Chương 1: Hệ Thống Khởi Nghiệp Tông Môn
[Đoang]
Một tiếng súng vang vọng phá vỡ màn đêm tĩnh mịch.
Một chàng trai trẻ gục xuống đám cỏ đang dần dần nhuộm màu màu. Hắn cố gắng quay đầu lại nhìn ai là kẻ hạ thủ. Hắn vốn cho rằng bản thân đã chuẩn bị rất kỹ để á·m s·át Lang vương – thủ lĩnh đội quân đánh thuê thống lĩnh khu tự trị phía Bắc đất nước.
“Rốt cuộc là ai?” chàng trai trẻ thều thào tự hỏi. Hắn nhìn thấy một người mang mặt nạ quỷ, áo choàng đen phủ kín người. Mặc dù hắn không biết đối phương là ai nhưng hắn nhận ra trang phục đối phương của kẻ đứng đó giống như mình.
“Tại sao?”
Âm thanh tắt dần trong tiếng mưa dần bao phủ cả một khoảng trời đêm rộng lớn.
Thiên Dạ đại lục, một thiếu niên nằm trên đất đang mơ hồ mở mắt trong một ngôi nhà hoang mục nát.
“A!”
Hắn ôm đầu la lên. Một lượng lớn thông tin truyền thẳng vào đầu hắn.
“Ta vậy mà còn sống? Cơ thể này...”
Chủ nhân trước của cơ thể này lại trùng tên với hắn – Trương Phàm, mồ côi, cơ thể ốm yếu sống đơn độc trên núi một mình trong một căn nhà hoang.
“Vậy mà lại đói c·hết! Cũng thật là khổ sở!”
Trương Phàm gắng gượng đứng dậy nhìn sơ qua bản thân một lượt, nhăn mặt cười khổ.
[Ting! Chúc mừng bạn đã kích hoạt thành công hệ thống KHỞI NGHIỆP TÔNG MÔN!]
[Nhiệm vụ chính: Trong vòng 100 năm, sáng lập tông môn vĩ đại nhất thiên hạ]
[Phần thưởng: Đạo thành! Bất tử, bất diệt!]
[Thất bại: Hồn phi phách tán].
Trương Phàm giật mình rớt bịch xuống đất. Đôi mắt đen huyền của hắn ngơ ngác nhìn vào tấm bảng trước mặt. Hắn nhận ra hệ thống trước mặt giống với các thoại bản hắn từng đọc trong kiếp trước. Dù sao kiếp trước hắn vẫn rất trẻ nên có sở thích đọc một số thứ để tiêu khiển.
“Thần công đâu? Chí bảo đâu? Sao lại bắt ta khởi nghiệp thế này?”
Trương Phàm yếu ớt lên tiếng hỏi.
Bất quá hệ thống cực kỳ lạnh lùng đáp:
[Nhiệm vụ chính không thể từ chối!]
Trương Phàm một lần nữa đứng dậy, lấy hai tay phủi phủi quanh người hỏi:
“Ta vừa không tiền, không đất, không người, không thể tu luyện ngươi kêu ta đi dụ... à không kêu gọi đệ tử gia nhập tông môn kiểu gì?”
[Sau khi kiểm tra! Hệ thông cảm thấy ký chủ thuộc diện phế vật nên quyết định tặng cho ngài một món quà tân thủ! Mời ký chủ kiểm tra trong hành trang hệ thống!]
Hệ thống không mặn không nhạt đáp.
Trương Phàm thấy vậy liền nhanh chóng hành trang trong hệ thống. Trên các ô đồ xuất hiện tuần tự là một quyển danh sách thành viên tông môn, trang bí tịch vô danh (1/5) một tấm biển hiệu trống không và 10 đồng tiền. Nhìn qua mớ đồ vô dụng hắn liền chau mày:
“Ngươi cho ta một quyển danh sách chỉ có tên mỗi ta, một trang giấy rách, một tấm biển vô dụng với 10 đồng rách thì khai tông lập phái bằng mắt à!”
Chỉ là hệ thống im lặng không trả lời như đem Trương Phàm xem như chó sủa bên đường.
Sau một hồi tức tối, Trương Phàm nhìn quanh nhà hoang liền bắt đầu lết thân tàn đi dọn dẹp. Hắn vừa làm vừa nghĩ rằng bất quá cũng sống thêm được 100 năm. Kiếp trước làm tay chân cho tổ chức, cuối cùng bị chính tổ chức g·iết c·hết muốn báo thù cũng chẳng được nên kiếp này cứ thong thả sống qua ngày mặc kệ hệ thống gì đó. Chỉ có điều suy nghĩ của hắn liền bị hệ thống cắt ngang.
[Ting! Nhắc nhở ký chủ trong vòng 7 ngày không thu được đệ tử thì hệ thống cũng sẽ tiêu diệt ký chủ!]
“*** con hàng này!”
Trương Phàm đỏ mặt.
[Mong ký chủ chú ý ngôn ngữ!]
Hệ thống vẫn lạnh nhạt đáp.
Trương Phàm lắc đầu, thở dài chịu thua. Hắn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ đến việc mở tông môn nhưng nghĩ mãi hắn cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Hắn nhớ lại những lúc cẩn thận, dè dặt trong từng nhiệm vụ ở kiếp trước dù hắn chỉ ở độ tuổi thiếu niên nên kiếp này hắn muốn sống một cuộc sống khác đi.
“Vô Ưu... Vô Ưu Tông”
Hắn vô thức phát ra thành tiếng.
[Ting! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn “Tông môn chi danh”!]
[Phần thưởng: Thức tỉnh “Tu la võ hồn” 50 điểm hệ thống]
Hệ thống phát ra âm thanh.
Tấm biển trống trơn trong hành trang biến mất bỗng xuất hiện trước cổng lớn. Ba chữ “Vô Ưu Tông” xuất hiện trên biển được viết cực kỳ uy mang theo một khí thế cực kì mãnh liệt như muốn đè ép vạn vật xuống dưới.
Bỗng nhiên, huyết quang kéo tới, sấm rền liên hồi, gió giật phần phật, bầu trời u ám, dưới chân Trương Phàm xuất hiện một đồ án kèm theo những văn tự lạ kỳ. Trong mắt Trương Phàm lóe lên một tia sáng ngời. Trong ký ức của chủ nhân trước cơ thể này thì đồ án tương tự như vậy chỉ xuất hiện khi thức tỉnh võ hồn thành công chỉ có điều những người kia không có cảnh tượng khủng kh·iếp, quái lạ như hắn lần này. Trong đầu Trương Phàm bất giác có một tiếng vọng liên hồi:
“Tu la hiện! Vạn ma triều bái!”
“Tu la hiện! Vạn ma triều bái!”
...
Một loại khí tức kị dị tràn ra tự như t·ử v·ong chi khí thức tỉnh từ đáy vực U Minh cổ xưa. Từng đợt âm thanh kì quái vang lên:"Tách... tách..." như tiếng xương vỡ nát, máu tưới nhỏ giọt. Hắn đau đớn ôm đầu điên cuồng lăn lộn trong đồ án mặc cho toàn bộ không gian như rung chuyển, mặt đất nứt toát ra, từng dòng máu đen đặc sánh như dung nham sủi bọt trào lên từ khe nứt. Đâu đó hắn còn nghe những tiếng thét thảm thiết như của hàng ngàn hàng vạn linh hồn mục nát vang vọng, rung chuyển đất trời. Và rồi, bầu trời nứt toạc ra một khe máu. Một hư ảnh giữa biển máu ngập tràn từ từ ngưng tụ phía sau Trương Phàm. Hư ảnh với một nữa khuôn mặt xương trắng khô khóc, một nữa còn lại máu thịt lở loẹt không ngừng nhỏ giọt. Đôi mắt - hoặc thứ từng là mắt - chỉ còn lại hai hố sâu đỏ rực, bốc lên tử sắc chi viêm của vực sâu U Minh thăm thẳm như muốn nuốt trọn linh hồn bất cứ ai dám mạo phạm. Giáp trụ trên hư ảnh đã mục nát, từng mảnh từng mảnh như bị gặm nhắm bởi thời gian, lộ ra bên trong phần thịt những vết chém ghê rợn. Từ trong hư ảnh, từng tiếng rên rỉ trầm bỗng vang lên:
"Sát... sát... sát...!"
Áo choàng sau lưng hư ảnh rách nát tả tơi, lất phất theo gió. Mỗi bước chân hư ảo của nó, mặt đất đều nứt vỡ ra, máu tươi tràn ra từ những vết nứt. Không khi lạnh buốt, tê tái, t·ang t·hương, ánh sáng bị nuốt chửng, thiên địa thất sắc.
Ngay khoảnh khắc này:
Tại Đông Vực, lão tổ của Bách Thánh Cung đang nhập định bỗng mở bừng mắt, tràn đầy kinh hãi:
"Đây là... khí tức gì? Tà ác đến mức thần phật cũng phải run sợ?"
Tại Tây Hoang, giữa vực sâu vạn trượng, một lão ma thần ngủ say từ thời viễn cổ cũng mở ra đôi mắt đỏ như máu:
"Tu La...! Không, tuyệt không thể nào! Thời đại khủng kh·iếp ấy đã tuyệt diệt từ lâu rồi cơ mà?!"
Tại Trung Vực, đỉnh cao một tòa tháp, một lão nhân già cỗi tóc bạc trắng làm rơi quân cờ:
"Thiên đạo...run rẫy?!"
Có thể nói một tràng Tu La Võ Hồn hiện thế này khiến chúng sinh phủ phục. Cường giả đỉnh cao đại lục tâm sinh bất an, lo lắng. Trải qua không biết bao lâu, hư ảnh dần tan đi, thiên địa bắt đầu khôi phục trở lại. chỉ có ở trong sân hình ảnh một thiếu niên nằm bê bết trên vũng máu. Mái tóc ban đầu đen nhánh bỗng từng sợi bạc đi như tuyết phủ, trắng muốt lạnh lẽo. Khí chất vốn hồn nhiên thiếu niên bị nghiền nát. Thay vào đó, cơ thể tỏa ra sát ý ngưng thực, như một vị sát thần cô độc từ trong chiến trường vạn năm bước ra.
Một ngày trôi qua, trong sân nhà rụng rơi đầy lá khô. Trương Phàm dần tỉnh lại, hít một hơi thật sâu, khóe miệng hắn hơi nhếch lên:
“Hệ thống ngươi đây là muốn Vô Ưu Tông ta trở thành tà giáo sao?”
[Đạo không chính không tà. Tất cả tùy tâm ký chủ!]
Hệ thống trả lời một cách máy móc.
Trương Phàm cũng không để tâm tới hệ thống nữa, bắt đầu kiểm tra lại cơ thể. Hắn cảm nhận rõ ràng sức mạnh hắn đã tăng lên đáng kể. Nhục thân của hắn cũng không còn gió thổi là bay như trước. Hắn tựa như nhẹ nhõm, hai mắt của thiếu niên sáng rực như được thắp lại ngọn lửa nhiệt huyết. Hắn tự nói:
“Vừa thức tỉnh đã trực tiếp tiến tới cửu giai sơ hồn. Tu La Võ Hồn này cũng thật là bá đạo!”