Chương 4: Sát Cơ Sơ Khởi
Tia nắng buổi sáng nhàn nhạt chiếu xuống ngọn núi hoang vắng. Trương Phàm nằm dài trên mái nhà đã được vá tạm, ngậm một cọng cỏ khô, mắt lười biếng nhìn trời. Tiêu Dạ thì đang cần mẫn quét sân, thỉnh thoảng lén liếc nhìn sư phụ mình - kẻ lạ lùng nhưng cũng vô cùng lợi hại này bằng ánh mắt vừa ngưỡng mộ, vừa mơ hồ tò mò.
Trương Phàm lười biếng liếc nhìn Tiêu Dạ một cái, vẻ mặt nham hiểm lẩm nhẩm:
"Mới tu luyện vài ngày mà đã đạt lục phẩm sơ hồn rồi... Cái tên nhóc này quả nhiên là thiên tài không uổng trong danh sách kia giới thiệu."
Hắn gãi đầu, thầm than:
"Đệ tử thế này, mình lười thêm chút chắc cũng không sao đâu ha..."
Đúng lúc này, hệ thống lạnh lùng vang lên:
[Nhắc nhở: Thời gian nhiệm vụ chính tuyến còn lại: 6 ngày]
[Gợi ý: Tuyển thêm thành viên. Thêm người thêm sức.]
Trương Phàm ngáp một cái dài, lười biếng vỗ vỗ bụng:
"Haizz... Tuyển đệ tử à... Được rồi, xem ra phải xuống núi câu cá thôi."
Ánh mắt hắn ánh lên tia ranh mãnh hiếm thấy. Một tấm bảng vải mới được Tiêu Dạ treo ở cổng tông môn:
"Vô Ưu Tông - Tuyển Đệ Tử - Bao Ăn Bao Ở - Ưu Tiên Trẻ Ngoan, Dễ Dạy."
Nhìn dòng chữ nghuệch ngoạc, Trương Phàm gật gù hài lòng. Hắn chống nạnh, cao giọng tuyên bố:
"Đệ tử thân yêu của ta, chúng ta xuống núi câu... à nhầm, tuyển nhân tài thôi!"
Tiêu Dạ: "......"
Thanh Minh Thành - con phố đá xanh trải dài trong ánh mặt trời ban trưa. Người đi đường tấp nập, tiếng rao bán, tiếng mời chào vang lên không dứt. Ở một góc vắng vẻ nhất của khu tuyển sinh tông môn, Trương Phàm dựng tạm một tấm bảng vải phất phơ trong gió:
“Vô Ưu Tông tuyển sinh"
Dưới tấm bảng, hai bóng người: một thiếu niên tóc bạc lười nhác ngồi xếp bằng, tay nghịch cỏ dại. Bên cạnh là một thiếu niên gầy gò, tóc rối, mắt nghiêm nghị đang đứng thẳng.
Trương Phàm cười khổ - hắn hết tiền. Hắn không thuê nổi một vị trí tuyển sinh đàng hoàng chỉ đành dựng tấm bảng vải bên lề đường còn bản thân thì đáp đất. Người qua kẻ lại chẳng ai buồn nhìn thẳng.
“...Sư phụ, chúng ta có cần treo thêm cái gì nổi bật không?” Tiêu Dạ cứng ngắc hỏi.
“Không cần. Chân thành là v·ũ k·hí tốt nhất.” Trương Phàm uể oải đáp, ngáp dài một cái.
Bỗng một tiếng bước chân hỗn loạn vang lên.
Giữa đám đông, một thiếu nữ tầm mười bốn mười lăm, quần áo lấm lem, gương mặt đầy bụi đất, hoảng hốt lao tới. Ngay trước quầy tuyển sinh, thiếu nữ lảo đảo đâm sầm vào Tiêu Dạ.
Bịch!!
Thiếu nữ ngã nhào xuống đất, bụi bốc lên mù mịt.
Tiêu Dạ ngơ ngác, còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, thiếu nữ đã vội vàng bò lên, kéo tay áo cậu:
"Giúp ta!"
Phía xa, Một đám gia đinh áo ngắn tay cầm côn gậy, mặt mũi dữ tợn, hùng hổ đuổi theo. Tiêu Dạ nghiêm túc nhìn Trương Phàm đang nhàn nhã gãi cằm, như hỏi "Sao giờ sư phụ?"
Trương Phàm lười biếng vẫy tay mặt vẫn chăm chú vào tấm bảng hệ thống đang hiện trước mặt hắn.
"Đệ tử tương lai tông môn ta đó, bảo vệ thôi."
Không chút do dự, Tiêu Dạ xoay người chắn trước mặt thiếu nữ. Một màn này khiến thiếu nữ ngây người.
"Đừng sợ" Tiêu Dạ nghiêm túc, giọng nói trong veo như suối. "Từ giờ, ngươi là người của Vô Ưu Tông."
Thiếu nữ dụi mắt nhìn hoang mang như không tin vào việc một đứa trẻ đang chắn trước mặt mình.
Đám gia đinh la lối loạn xạ:
“Con nhãi kia! Ngươi dám hỗn láo với tiểu thư, mau cút về nhận trừng phạt!”
"Một đứa dòng thứ mà cũng dám phản kháng? Bắt sống nó cho ta!"
Đám gia đinh tay cầm gậy gộc điên cuồng lao lên, Tiêu Dạ nhíu mày, quơ lấy khúc gỗ đang dựng bên cạnh, khí tức trên người bộc phát.
“Liệt Hỏa Trảm!”
Tiêu Dạ tay nắm chặt khúc gỗ đang bốc lên ánh lửa mơ hồ, chém xuống như sấm sét!
Ầm!!
Một đường kiếm quang đỏ rực xé gió, đánh bay đám gia đinh phía trước như bầy rơm rạ. Cả con phố tĩnh lặng trong tích tắc!!!
“Tự thức tỉnh công pháp... Không hổ kế thừa...!”
Trương Phàm nhàn nhạt tựa như nghĩ tới điều gì đó.
Thiếu nữ thì há hốc miệng kinh ngạc, hai mắt lấp lánh tràn ngập hy vọng, giọng nói trong trẻo cất lên:
“Tiểu... tiểu ca à, ta có thể gia nhập tông môn của huynh không?”
Tiêu Dạ không đáp mà quay lại nhìn Trương Phàm vẫn đang cà lơ phất phơ với cọng cỏ.
Trương Phàm nhìn cô bé trước mặt — một thân thể gầy gò, nhưng ánh mắt lại kiên nghị lạ thường.
“Ngươi thức tỉnh chưa?” Hắn nhàn nhạt hỏi.
“Ta... ta chưa!” Thiếu nữ rụt rè trả lời.
Trương Phàm lười biếng ngậm cọng cỏ, ánh mắt bình thản như nước hồ thu:
"Chưa thức tỉnh mà cũng đòi gia nhập tông môn ta?"
Giọng điệu hắn nhàn nhạt, chẳng hề mang theo tia cảm xúc nào.
Lâm Tiểu Diệp cắn môi, đôi mắt tròn tròn đỏ ửng lên:
"Ta... ta có thể quét rác, nấu cơm, làm việc vặt... Ta không ăn nhiều đâu!"
Giọng cô bé lí nhí, nhưng ánh mắt lại bướng bỉnh kiên cường.
Tiêu Dạ ở bên cạnh nhịn không được bật cười một tiếng, nhanh chóng giả vờ nghiêm mặt.
Trương Phàm liếc nhìn cô bé, hơi nhướng mày:
"Có gan lăn lộn ngoài đời, không s·ợ c·hết, không sợ nghèo... cũng coi như có chút cốt khí."
Hắn lười biếng phất tay:
"Được rồi, miễn cưỡng nhận ngươi vào thử xem sao."
[Đinh! Chúc mừng kí chủ, tông môn thành viên +1, nhiệm vụ tiến độ (2/3)]
Âm thanh hệ thống vang lên trong đầu Trương Phàm.
“Người là Lâm Tiểu Diệp?” Trương Phàm vừa nói vừa nhìn vào bảng hệ thống. “Từ giờ, ngươi chính thức là đệ tử của Vô Ưu Tông.”
Lâm Tiểu Diệp sững sờ, sau đó như vỡ oà trong vui mừng, cúi đầu thật thấp:
"Tạ... tạ tiểu ca ca! Tạ chưởng môn!"
Trương Phàm khoát tay, đưa mắt về hướng Tiêu Dạ.
“Hắn là đại sư huynh!”
Lâm Tiểu Diệp trong lòng không khỏi nghi ngờ, một đứa nhóc nhìn còn trẻ hơn nàng vậy mà là đại sư huynh bất quá thiếu nữ liền mím môi, gật đầu thật mạnh.
Trương Phàm nheo mắt, tiếp tục lười biếng dựa vào ghế, trong lòng chăm chú suy nghĩ:
"Thức tỉnh võ hồn à... Diệp Nhi không thể như Dạ tử vì không có huyết mạch võ hồn... nếu dựa vào cách thông thường thì phải có thức tỉnh thạch, nhưng mà..."
Nghĩ tới đây hắn lại thầm mắng cẩu hệ thống. Đúng vậy tông môn của hắn tiền còn chẳng có nói gì tới thức tỉnh thạch. Hắn nhíu mày suy nghĩ, còn chưa tìm ra phương án thì đột nhiên từ xa lại truyền đến âm thanh huyên náo.
Tiêu Dạ lập tức cảnh giác, vội kéo Lâm Tiểu Diệp lui về sau.
Lại là đám gia đinh lúc nãy nhưng lần này dẫn đầu bọn chúng là một tên trung niên mặc cẩm y, mặt mày dữ tợn, trên người phát ra khí tức của thất giai Tiểu Hồn sư. Tên cẩm y trung niên nheo mắt nhìn quầy tuyển sinh, hừ lạnh:
"Tiểu tạp chủng, ngươi chạy đâu cho thoát! Còn dám gia nhập tông môn lạ?!"
Một gã gia đinh khác chỉ thẳng vào Trương Phàm và Tiêu Dạ, gào lên:
"Chính bọn chúng cản trở công việc của Lâm gia, mau giao người ra!"
Trương Phàm ngước mắt nhìn, vẻ mặt vẫn lười biếng như thường lệ, thong thả nhổ cọng cỏ ra. Tiêu Dạ thì đã bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu, nhưng Trương Phàm vẫy tay ngăn cản.
"Ồn ào quá..." Giọng hắn mơ hồ, như thể chỉ đang bực vì bị quấy rầy lúc nghiên cứu.
Ngay khoảnh khắc tên quản gia vừa vung tay ra lệnh bắt người, một luồng khí tức dữ tợn từ Trương Phàm ầm ầm tràn ra. Phía sau lưng hắn, một hư ảnh khổng lồ mờ nhạt hiện ra — Tu La Võ Hồn!
Đó là một thân ảnh kì dị khủng kh·iếp, tay cầm huyết mâu phủ đầy phù văn kì lạ, toàn cơ thể như ẩn như hiện ánh lửa màu tím mang theo sát khí lạnh thấu xương cuộn trào.
Cả không gian như đông cứng lại. Đám gia đinh run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch, không dám động đậy. Tên quản gia toát mồ hôi lạnh, vội vàng lùi lại mấy bước, hét lớn:
"Yêu... yêu nghiệt!"
Vèo!!
Trương Phàm nhanh chóng áp sát lại tên quản gia.
Bốp!!
Dưới sự áp chế kinh khủng của Tu La Võ Hồn trong tên quản gia bị tát văng sang một bên, máu me đầy mặt. Chỉ trong một cái chớp mắt, toàn bộ đám người như rắn mất đầu, cuống cuồng tháo chạy, không dám quay đầu lại.
“Ngươi... ngươi... rõ ràng chỉ là tứ giai Tiểu Hồn sư sao có thể hiện ra hư ảnh...”
Tên quản gia nằm trên đất khó hiểu.
“Câm miệng!” Trương Phàm nhìn thẳng tên quản gia, khí tức Tu La càng bộc phát mạnh hơn đè ép hắn ngất luôn tại chỗ.
Ở một góc tối cách đó không xa, một người mặc áo choàng đen, ẩn mình dưới bóng cây, lặng lẽ chứng kiến tất cả.
Khi Tu La Võ Hồn hiện ra, ánh mắt người này khẽ co rụt lại, đáy mắt tràn ngập sự kinh hãi và kiêng kị.
Hắn thì thào một tiếng, giọng lạnh lẽo như gió đêm:
"Tà tu..."
Sau đó, thân ảnh như quỷ mị lặng lẽ biến mất trong đám đông.
Bầu không khí trong tiểu thành dường như ngưng đọng lại. Các quầy tuyển sinh của những tông môn xung quanh vốn đang rộn ràng, giờ phút này cũng lặng ngắt. Vài đệ tử mặc trang phục chỉnh tề đứng dưới bảng hiệu của các tông môn lớn nhỏ, sắc mặt ngưng trọng, xì xào bàn tán.
Một thiếu niên mặc áo xám, đứng bên cạnh quầy Thanh Vân Tông, cau mày:
"Vừa rồi... là võ hồn gì vậy? Sao khí tức lại âm lãnh như thế?"
Một thiếu nữ áo tím che miệng thì thầm:
"Hình như là một loại tà hồn... cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Lần đầu tiên ta thấy có người ở tiểu thành này dám bộc lộ loại võ hồn như thế. Phải nhanh chóng về bẩm báo lại tình hình!"
Tiêu Dạ tròn mắt nhìn Trương Phàm, đây không phải lần đầu hắn nhìn thấy Tu La nhưng cũng không giấu được vẻ sùng bái. Lâm Tiểu Diệp cũng mở to mắt nhìn hắn, vẻ rụt rè trong lòng lập tức biến thành hưng phấn lạ kỳ.
"Chưởng môn... thật lợi hại!"— tiểu nữ tử lém lỉnh thốt lên.
Trương Phàm chỉ lười biếng khoát tay, giọng uể oải:
"Lợi hại gì chứ. Dạ tử dọn dẹp. Về thôi!"
Sau đó, hắn thản nhiên rút cọng cỏ khác ngậm vào miệng, thong thả cất bước như thể vừa rồi bản thân chỉ mới vung tay đuổi ruồi.
Thế nhưng trong lòng hắn lại âm thầm trầm xuống:
"Xem ra... Vô Ưu Tông bắt đầu lộ diện rồi."