Chương 2: Đệ Tử Đầu Tiên
Gió sớm thổi len qua những mái nhà rách nát, cuốn theo bụi đất mờ mịt. Một thiếu niên tóc bạc trắng, bộ dáng lười nhác, ngồi ngã người vào chiếc ghế gỗ cũ kỹ bên lề đường. Trước mặt hắn một tấm vải cũ nát, chữ viết xiêu vẹo như gà bới:”Vô Ưu Tông tuyển sinh”. Chữ “Tuyển”còn viết sai chính tả. Chữ “Sinh” thì thiếu một nét.
“Mười đồng chỉ vừa đủ thuê được một chỗ như vậy? Hệ thống ngươi cũng thật là chơi ta!!”
Trương Phàm tựa hồ nói chuyện một mình.
Mấy đứa trẻ nhỏ trong thôn bu quanh chỉ trỏ rồi cười khúc khích, lâu lâu nói mấy câu như to như nhỏ trêu chọc Trương Phàm. Người qua kẻ lại cũng chỉ nhìn lắc đầu rồi cười khẩy:
“Tông môn gì còn thảm hơn cả ăn mày...”
Thiếu niên bạc tóc không thèm để ý, chỉ lim dim nhắm mắt như đang ngủ.
Bỗng nhiên – Bịch!
Bóng một đứa trẻ lảo đảo từ xa chạy tới, bước chân xiêu vẹo ngã lăn ra đất trước mặt bảng tuyển sinh, mặt mũi bám đầy bụi đất, bụng kêu ọc ọc.
“Ta... cuối cùng... cũng tìm được rồi!”
Thiếu niên bạc tóc:”...”
Trương Phàm lười nhác hé mắt, nhàn nhạt liếc nhìn đứa trẻ chỉ tầm mười hai, mười ba tuổi, gầy như que củi, áo quần rách bươm, đầu tóc rối bù nhưng ánh mắt lại cực kỳ sáng. Dù đang đói lả, thằng nhóc vẫn gượng cười, giơ bàn tay tì vào cạnh bàn run run:
“Vô... Vô Ưu Tông... đại nhân uy vũ... ta... ta muốn gia nhập!”
Thật ra Trương Phàm cũng có hơi bất ngờ, khóe mắt nhấp nháy. Hắn vốn nghĩ chắc sẽ chẳng có ai đến xin gia nhập một cái tông môn mà mọi thứ đều không của hắn. Hắn đứng dậy tiến lại vớt đứa nhóc lên, thiếu niên bạc tóc lười nhác phất tay:
“Muốn bái sư à? Cũng được. Nhưng mà phải qua khảo hạch đã!”
Đứa nhóc vừa mới bò dậy, hai chân còn run cầm cầm, nét mặt kiểu:”...”.
Trương Phàm tiện tay bóc từ trong tay áo ra một cái màn thầu.
“Bài kiểm tra đầu tiên”. Hắn nhàn nhạt nói. “C·ướp được cái bánh từ trong tay ta, người chính thức nhập môn”.
Đứa trẻ cạn lời:”!!!”
Tuy nhiên, bụng đói ọc ọc kêu, nhìn thấy cái ăn, ánh mắt đứa trẻ bỗng sáng như sói đói.
“Chuẩn bị!”
Vèo!
Đứa nhóc nhào tới như chớp, nhưng thiếu niên bạc tóc chỉ nhẹ nhàng nghiêng người, tay trái khẽ vung, bánh bao biến mất như ảo thuật.
Đứa nhóc ngã lăn quay, chổng mông lên trời. Không chịu thua, nó bật dậy, lần này còn dùng tuyệt chiêu "nhào lộn đè người" học được khi giành thức ăn trong thôn.
Một màn này hỗn loạn diễn ra, bụi tung đầy trời, gà bay chó sủa, dân trong thôn bu lại hóng hớt cười lăn lộn ra bên đường.
Cuối cùng... sau một hồi cắn răng, lăn lộn, bò trườn,... đứa trẻ lại túm được...ống quần Trương Phàm. Nhìn ánh mắt đói khát sáng quắc kia, Trương Phàm nhếch miệng cười nhẹ:
“Cũng có chút kiên trì! Thông qua!”
Nói xong hắn liền thảy bánh bao vào tay đứa trẻ.
Đứa nhóc ôm bánh bao như bảo bối, nước mắt nước mũi tèm lem:
“Đa tạ... sư phụ!”
[Ting! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn: Thu nhận đệ tử đầu tiên – Tiêu Dạ]
[Phần thưởng: Gói khởi động tông môn bao gồm: 50 điểm hệ thống, Kinh nghiệm chi phù sơ cấp x 1, Vô Ưu Tâm Quyết - bản đệ tử ]
[Kích hoạt nghi lễ nhập môn đơn giản: Một cái tát vào gáy để thức tỉnh võ hồn của đệ tử. Yêu cầu: Đệ tử có võ hồn huyết mạch truyền thừa.]
Trương Phàm cạn lời, hắn thật sự cạn lời.
“Nghi lễ vỉa hè gì đây? Hệ thống ngươi không thể cho ta một cái gì đó hoành tráng hơn sao!”
Hắn không quan tâm tới hệ thống nữa. Trương Phàm nhìn vào đứa trẻ đang ôm bánh bao nhàn nhã nói:
“Ngươi ăn đi! Xong vi sư sẽ làm nghi lễ nhập môn cho người!”
Đứa trẻ mặt mũi nhem nhuốc, nghe đến hai chữ “nhập môn” hắn liền phấn khích quỳ thụp xuống:
“Sư phụ! Xin hãy ban cho con nghi lễ thiêng liêng!”
Trương Phàm trong lòng cười khổ, không ngừng mắng thầm hệ thống. Hắn cúi đầu, nhìn đứa trẻ dang quỳ trên nền đất bụi, miệng mấp máy:
“Thật ra... nghi lễ của Vô Ưu Tông ta... rất đơn giản!”
Hắn vừa nói, vừa giơ tay tát nhẹ vào gáy Tiêu Dạ một phát “bốp” nhẹ nhàng.
Đứa nhóc đang quỳ run run, đột nhiên trợn mắt ngã lăn quay ra đất, bánh bao bắn ra ngoài ba mét. Mọi người xung quanh đều đang không hiểu chuyển gì xảy ra. Bỗng một làn khói nhạt bốc ra từ cơ thể Tiêu Dạ. Ban đầu, chỉ là những tia tàn lửa mỏng manh, lay động trong gió, yếu ớt đến mức như có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào. Gương mặt nhỏ gầy của Tiêu Dạ vặn vẹo trong đau đớn, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Dường như nội lực trong cơ thể hắn quá yếu, linh hồn lại quá cạn kiệt — sức mạnh cần thiết để thức tỉnh võ hồn không đủ. Hắn cắn răng, đôi tay run rẩy nhưng không chịu buông xuôi. Ánh lửa bùng phát, một đốm lửa tàn mờ nhạt rốt cuộc cũng hóa thành một hư ảnh nửa trong suốt: Một đốm Tàn Hỏa Hồn lập lòe xuất hiện phía sau lưng hắn — đó là một bụi tro cháy âm ỉ, tựa như ngọn lửa vừa trải qua tận thế, nhưng vẫn cứng cỏi cháy tiếp trong hoang tàn.
Trương Phàm nhướng mày, chăm chú nhìn vào đệ tử đầu tiên non nớt của mình, thầm mắng hệ thống:
“Ngươi đây là muốn chơi c·hết đệ tử của ta!”
“Ký chủ muốn dữ dội!”
Hệ thống lạnh lùng trả lời.
“Ngươi...!”
Bất quá Trương Phàm chưa kịp đôi co với hệ thống thì Tiêu Dạ dã hoàn thành thức tỉnh võ hồn. Âm thanh hệ thống lại lần nữa vang lên trong đầu Trương Phàm.
[Chúc mừng đệ tử Tiêu Dạ thức tỉnh địa cấp võ hồn: Tàn Hỏa Hồn. Đặc tính: Ngoan cường, đốt dai, bùng cháy khó dập.]
[Cảnh báo: Vui lòng giữ khoảng cách, đề phòng cháy tóc, cháy lông mày.]
Trương Phàm vừa nghe xong đã thấy đốm lửa nhỏ bay tới bén vào áo mình. Hắn mặt không đổi sắc, giơ tay d·ập l·ửa bằng cách đập đập vào áo như đập muỗi.
“Cái thằng nhãi này...”
Bất quá hắn liền vui vẻ nhìn vào đệ tử đang ngơ ngác giữa sân đất, đốm lửa nhỏ còn bay lơ lửng trên đỉnh đầu, quần áo bị gió thổi tán loạn, mặt mũi lấm lem tro bụi. Xung quanh, dân làng vốn cười nhạo nay câm nín, nhìn thiếu niên nhỏ gầy đứng giữa bầu trời rực lửa mà trong lòng lạnh toát. Trương Phàm thong thả bước tới, phất tay áo cho tro bụi bay đi.
"Được rồi, về thôi!"
Trương Phàm phất tay, cầm lấy cái bảng tuyển sinh quay người cất bước. Tiêu Dạ cũng bất giác theo sau, hắn ngu ngơ hỏi:
"Sư phụ, tông môn mình có bao nhiêu người?"
Trương Phàm khóe miệng hơi nhấp nháy:
"Đếm luôn ngươi thì...vừa tròn hai."
Tiêu Dạ ánh mắt nghi ngờ nhìn thiếu niên đầu bạc trước mặt:
"Hả? Thế còn bếp núc, nhà ở, tài nguyên..."
Trương Phàm gõ nhẹ vào trán đứa nhỏ một cái:
"Tự lực cánh sinh... Vô Ưu Tông tu tiên bằng cái bụng đói a!"
Tiêu Dạ mắt rưng rưng nhìn vào tấm bảng rách "Vô Ưu Tông tuyển sinh" lung lay trong gió, bụng sôi ùng ục.
Trương Phàm nhếch miệng cười lười biếng, chỉ vào cái bụng xẹp lép của Tiêu Dạ:
"Nhớ kỹ tông huấn của Vô Ưu Tông:
Đói thì tu, mệt thì ngủ, đánh không lại thì đào hố lấp mình
Nhưng khi có thể bùng cháy... thì thiêu sạch cả đám luôn."
Và đây chắc chắn là tông huấn tự chế của thiếu niên bạc đầu.
Hai thầy trò tiếp tục đi, băng qua một con đường núi đầy đá lởm chởm, vòng vèo qua mấy bụi cỏ khô, cuối cùng... Một ngôi nhà hoang xuất hiện trong tầm mắt. Trước mắt Tiêu Dạ là tường vỡ chồng chất, mái nhà lộ ra mấy lỗ thủng to bằng mặt người. Chỉ có tấm biển gỗ "Vô Ưu Tông" trước cổng là sáng loáng, tỏa ra ánh sáng linh khí nhàn nhạt, như gồng gánh hết thể diện cho cả ngọn núi.
Tiêu Dạ:"..."
Hắn nhìn vị sư phụ thần bí ung dung đẩy của ọp ẹp, vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc, ngồi bệt xuống chiếu rách giữa sân, ra hiệu:
"Tiểu Dạ tử, từ giờ đây chính là nhà của ngươi!"
Tiêu Dạ ngây ngốc ôm bánh bao, khóe mắt run rẩy. Một cơn gió lạnh thổi qua, mảnh ngói rớt bịch xuống bên chân hắn.
Ầm!
[Cảnh báo! Tiến độ xây dựng công trình hiện tại 0.5%. Đề nghị chưởng môn tu bổ!]
Tiêu Dạ nuốt nước bọt ừng ực, hắn nắm chặt gói bánh bao dang dở, khóc thầm:
"Không sao... không sao... Chắc là không sao đâu!"
Trương Phàm không tiếp tục quản đệ tử đang ngây ngốc, hắn tiến vào ngồi trên tấm chiếu rách, nheo mắt nhìn tông môn vĩ đại tứ bề gió lùa, lòng thở dài thườn thượt.
"Hệ thống! Sử dụng gói khởi động tông môn!"
Một luồng ánh sáng nhẹ nhàng tụ lại trước mặt hắn.
[Chúc mừng kí chủ nhận được kinh nghiệm chi phù (sơ cấp) x1, Vô Ưu Tâm Quyết - bản đệ tử, 50 điểm hệ thống ]
Chiếc kinh nghiệm chi phù nhỏ bé, bề mặt phủ đầy hoa văn phức tạp, ẩn ẩn phát ra tia sáng mờ. Không chần chừ, Trương Phàm bóp nát phù lục.
Ầm!
Một luồng sóng kinh nghiệm khổng lồ tuôn trào vào cơ thể hắn. Hồn lực đang ứ đọng tại sơ hồn đỉnh phong chấn động mạnh mẽ, từng tấc kinh mạch dường như gào thét. Toàn bộ linh khí quanh núi như bị một bàn tay vô hình kéo tới, điên cuồng đổ vào người hắn. Hắn mở mắt, ánh bạc lạnh lùng lóe lên dưới hàng mi trắng. Trương Phàm từ sơ hồn đỉnh phong trực tiếp tiến tới tứ giai Tiểu Hồn sư. Khí tức quanh thân từ yếu ớt như đèn dầu sắp tắt, chuyển thành sắc bén như gươm kề cổ.
Tiêu Dạ bên cạnh còn đang ôm bánh bao run lẩy bẩy:
"Sư phụ... sư phụ phát sáng rồi!"
Trương Phàm khẽ vung tay, lấy ra cuốn "Vô Ưu Tâm Quyết". Cuốn sách da cũ kỹ, bìa đơn giản chỉ có hai chữ "Vô Ưu" nhưng bên trong từng hàng chữ lại như ẩn chứa linh vận, tựa như dòng suối nhỏ chảy vào tâm trí.
"Xem ra... đây sẽ là nền móng đầu tiên cho tông môn."