Chương 3: Quân Tử Trả Thù, Tiểu Nhân Trả Nghiệp
“Chúc mừng ngươi nhận được chức năng tìm kiếm, thời hạn sử dụng đến 6h sáng hôm sau, phạm vi sử dụng trong thành phố, hết hạn tự cập nhật tính năng bổ sung mới.” Tiếng AI vang lên trong đầu Trần Minh.
“Tuyệt cú mèo!” Ngay lập tức hắn lựa chọn sử dụng chức năng.
“Mời nhập đối tượng tìm kiếm.”
“Kẻ trộm đồ của ta tháng trước.” Trần Minh trả lời.
“Loading…”
Ngay lập tức, màn ảnh sáng lên hình ảnh của Hà thành nhìn từ trên cao xuống. Có thể thấy rõ ràng đây mà một đô thị có hình bát giác cân đối, ở khu vực trung tâm là vô số tòa nhà cao tầng, chọc trời, trung tâm thương mại, nhà, xe, người lít nha lít nhít chen nhau dày đặc.
Còn ở phía rìa gần ngoài là những khu chợ, nhà thấp tầng, khu nhà ổ chuột thấp bé và nhếch nhác và bớt chen chúc hơn. Màn hình tiếp tục hạ thấp, zoom to về phía một khu vực chợ dân sinh phía Đông thành phố.
Ngay lập tức, trên màn hình hiện ra hình ảnh một tên mặt chuột, mũi ưng, đầu hói, trên mặt có một vết thẹo dọc theo má phải xuống, thân hình cao gầy. Hắn ta đang đi lang thang trong chợ, mắt liếc láo liên giường như muốn tìm kiếm sơ hở của mọi người xung quanh.
“Là tên này?” Trần Minh nghi nghờ hỏi lại.
“Chính xác 100% !”
“Được rồi, giữ định vị của hắn cho ta. Giờ phải đi mua quần áo mà sáng sớm quá chưa có chỗ nào mở cửa bán hàng. Kiếm chỗ tắm rửa vậy!”
Ngay lập tức, trên bản đồ hiện ra một loạt những nơi kinh doanh dịch vụ lưu trú xung quanh vị trí Trần Minh đang đứng. Mất một lúc để lựa chọn một cái nhà nghỉ cách đấy 200m, phí cũng rẻ nhất, chỉ 40đ/ 1 giờ, hắn ngay lập tức đi tới.
Lễ tân sáng sớm mới đổi ca, đang ngáp ngắn ngáp dài thì nhìn thấy phía ngoài đi vào một người đàn ông tóc tai bù xù, râu ria lún phún, quần áo bẩn thỉu, hết nhìn trái lại nhìn phải vẻ tò mò.
“Chỗ chúng ta không cho tiền ăn xin.” Lễ tân nhàn nhạt nhìn Trần Minh rồi nói.
“Ta…” Trần Minh định nói thì nàng ta lại tiếp tục nói chen vào.
“Chúng ta cũng không bố thí hay cho người ăn xin đồ gì cả.” Nói rồi, nàng ta mặc kệ, lại cúi đầu xuống nghịch điện thoại.
“Nhưng ta đến thuê phòng a!” Trần Minh dè dặt nói.
“Thuê phòng?” Lễ tân sửng sốt hỏi lại.
“Đúng. Vừa xong ta đã đặt phòng để sử dụng theo giờ.”
“Là ngươi? Ngươi có mã đặt phòng không?” Thấy có vẻ thất thố, lễ tân ngay lập tức trở lại thái độ bình thường mà hỏi tiếp.
“Ta có đây.” Trần Minh báo ra mã đặt phòng, mất một lúc để kiểm tra và đăng ký thông tin mới có thể lên lấy phòng, tắm rửa.
“Ăn mày thời nay cũng có tiền a! Thuê hẳn nhà nghỉ theo giờ.” Thấy bóng dáng Trần Minh đi mất, lễ tân không khỏi cảm khái.
Lên tới phòng của mình ở tầng 3, Trần Minh đi tắm rửa rồi ra lệnh AI đặt hàng 2 bộ quần áo và dao cạo râu. Vừa rồi gặp lễ tân và nhìn thấy vẻ mặt dửng dung của nàng ta, hắn đã biết ngay vấn đề hiện tại của bản thân.
Hắn quá luộm thuộm bẩn thỉu! Bộ dạng này đi ra ngoài thỏa thỏa điều kiện nhân vật chính đi trang bức đánh mặt a. Tháng trước hắn còn là một thư sinh trắng trẻo, cao 1m85, phong cách ăn mặc cũng sạch đẹp, gọn gàng.
Hiện tại thì sao? Đầu tóc bù xù, làn da xạm lại, rám nắng, thô ráp, quần áo bẩn thỉu, xộc xệch, đôi mắt sáng rực, trong veo cũng bị thay bằng vẻ t·ang t·hương. Ai nhìn vào cũng không ngờ được đây chỉ là 1 thanh niên 22 tuổi mới tốt nghiệp đại học. Hắn trông cứ như là ông chú ăn xin hay gặp ngoài đường vậy!
Những điều này không thể nhất thời thay đổi được, hắn cần phải bắt đầu từ việc thay đổi trang phục mới, cạo râu, cắt tóc… Thời nay việc mua hàng online phát triển, thời gian giao hàng cũng nhanh chóng, chỉ cần đặt hàng từ trước, đăng ký đầy đủ thông tin và tốn thêm chút tiền. Khi cửa hàng bắt đầu mở cửa, họ sẽ nhanh chóng gửi hàng tới thông qua dịch vụ chuyển phát nhanh.
Hơn 7 giờ sáng, lần lượt 2 bộ quần áo và dao cạo râu cũng được ship tới, tổng cộng tiêu tốn hết của Trần Minh 320đ. Vậy là chỉ trong chốc lát, tài sản mà hắn có đã bị tiêu hết hơn phân nửa.
“Thành phố lớn cái gì cũng đắt a! Tầng lớp vô sản sống sót chẳng hề dễ dàng.” Trần Minh cảm thán.
Xong xuôi, quần áo chỉnh tề, cả người gọn gàng sạch sẽ, hắn liền trả phòng, chọn một quán ăn ở gần, ăn một tô mì cho đỡ đói. Sau đó hắn lại đi tiệm cắt tóc, cắt tóc gội đầu. Lần này tình cảnh ổn hơn rất nhiều, ít nhất là hắn không phải chịu đựng những ánh nhìn khinh thường, những lời nói miệt thị từ người khác, mọi việc đều thuận lợi.
10 giờ sáng, Trần Minh có mặt tại đồn cảnh sát, hắn hỏi thăm vụ án t·rộm c·ắp bản thân từng trình báo. Đúng như dự đoán, cảnh sát vẫn chưa thể tìm ra thủ phạm. Hắn liền cho cảnh sát biết rằng bản thân có được tung tích của tên trộm. Dù bán tín bán nghi, cuối cùng Trần Minh cũng thuyết phục được 2 đồng chí cảnh sát đi cùng.
Hắn vốn dĩ cũng chỉ là một thư sinh trói gà không chặt, chỉ 1 mình thì khó có thể làm gì được tên côn đồ đầu đường xó chợ này, có cảnh sát đi theo là đảm bảo nhất!
Vương Bảo Cường là một tên côn đồ ở chợ Đông Ba, đã nhiều lần phải đi tù vì tội t·rộm c·ắp và c·ướp tài sản. Nhưng sau khi ra tù tên này lại không hề hoàn lương, vẫn tiếp tục t·rộm c·ắp, thủ đoạn càng thêm tinh vi.
Hội tụ đủ những yếu tố cần có của 1 t·ội p·hạm, bao gồm nghiện, cờ bạc, ham mê tửu sắc, cung với một vẻ bề ngoài ai trông thấy cũng cảm giác được hắn xảo trá, manh động, người dân cũng chỉ có thể mặc kệ hắn ta lộng hành, miễn hắn tránh xa nhà bọn họ ra là được.
Vì những thói hư tật xấu mà hắn ta phải tiêu tiền rất nhiều, nên có t·rộm c·ắp được bao nhiêu cũng chỉ đủ cho hắn tiêu một thời gian là hết. Hôm nay hắn lại đi quanh thành phố xem có ai sơ hở, hoặc nhà nào chủ quan quên đóng của để còn làm một vố. Cơn nghiện m·a t·úy khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn.
Đang lượn xe máy trên đường, đột nhiên mắt hắn sáng lên, huýt sáo ra hiệu cho đồng bọn, chỉ về phía một cô gái đang đi xe máy phía trước. Nàng ta hồn nhiên để ví tiền ngay trong hốc xe máy mà cứ thế đi rồi dừng đèn đỏ.
Một chiếc xe máy va vào phía mạn sườn trái của xe, cú đâm không mạnh nhưng khiến cô gái đi trên xe 2 chân lảo đảo, tức giận quay sang nhìn ông chú. Ngay lập tức từ phía sườn bên kia, Vương Bảo Cường nhanh như chớp áp sát, vô thanh vô thức lấy đi chiếc ví.
Còn chưa kịp vui mừng vọt ga đi thì đột nhiên hắn cảm thấy vai mình trầm xuống, một chiến sĩ cảnh sát đã khống chế hắn, khiến cả người cả xe đổ xuống đất. Đồng bọn của hắn phía bên kia đang cười trừ giải thích, xin lỗi cô gái, chợt thấy Vương Bảo Cường b·ị b·ắt, hắn kinh hãi cũng muốn chạy thật nhanh, những cũng không thoát khỏi kết cục, bị đồng chí cảnh sát còn lại khống chế và còng tay lại.
“Chuyện gì xảy ra? Ta không làm gì a!” Vương Bảo Cường la hét.
“Đừng có chối nữa, những hành động phạm pháp của ngươi đều đã bị ta ghi lại làm bằng chứng, lần này ngươi đừng hòng ra được.” Vị cảnh sát áp giải hắn lên tiếng.
“Ta chỉ vô tình quệt trúng nàng a! Sao lại bắt ta?” Bên kia, tên đồng phạm của Vương Bảo Cường cũng đang sống c·hết chối cãi, phản kháng. Hắn liền bị lĩnh một cú đấm nổ cả đom đóm mắt.
“Bớt lảm nhảm đi! Về đồn chúng ta cho các ngươi nói thoải mái.” Vị cảnh sát còn lại có vẻ thô bạo hơn, gằn giọng nói.
“Đồng chí cảnh sát chờ chút.” Lúc này Trần Minh từ phía sau lại đây cũng lên tiếng, hắn nhìn Vương Bảo Cường mà hỏi.
“Ngươi nhớ ta chứ? Bất ngờ chưa?”
“Ngươi?” Vương Bảo Cường chột dạ, lại ngớ người ra. “Ta quen ngươi sao?”
“Quen, còn quen tới mức muốn g·iết người!” Trần Minh không khỏi bật cười.
“Nhìn ngươi đúng là có gì đó quen thuộc.” Vương Bảo Cường trầm mặc, nhìn kỹ lấy Trần Minh, vẻ suy tư.
“Bốp!”
“Quen cái con khỉ! Đầu tháng trước ngươi vừa ă·n t·rộm hết đồ đạc hành lý của lão tử. Thế mà đã quên rồi sao?” Trần Minh tức giận cho đối phương một cái tát thật mạnh vào mặt, mạnh tới nỗi tay hắn cũng cảm thấy đau rát.
“Chàng trai, đây là nơi công cộng, có cảnh sát ở đây, cậu không được manh động!” Vị cảnh sát đang khống chế Vương Bảo Cường bị ngạc nhiên, nhưng cũng kịp thời phản ứng, nhắc nhở Trần Minh.
“Xin lỗi đồng chí! Tôi nhất thời tức giận vì tên này mà cả tháng nay tôi phải vất vưởng đầu đường xó chợ, có lúc tưởng c·hết.” Trần Minh tỏ vẻ áy náy.
“Tiểu tử ranh, dám đánh ta! Lão tử mà thoát được ra sẽ lóc gân, lột da ngươi!” Sau khoảnh khắc choáng váng, Vương Bảo Cường tức giận gào thét, giãy dụa.
“Hự!” Hắn ta lại bị cảnh sát bên cạnh đấm một cú mạnh vào bụng, cả người xụi lơ nằm ra đất, mọi người xung quanh cũng đang chỉ chỏ bàn tán.
Sau một lúc, xe cảnh sát tới, áp giải 2 tên t·ội p·hạm về đồn, Trần Minh hỏi cảnh sát có muốn bắt giữ cả những đên đồng phạm giúp Vương Bảo Cường tẩu tán tang vật và tài sản.
2 đồng chí cảnh sát cũng ngạc nhiên, nhưng rồi vẫn đi theo hắn rời đi, để lại một thiếu nữ còn đang ngẩn ngơ nhìn lấy chiếc ví của mình. Chưa kịp cảm ơn thì Trần Minh và 2 vị cảnh sát kia đã đi khuất bóng rồi.
“2 vị có chắc là chỉ với 2 người có thể bắt được tên t·ội p·hạm kia không?” Trần Minh nhìn 2 đồng chí cảnh sát hỏi, vẻ đầy thâm ý.
“Ý của cậu là sao?” Vị cảnh sát đang chở theo Trần Minh lên tiếng hỏi.
“Kẻ đó có thể tiêu thụ nhiều đồ vật phạm pháp như vậy chứng tỏ khả năng của hắn không nhỏ. Thâm chí còn có thể là cả một đường dây hoặc thế lực ngầm nào đó. Lỡ may chỉ có 2 vị, mà bọn chúng có cả băng, cầm theo v·ũ k·hí nữa thì chúng ta phải làm sao?” Trần Minh hỏi lại.
Hắn là nhìn thấy trong màn hình đối tượng kia ở trong cả 1 cái biệt thự, có vô số đàn em bảo vệ xung quanh, nhìn là biết đây là người không có quyền cũng có thế, sợ là cảnh sát cũng khó động vào nên nhất định phải nhắc nhở trước.
“Ngươi nói cũng có lý, nhưng trước hết cũng phải tiếp cận đối phương xem tình hình thế nào thì mới có thể báo lên trên để điều thêm chi viện được.”
“Được thôi, 2 vị nhớ là đừng có hối hận.” Trần Minh mỉm cười.
Một lúc sau…
“Ngươi có chắc đây là nơi tiêu thụ tang vật?” 2 đồng chí cảnh sát nhìn lấy biệt thự xa hoa, sâm nghiêm phía xa, nước miếng nuốt ừng ực, vẻ không thể tin được.
“Chính xác 100% từ giờ mọi việc tôi nhờ hết vào các anh đấy!” Trần Minh nói vẻ tự tin vỗ vai an ủi 2 đồng chí cảnh sát.
“Ngọa tào! Nhiệm vụ chính tuyến đầu tiên mà khó thế này hoàn thành bằng niềm tin a!” Miệng thì tươi cười, nhưng không ai biết được trong lòng Trần Minh đang chửi loạn đậu xanh rau muống.