Chương 4: Làm Ơn Mắc Mệt
“Hình như ở khu vực này, Kim đôi trưởng có nhắc nhở chúng ta … đừng có bén mảng tới.” Một vị cảnh sát ghé tai nói nhỏ với người còn lại.
“À, ta nhớ ra, người này hẳn là có quen biết với thủ trưởng của chúng ta.” Người còn lại gật gù nói.
Dương Lâm và Phạm Thường là 2 cảnh sát mới ra trường, được điều động qua Hà thành làm việc chưa được bao lâu, còn chưa rõ ràng hết tất cả, nhưng ít nhất bọn họ cùng từng được nhắc nhở về khu vực này.
2 người nhìn nhau, lại nhìn qua Trần Minh vẻ khó khăn.
“Không nói đến việc ngươi có chứng cứ hay không, hiện tại còn chưa có vật chứng gì cả, đây lại còn là lãnh địa tư nhâ, chúng ta không thể mạo nguội xông vào được. Còn chưa tính nhân viên bảo vệ còn nhiều như thế, chúng ta cần về đồn để xin chỉ thị cấp trên.”
“Ta hiểu. Cảm ơn 2 đồng chí đã tin tưởng ta đi cùng bắt t·ội p·hạm.” Trần Minh mỉm cười đáp lại. Tình cảnh này hắn có thể lường trước, nên cũng không cảm thấy vấn đề gì.
“Cuối cùng cũng không thể nhờ vào ngoại viện, vẫn phải tự thân vận động a!” Trần Minh lòng thầm than. Ít nhất là trong hôm nay hắn chưa thể hoàn thành được nhiệm vụ chính.
Tranh thủ kiếm tiền! Đó là suy nghĩ hiện tại của hắn. Giấy tờ cứ gửi tạm ở cái biệt thự kia, khi nào đủ khả năng hắn sẽ lại đòi sau. Còn hiện tại cứ phải sống sót trước đã. Đường đường là người mang hệ thống, không nhất phi trùng thiên thì cũng không thể nằm ngủ vỉa hè ghế đá được!
“Làm gì được nhỉ? Phải tận dụng khả năng của hệ thống, nhất là chiếc đồng hồ này.”
‘Ngươi thấy ta nên làm gì? Giúp cảnh sát truy bắt t·ội p·hạm được chứ? Rồi lãnh tiền thưởng.”
“Ngươi không phải cảnh sát, không được người ta tín nhiệm, kỹ năng liên quan thì không có. Chức năng của đồng hồ cũng chỉ có thể tìm kiếm t·ội p·hạm nói chung, những người đã từng phạm tội mà chưa phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, nhưng lại không có bằng chứng cụ thể đưa cho cơ quan chức năng. Những kẻ đang bị truy nã thì lại rất nguy hiểm, mất nhiều thời gian để chuẩn bị và đi bắt, hiệu suất không cao nếu không có sự tin tưởng và phối hợp chặt chẽ.”
“Nói tóm tắt là ngươi làm gì cũng có thể kiếm được ra tiền, nhưng truy bắt t·ội p·hạm lại không phải là công việc có hiệu quả tốt nhất.”
“Ngươi nói cũng đúng, t·ội p·hạm truy nã chẳng có mấy người, mà những tên t·ội p·hạm khác muốn bắt ta còn phải chỉ dẫn cho cảnh sát biết nơi thu thập nhân chứng, vật chứng. hoặc bắt quả tang. Như hôm nay bắt được tên kia còn đỡ, những kẻ phạm tội được 1 thời gian không ai phát hiện mà ta có thể dễ dàng biết được chỗ vật chứng, lại còn biết quá nhiều thì sẽ rất khó giải thích cho cảnh sát.” Trần Minh trầm tư.
“Hay là ta đi tìm bảo vật? Nhặt lấy cái tiện lợi.”
“Tại sao ngươi không làm hết luôn đi? Dù sao cũng có ta làm trợ lý cơ mà.” AI nói vẻ đầy kiêu hãnh.
“Được chứ?” Trần Minh hỏi lại.
“Tất nhiên rồi! Riêng về việc lùng bắt t·ội p·hạm thì phải làm riêng, còn việc tìm bảo vật thì ta hoàn toàn có thể thống kê cho ngươi tất cả, lập hẳn danh sách luôn, sau này mất chức năng bổ sung vẫn có thể lôi ra tìm dần.”
“Vậy thì chúng ta cũng có thể giúp đỡ mọi người, tìm trẻ lạc, tìm pet lạc, tìm đồ thất lạc này.” Trần Minh háo hức bàn bạc.
“Thời nay người ta còn live stream nữa, 1 tay 2 thu nhập, tất cả mọi chuyện ta đều có thể phát sóng trực tiếp. Đừng quên là crush của ngươi đang ở đâu đó ngoài kia, biết đâu nhờ vậy nàng ta có thể biết và tìm đến ngươi.”
“Ý hay!” Trần Minh vỗ đùi tán thưởng.
“Mà sao ngươi không thử tìm nàng giúp ta?”
“Ta tìm ngay từ đầu rồi, nàng ta không có ở Hà thành.” AI khinh thường nói.
“A, là ta hiểu lầm, cho ta xin lỗi!” Trần Minh vẻ áy náy.
“Đúng là có sắc quên bạn!”
“Là ta suy nghĩ không chu toàn, trách nhầm ngươi.” Hắn lại cười trừ.
“Trước tiên lập danh sách những tên t·ội p·hạm đang bị truy nã và địa chỉ hiện tại của chúng, tiếp theo lập danh sách những tên t·ội p·hạm đang ở ngoài vòng pháp luật và vị trí chứng cứ. Tất cả cái đó ngươi đều gửi nặc danh cho cảnh sát thay ta, không thể để họ biết ta là người tố cáo.”
“Xong!”
“Ngọa tào! Ta vừa nói hết ngươi đã xong rồi?” Trần Minh vẻ mặt kh·iếp sợ.
“Haha, chớ coi thường AI của ta, tốc độ xử lý của ta ngươi không thể tưởng tượng nổi đâu!”
“Lần đầu xử lý ngươi còn phải loading mà?”
“Ta cố tình làm vậy cho ngươi bớt giật mình thôi, tố chất nhân loại ở đây quá kém, khó tiếp thu những cái vượt quá hiểu biết của họ.”
“Ngươi tính cả ta trong đó hả?” Trần Minh tắt tiếng.
“Ta đề phòng rủi ro thôi, mấy người trước sử dụng không được hệ thống cũng chỉ vì quá choáng váng trước khả năng của ta rồi c·hết không ngậm nổi miệng. Ta sợ làm quá ngươi lại đi theo bọn họ.”
“Ta tố chất kém vậy sao?”
“Đúng, ngươi trước đó còn từng có mấy lần muốn t·ự t·ử, tố chất và bản lĩnh vượt khó chỉ ở mức trung hạ.”
“Này, ngươi là trợ lý của ta đừng có nói mấy lời tru tâm như vậy chứ?”
“Okay, ta không chê ngươi nữa là được chứ gì?”
“Lập danh sách đồ tốt và báu vật có giá trị nhưng vô chủ.” Trần Minh ra lệnh.
“Xong!”
…
“Bật trực tiếp!”
“Ngươi muốn trực tuyến trên nền tảng nào?”
“Trên tất cả các nền tảng đi. Nhưng mà người ta bình luận nhiều quá thì sao ta đọc hết được?”
“Ta sẽ nén lại dữ liệu và truyền trực tiếp qua não cho ngươi biết, thông tin đã được phân tích nên não bộ sẽ không phải hoạt động nhiều.”
“Đang bắt đầu phát sóng trực tiếp tên 23 nền tảng live stream.” AI lên tiếng nhắc nhở.
“Xin chào mọi người! Xin tự giới thiệu, ta tên là Trần Minh, năm nay 22 tuổi, vừa rồi mới tốt nghiệp đại học Hà thành chuyên ngành Quản trị kinh doanh…”
“Gì đây? Người mới hả?”
“Cậu này nhìn cũng không đến nỗi nào, nhưng da hơi xạm đen, nước da không đẹp lắm.”
“Tiếc là cậu ta không có nước da trắng sáng cũng chẳng đẹp trai xuất sắc a! Không là soái ca thì ít cũng phải được như tiểu bạch kiểm chứ?”
“Quá bình thường a! Không có gì nổi trội.”
“Bảo vật đâu? Tầm bảo đâu? Sao lại treo đầu dê bán thịt chó thế kia?”
“Có cần bật filter không?” AI hỏi trong đầu Trần Minh.
Hắn thì mặt đều đen, không ngờ 23 cái app, mỗi app ban đầu chỉ vào có vài người xem, nhưng gộp lại là cả một đống bình luận body shaming, bình luận toxic, thô tục các kiểu, hắn biết được cũng bị ảnh hưởng lây, vừa buồn vừa uất ức.
Lại nhìn sang cái tên phòng trực tiếp của bản thân, Trần Minh kém chút thì miệng hộc máu, mắt tối sầm, choáng váng muốn ngất đi.
“Nam Thần đẹp trai tầm bảo có 102.”
“Trời ơi! C·hết mất thôi! Không phải bị ngã c·hết, đ·ánh c·hết mà là hắn bị ngại c·hết!”
“Ngọc Diệp, ngươi hố cha hố mẹ ta a! Một đời anh danh nay coi như hết!” Trần Minh trong lòng gầm thét.
“Tức giận cái rắm dùng a! Đã live stream thì phải biết đặt tựa đề để câu like, câu view. Ngươi muốn dựa vào 3 tấc lưỡi để được nổi tiếng thì như nằm si nói mộng!”
“Trước hết phải kéo được người tò mò tham gia phòng, rồi ngươi thể hiện bản lĩnh để họ phải nán lại, họ phải cầu ngươi mới đúng. Ngại có ăn được không? Có ra tiền được không? Có no bụng được không?”
“Không có tác dụng gì hết thì đừng có ngại, tập trung mà thể hiện bản thân đi kìa!” AI mắng dồn dập khiến Trần Minh ngẩn người.
“Xong con bê! Chủ phòng sợ quá bị ngớ ngẩn luôn rồi.”
“Tên này hẳn bốc phét đi, nhìn hắn ngây ngốc chưa kìa?”
“Đúng đúng, hẳn lại 1 tên cặn bã nam muốn dựa vào s·candal để nổi tiếng. Ta coi thường nhất những kẻ đê tiện như này.”
…
Đám người càng nói càng quá khích, Trần Minh bất đắc dĩ, nhưng hắn cũng biết là mọi chuyện đã rồi, điều duy nhất hắn có thể làm là tìm đường sống trong chỗ c·hết!
“Khụ khụ.” Hắn ho khan vài tiếng. “Ta không nói dối a! Dù đúng thật là ta chưa soái được như nam thần, nhưng về tầm bảo thì ta nhận số 2, không ai dám nhận số 1 hết á!”
“Thật không?”
“Có giỏi mau thể hiện, đừng nói phét cho sang mồm.”
“Mau chứng minh đi!”
“Được rồi, vậy thì một trong số các người hãy lên đây kết nói trực tiếp, mặt đối mặt với ta.” Trần Minh yêu cầu.
“Có gì mà không dám? Tên l·ừa đ·ảo, kết nối với lão tử!”
“Lại còn mạnh miệng, ta sẽ vạch trần bộ mặt giả dối của ngươi.”
“Để ta xử lý tên này, thật đáng hổ thẹn!”…
“Chỉ những ai cần tim lại đồ vật, người, hoặc thú cưng thì mới lên đây nha. Đừng để mất thời gian của người khác!”
Minh Kỳ là một người nội trợ trong gia đình, thời gian rảnh rỗi nàng hay lên xem live stream mua hàng hoặc tìm kiếm những dẫn chương trình mới lên sóng. Nếu chất lượng tốt nàng sẽ ủng hộ, nhưng nếu nội dung quá tồi, quá độc hại thì nàng cũng không tiếc thời gian để cùng cộng đồng phun nát đối phương.
Hôm nay lần đầu nhìn thấy tên phòng của Trần Minh, nàng đã bán tín bán nghi. Nàng biết là càng những kẻ muốn sử dụng tiêu đề giật gân thì nội dung lại càng dở tệ. Đa số bọn họ chỉ sống nhờ nhan trị, hoặc làm một số hành động ngu ngốc, ngớ ngẩn để có thể chiều fan, tiếp tục tồn tại.
Vốn đã có ác cảm ban đầu, nàng lại càng nhiệt tình trong việc phun ra những lời khó nghe. Thấy Trần Minh khiêu khích, tuy nhà nàng không có gì mất để phải tìm lại, nhưng nàng vẫn bình luận thề thốt rằng bản thân mất đồ, thách Trần Minh tìm được.
Ngay lập tức, Minh kỳ được kết nối với Trần Minh, màn hình hiển thị được chia đôi hiện ra khuôn mặt 2 người.
“Xin chào! Ngươi muốn tìm gì?” Hắn ta lên tiếng hỏi trước.
“Ta?” Mình Kỳ có vẻ chần chờ, nhưng nàng vẫn cắn răng nói tiếp. “Ta muốn tìm tiền bị mất ở trong nhà ta?”
“Ngươi có chắc không?” Trần Minh nghi ngờ hỏi lại.
“Ta … đương nhiên là chắc chắn rồi!”
“Hừ, chắc chắn là hắn ta sợ bản thân tìm không ra nên rào trước đây mà!”
“Tên l·ừa đ·ảo đến lúc này rồi còn mạnh miệng. Hắn mà không tìm ra đồ cô gái kia để mất thì xem ta phun hắn thế nào.”
“Hắn không tìm được thật thì ta sẽ phun c·hết hắn!”
“Chúng ta cũng sẽ!”
Nhất thời quần chúng căm phẫn, có thêm một số người mới tham gia phòng, hứng thú xem lấy tất cả.
“Được rồi, bây giờ hãy nghe ta, không được làm sai chút nào, không là ta không chịu trách nhiệm.”
“Hừ, ngươi vẫn cố dựa vào nơi hiểm yếu để chống chế thì ta cũng sẽ chiều đến cùng.” Minh Kỳ khinh thường thầm nhủ.
“Hãy lấy một chiếc búa.” Trần Minh nói.
Minh Kỳ đi tìm, sau một lúc thì cầm trên tay chiếc búa nhỏ và hô lên “Xong rồi!”
“Từ đầu giường hướng xuống phía dưới, ô gạch hàng thứ 3, vị trí trong cùng, lấy đầu búa gõ hơi mạnh cho ta.”
Minh Kỳ bán tín bán nghi nghe theo, đếm hàng gạch rồi bật flash điện thoại, cả người chui vào trong đúng vị trí được chỉ định, 1 búa đập vào.
“Xoảng! Leng keng!” Mặt nền liền sụt xuống, ánh sáng vàng lấp lánh từ bên trong chiếu ra từ trong ô gạch vuông.
“Là vàng!” Minh Kỳ trợn mắt, há hốc mồm ngạc nhiên.
Người tham gia xem trực tiếp cũng bàn luận như kiến vỡ tổ, số lượng người xem ở mỗi nền tảng tăng cao, dao động từ 100 đến 1000 người. Họ không ngờ được chỗ kín đáo vậy mà thực sự bị Trần Minh tìm ra, mà nhìn biểu cảm của Minh Kỳ thì rõ ràng đến chính nàng còn không biết có một hộc dấu đồ bí mật ở ngay dưới giường ngủ của 2 vợ chồng.
“Không ngờ tên này cũng có chút bản lĩnh.”
“Bản lĩnh cái con khỉ! Rõ ràng có sắp đặt từ trước.”
“Đúng vậy! Nhất định phải tin vào khoa học, không thể tin tà!”
“Chắc chắn là bọn họ thông đồng với nhau!”
“2 người này diễn quá đạt, chút nữa là ta tin, thật nguy hiểm!”
“Nhưng nàng ta tìm tiền a! Đã thấy tiền đâu?”
“Đúng vậy! Đây là vàng, còn tiền vẫm chưa tìm ra!”
Chỉ thấy Minh Kỳ lấy những tấm gạch vỡ ra khỏi ô đựng đồ, ánh vàng lấp lánh. Nàng tiếp tục lấy số vàng đó lên, nào nhà nhẫn, khuyên tai, vòng cổ, … tất cả đều là đồ nữ trằng bằng vàng, số lượng không ít.
Phía dưới tiếp tục lộ ra từng cuộn tiền mới, được buộc chặt, màu xanh thẫm có mệnh giá 500đ được cuốn gọn gàng.
Tất cả mọi người xem đều hít lấy một ngụm lãnh khí. “Nhà này thật giàu a! Số tài sản trong ô gạch này sợ là có giá trị lên đến cả trục triệu, thế mà nàng ta không biết bản thân ngủ trên vàng bấy lâu!”
Minh Kỳ lúc này đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Nàng nhớ đến lúc chồng tán mình, cả 2 đều rất giản dị mộc mạc, yêu nhau không phải vì vật chất. Kể cả khi đã về làm dâu nhà chồng thì nàng cũng rất ít khi ngửa tay xin tiền chồng, dù nàng không có công ăn việt làm. nàng chỉ sợ chồng phải chịu áp lực, phải chịu khổ để đáp ứng nhu cầu sinh hoạt của mẹ con nàng.
Vậy mà người chồng nàng tin tưởng bấy lâu lại giấu cả vợ mình, không cho nàng biết anh ta chính là một triệu phú! Vốn dĩ nàng nhớ ra được bởi vì chồng nàng có rất nhiều những hành động đáng ngờ. Nhưng khi tìm hiểu biết được anh ta không lăng nhăng với ai thì nàng cũng tạm lắng xuống nghi nghờ. Cuối cùng thì hôm nay mọi thứ đã sáng tỏ!
“Thế nào? Người đếm xem có đủ tiền đấy chứ?” Trần Minh mỉm cười nhìn lấy Minh Kỳ đang ngây ngốc xem từng cuộn tiền nắm trên tay, vẻ đắc thắng. Khi hỏi AI, hắn mới biết được, đây là hắn đào ra quỹ đen của chồng nàng a!
“Yên nghỉ nhé, bro!” Hắn trong lòng thầm mặc niệm.
“Mọi người thấy kết quả thế nào rồi đấy! Giờ còn ai nữa, ta chỉ miễn phí tìm thay đúng 1 lần này nữa thôi.”
Nhất thời, khu vực bình luận lại như ong vỡ tổ. Kể cả những người bán tín bán nghi cũng muốn thử thời vận 1 lần.
“Ta, ta, ta!”
“Hãy tìm giúp ta, làm ơn!”
“Xin hãy giúp ta tìm lại hài tử!”