hè thoáng, nhưng hắn sợ lao phải máy bay hay chim chóc với tốc độ cao thì không khác gì t·ự t·ử, đành phải đi chậm lại cho an toàn.
Mọi chuyện đều thuận lợi, máy bay, chim chóc hắn có thể dễ dàng né qua dễ như ăn bánh.
"Cảnh báo! Phía trước xuất hiện hố đen!" Giọng AI Ngọc Diệp vang lên.
"Cái gì? Sao có thể có hố đen ở đây?" Trần Minh giật mình thốt lên. Hắn vội vàng tập trung nhìn về phía trước. Chỉ thấy tít phía xa có 2 chấm nhỏ, hắn vội vàng dừng lại, sửng sốt.
"Chấm kia là hố đen, vậy cái còn lại?"
"Máy bay dân sự!" Ngọc Diệp trả lời.
"Vãi chưởng! Ngươi bảo đó là máy bay?"
"Đúng vậy! Máy bay mang số hiệu CN 3457, có 250 hành khách và phi hành đoàn. Bọn họ đang bị hố đen hút ngược lại vào bên trong."
"Liệu bọn họ có sao không?"
---
Chuyến bay CN 3457
Hành trình: Mỹ Quốc → Việt Quốc
Số hành khách: 250 người
Thời gian: 05:38 sáng giờ Việt Quốc
Vị trí: Cách Hà Thành 500km về phía Nam, độ cao 12.000m
Thời tiết: Bầu trời hửng sáng, tầng mây mỏng, gió nhẹ từ phía Đông Nam
---
05:38 – Tín hiệu đầu tiên
Cơ trưởng Tôn Đình đang quan sát đường bay trên màn hình điều hướng khi chiếc máy bay khẽ rung nhẹ — một rung động không đáng báo động, như thể gió va phải cánh. Anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài ô kính buồng lái, nơi ánh hồng ban mai đang dần quét qua từng lớp mây bạc. Đẹp, yên bình, cho đến khi…
Một điểm đen lặng lẽ nổi lên từ khoảng trống phía sau.

Trên radar không có gì. Dưới màn hình nhiệt không có gì. Nhưng chiếc CN 3457 bắt đầu chậm lại… ngược hướng bay.
---
05:39 – Trường hấp dẫn dị thường
Chiếc máy bay đang bay với tốc độ 900km/h đột nhiên giảm còn 870, rồi 830, rồi 800, mà không hề có tác động từ bên ngoài. Động cơ vẫn hoạt động bình thường. Mọi thông số đều ổn. Nhưng cả tổ bay đều cảm nhận một áp lực rất lạ: như có thứ gì đó kéo máy bay về phía sau, không mạnh, nhưng rất chắc chắn, như móng vuốt vô hình đang ghì chặt phần đuôi.
Máy bay dường như bị kéo trượt ngược lại, ngược hướng bay, với gia tốc chậm rãi nhưng không thể cưỡng nổi.
---
05:40 – Cảm giác đầu tiên trong khoang hành khách
Một em bé bắt đầu khóc. Mấy người phụ nữ cúi xuống dỗ. Một hành khách da tái mét đứng dậy đi về phía toilet nhưng bỗng loạng choạng như người say, vì lực hấp dẫn dần đổi trục nhẹ.
Tiếng lạch cạch của v·a c·hạm nhỏ giữa các đồ vật bắt đầu vang lên.
Tiếp viên trưởng Lâm Khuê phát hiện nước trong bình inox trên xe phục vụ ngả dần về phía sau. Một vài hành khách bắt đầu hỏi tại sao họ thấy "khó chịu trong ngực" hơi đau đầu, cảm giác như ngồi trong thang máy tụt tầng mà không di chuyển.
---
05:41 – Hoảng loạn bắt đầu
Một phụ nữ trung niên đột nhiên nôn ra máu loãng, ngã sấp vào lối đi.
Nữ tiếp viên vội tiến tới ứng cứu, nhưng nàng cũng cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người lảo đảo.
Sự sợ hãi lan tràn, người thì la hét, người thì cầu nguyện, người đập mạnh cửa sổ tìm đường thoát thân, dẫu biết chẳng có chốn nào để trốn trên trời.
---
05:42 – Buồng lái.
Cơ trưởng Tôn Đình hét lên:
"Chúng ta đang bị kéo! Không phải lỗi kỹ thuật! Cái gì đó đang nuốt lấy ta!"
Màn hình điều hướng bắt đầu nhiễu. Tín hiệu liên lạc không truyền đi được. Phi công phụ cố gắng điều khiển thủ công nhưng cần lái trở nên trơ như đá.
Cả buồng lái như rung lên từng nhịp, ánh sáng ban mai ngoài cửa kính mờ dần, thay vào đó là một vùng tối vô tận.

---
05:43 – Sự biến đổi sinh học bắt đầu
Áp suất trong khoang r·ối l·oạn, nhưng không như khi mất áp – mà như thể khoang máy bay bị bóp méo từ trong không khí.
Một vài người bắt đầu co giật, mắt trợn ngược, máu chảy ngược từ mũi lên trán. Huyết áp đảo chiều. Đồng hồ đo sinh học của các hành khách bắt đầu phát tiếng bíp liên tục – đo lường không khớp với dữ liệu con người thông thường.
---
05:44 – Biến mất
Không có t·iếng n·ổ.
Không có cháy.
Không có dấu vết.
Chiếc CN 3457 khựng lại giữa không trung, rồi bị kéo ngược về phía hố đen mini đang lơ lửng, không nhanh, nhưng vô cùng chắc chắn — như một chiếc kim bị nam châm hút trong chân không.
Trong tích tắc cuối cùng, những hành khách nhìn qua cửa sổ chỉ thấy một bóng tối như mắt quỷ, không ánh sáng, không phản xạ, như chính bản thể của hư vô.
Rồi… họ biến mất.
Toàn bộ chiếc máy bay tan rã từng nguyên tử, không p·hát n·ổ, không có tiếng động – như thể chưa từng tồn tại...
"Đây là viễn cảnh ta có thể dự đoán trước cho ngươi sau quá trình phân tích." AI Ngọc Diệp dừng nói.
"Móa! Đáng sợ dữ vậy?"
"Giờ đã 5h40." Ngọc Diệp nói đầy thâm ý.
"Chúng ta có thể cứu họ không?" Trần Minh gấp.
...
Chuyến bay CN 3457.
Hạ Đình ngồi yên lặng trong ghế, ánh sáng hồng nhạt từ ban mai chiếu xuyên qua cửa sổ, phản chiếu lên khuôn mặt hắn. Mọi thứ đều bình yên. Máy bay đang lướt nhẹ trên bầu trời, như một chiếc thuyền lướt trên mặt hồ, không một chút sóng gió. Hắn có cảm giác thư thái, như thể đã rời xa tất cả những lo toan thường nhật của cuộc sống. Tầng mây mỏng trôi nhẹ qua cửa kính, gió nhẹ từ phía Đông Nam cuốn theo những đám mây bạc, tạo thành một bức tranh thanh bình.
Tuy nhiên, khoảnh khắc ấy chỉ kéo dài được một lát.

Một rung động nhẹ, không đáng kể, làm Hạ Đình phải nhíu mày. Hắn nhìn xung quanh. Chẳng ai trong khoang hành khách tỏ ra lo lắng, nhưng hắn cảm nhận có gì đó không ổn. Đó không phải là một rung lắc do bão hay gió lớn, mà là một sự chuyển động không thể lý giải. Hắn nhìn lên màn hình trước mặt, chẳng có gì bất thường. Thế nhưng, không khí trong khoang bỗng chốc trở nên nặng nề, như thể có một lực vô hình nào đó đang kéo máy bay lại.
Hạ Đình cố gắng tập trung, nhưng ánh sáng bên ngoài dần mờ đi. Hắn thấy chiếc máy bay chao nghiêng một chút. Lúc đầu hắn nghĩ có thể là do thay đổi hướng gió. Nhưng rồi, những gì xảy ra tiếp theo khiến hắn phải ngừng lại, không thể không lo lắng.
Cảm giác đầu tiên là sự mất cân bằng trong cơ thể. Một áp lực nhẹ, nhưng liên tục, đẩy hắn về phía sau ghế. Hắn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì mọi thứ trong khoang dường như bắt đầu thay đổi. Hắn nhìn thấy những hành khách xung quanh bắt đầu có biểu hiện kỳ lạ: một em bé khóc vang, người phụ nữ ngồi cạnh hắn cũng có vẻ khó chịu, mắt cô ấy đỏ ngầu, giống như đang bị nén ép bởi một lực vô hình. Hạ Đình cảm thấy một nỗi bất an dâng lên trong lòng. Hắn không biết chính xác là gì, nhưng tất cả những tín hiệu xung quanh đều không đúng.
Đột nhiên, có một tiếng rên rỉ, một phụ nữ trung niên gần đó đổ gục xuống, máu từ miệng cô ta loang ra. Nữ tiếp viên gần đó vội lại gần nhưng nàng liền lảo đảo, gắng vịn vào ghế cạnh bên.
Tim Hạ Đình như thắt lại, hắn nhìn quanh và thấy những người khác cũng không ổn. Một vài người thì có những cơn co giật nhẹ, một số người khác chỉ còn biết nắm lấy tay vịn ghế, mặt mày tái mét, như thể đang bị ngạt thở.
Mọi thứ càng lúc càng trở nên hỗn loạn. Hạ Đình cố gắng bình tĩnh, nhưng cơn đau đầu bất ngờ ập đến khiến hắn không thể suy nghĩ nổi. Một cảm giác nghẹt thở lạ lùng xâm chiếm cơ thể anh, như thể không khí trong khoang đang biến thành một thứ gì đó đặc quánh, nặng nề, bóp nghẹt từng tế bào trong người.
Đột nhiên mọi cảm giác khó chịu đều biến mất! Hắn nghe thấy tiếng ồ của mọi người, theo ánh mắt nhìn của mọi người nhìn ra ngoài, hắn thấy có 1 người đang bay gần tới phía máy bay.
"Chuyện quái gì thế này? Thực sự có siêu nhân hả?" Hắn sửng sốt nghĩ thầm.
"Ôi, đẹp trai quá đi mất!"
"Yêu anh chàng này quá đi thôi! Sao lại có người đàn ông đẹp trai quyến rũ thế này cớ chứ?"
"Đây chắc chắn là chồng tương lai của ra rồi, thích muốn xỉu!"
Các cô gái ở trên máy bay vô tình nhìn lướt qua Trần Minh, dù cậu đã che nửa mặt rồi nhưng vẫn khiến các nàng phải xao xuyến, rung động.
Một số người nhanh tay đã kịp chụp ảnh, hắn cũng vội giơ lên điện thoại của mình, áp sát kính máy bay mà chụp lấy kiểu ảnh từ phía sau siêu nhân bởi vì người này đã bay qua sườn máy bay hướng về phía sau mất rồi.
Máy bay lấy lại được trạng thái bình thường, dần bay đi mất về cuối chân trời, hướng về Hà thành.
Chỉ có Trần Minh bất đắc dĩ, vừa rồi là hắn ra lệnh siêu xe biến hình đã tạo thành một chiếc hộp vuông ngăn chặn tác động xấu của hố đen đối với thực tại này. Nhưng nó chỉ có thể cô lập hố đen về mặt tác động vật lý thông thường mà không có tính năng bảo vệ thực tại.
Hắn chỉ có thể bật tính năng bảo vệ kèm phi hành, tận dụng nốt khả năng của áo choàng để hỗ trợ đẩy bỏ hố đen mini này sang 1 thực tại không thời gian khác.
Kết quả là hắn cũng đã đẩy được hố đen mini này sang 1 thực tại khác, nhưng chính hắn cũng bị hút vào đó, và bị mất liên lạc với siêu xe biến hình.
Mất đi cảm nhận về sự tồn tại của Trần Minh, nó biến lại thành 1 chiếc huy hiệu bạch kim rồi rơi thẳng xuống...
Cảm giác như một bàn tay vô hình đang bóp chặt lấy cơ thể hắn, nhưng áo choàng vẫn giữ vững. Trần Minh cảm thấy như mình đang bước đi trong một dòng chảy không gian bị vặn xoắn. Không còn điểm bắt đầu hay kết thúc, chỉ có những tia sáng lạ kỳ và những bóng mờ nhấp nháy, phản chiếu qua lớp bảo vệ của áo choàng.
Mỗi bước đi, hắn cảm nhận sự biến đổi không ngừng của không gian xung quanh. Cảm giác như thời gian kéo dài vô tận, rồi lại co lại trong chớp mắt. Áo choàng phát ra những tiếng ồn nhẹ, như thể đang vật lộn để giữ cho hắn không bị cuốn đi. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng hắn — như thể mỗi bước đi là một cuộc chiến với chính không gian và thời gian.
Hắn không thể hiểu rõ ràng nữa, chỉ biết rằng mình đang đi qua một thứ gì đó hoàn toàn không thể nhận thức được. Mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ ảo, những vì sao nhạt dần đi, rồi mất hút. Không gian có vẻ như đang thay đổi từng giây, từng giây một, và Trần Minh chỉ có thể tiếp tục đi trong cảm giác như bị xé rách.
Bất ngờ, áo choàng phát sáng mạnh mẽ hơn. Hắn cảm nhận một lực tác động cực kỳ mạnh mẽ từ phía trước, như thể không gian đang co rút lại xung quanh hắn. Mọi thứ bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Mọi thứ trở lại bình thường! Hắn cảm thấy bản thân của mình đã tiến tới 1 mảnh không gian khác, u tối, tịch mịch, chỉ có tiếng gào thét, rên rỉ không rõ gần xa.
"Cái này là...ta đụng quỷ?" Trần Minh sửng sốt thốt lên, khi nhìn thấy thứ đang đứng trước mặt mình...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.