Chương 3: Vô Ưu Phần Thiên Quyết
Đỉnh núi hoang cách Thanh Thủy thôn không xa, một chiếc bảng gỗ to lớn, chữ "Vô Ưu Tông" bằng vàng lóe sáng giữa ánh chiều tà, phảng phất vẻ cổ kính lạ thường. Trong sân bụi bặm bám đầy, Tiêu Dạ mắt tròn xoe, ngẩng đầu nhìn đăm đăm — ánh mắt như thể đang nhìn một ngọn núi tiên linh mộng mơ.
"Ầy..."
Đứa trẻ nuốt nước bọt đánh ực, vẻ mặt cứng đờ. Bỗng một tiếng gọi đánh thức tiểu thiếu niên.
“Tiểu Dạ tử, lại đây nào!”
Trên tay Trương Phàm đang cầm một quyển sách.
“Đây là tâm pháp cơ bản của tông môn. Ngươi cầm lấy tu luyện đi!”
Trương Phàm lúc này trong lòng cũng không ngừng chất vấn hệ thống:
“Đệ tử còn có tâm pháp để tu luyện. Ta thì chẳng có gì. Hệ thống ngươi có biết làm việc không vậy?”
[Ting! Hệ thống sau khi cân nhắc tình trạng tông môn và ký chủ quá thê thảm, khởi động nhiệm vụ bắt buộc: Kiến Thiết Tông Môn]
[Nội dung nhiệm vụ: Quét dọn, sửa chữa, lập quy tắc tông môn sơ bộ. Thời gian hoàn thành: 3 ngày.]
[Phần thưởng: Vô Ưu Cơ hộ tông đại trận, Mô phỏng kiến trúc cơ bản, 50 điểm hệ thống]
“Trương Phàm: "..."
Hắn nhìn bảng nhiệm vụ, rồi nhìn đống hoang tàn trước mặt, khóe môi giật giật:
"Hệ thống này... mày đúng là đòi nợ sát vách."
“Tiểu Dạ tử!”
Trương Phàm lại gọi.
“Dạ sư phụ!”
Tiêu Dạ vâng lời đáp.
“Mau! Mau đi dọn dẹp tông môn!”
Tiêu Dạ ngớ người thầm nghĩ vừa mới đưa tâm pháp, không cho luyện lại bắt đi làm cu li. Bất quá đứa trẻ này cũng ngoan ngoãn làm theo.
Vậy là, dưới sự chỉ huy lười biếng của sư phụ và sự hăng hái của đệ tử, công cuộc cải tạo bắt đầu. Tiêu Dạ cuốn ống tay áo, hùng hổ lao vào quét mạng nhện. Một phút sau... thiếu chút nữa bị mạng nhện quấn thành một cái kén. Trương Phàm vừa ngồi dưới gốc cây hóng mát vừa chỉ đạo:
"Ừ, tốt lắm, quét mạnh tay vào. Nếu gặp rắn, nhớ hét to cho sư phụ chạy trước."
Tiêu Dạ: "..."
Trong lòng thầm mắng: "Sư phụ đúng là không có tí tiết tháo nào!"
Không biết Trương Phàm kiếm đâu ra được một tấm bảng gỗ cũ kĩ, hắn dùng hồn lực vừa suy nghĩ vừa khắc lên nội quy tông môn. Nội quy gồm điều:
- Thứ nhất: Sư phụ là trời, chưởng môn là đất, lời sư phụ như thánh chỉ của thiên địa.
- Thứ hai: Không ức h·iếp đồng môn. Cấm đâm lén!
- Thứ ba: Chăm chỉ tu luyện.
- Thứ tư: Trung thành với tông môn.
- Thứ năm: Đệ tử Vô Ưu Tông lấy "vô ưu" làm tâm. Dù có chuyện gì cũng không quên nở nụ cười, tu luyện không chỉ thân mà còn dưỡng tâm.
...
Khi ánh nắng chiều tà rải xuống đỉnh núi, căn nhà hoang tuy chưa được sửa hẳn nhưng cũng đã được quét tước sạch sẽ. Tiêu Dạ lau mồ hôi, trong lòng nảy sinh một tia cảm giác lạ kỳ. Nơi này cũ nát, hoang vu, thậm chí còn chẳng có một cái giường tử tế. Nhưng không hiểu sao, khi đứng cạnh tấm bảng "Vô Ưu Tông" lấp lánh kia... cậu lại cảm thấy vô cùng yên tâm. Từ gốc cây, Trương Phàm như cười như không, ánh mắt ấm áp lặng nhìn đệ tử dường trong lòng còn có một chuyện gì đó.
[Ting!]
Một âm thanh quen thuộc vang trong đầu Trương Phàm.
[Chúc mừng Ký chủ! Tông môn đã được dọn dẹp sạch sẽ, tự động gia cố cơ bản!]
[Chúc mừng ký chủ nhận được phần thưởng nhiệm vụ. Mời ký chủ kiểm tra!]
Trương Phàm lười biếng bên gốc cây vươn vai ngồi dậy.
“Hệ thống! Kích hoạt mô phỏng kiến trúc cơ bản!”
[Kích hoạt mô phỏng kiến trúc cơ bản!]
Ngay lập tức, ngôi nhà hoang rung nhẹ một cái. Tiêu Dạ giật mình quay đầu nhìn, chỉ thấy mấy viên gạch long lẻo như được ai đó vô hình gắn chặt lại, những lỗ thủng trên tường được phủ kín bằng một lớp tro đất mới, mái ngói cũng chỉnh lại cho đỡ dột nhìn tuy vẫn đơn sơ, nhưng bỗng trông ra vẻ có người ở thật sự. Ngay cả tấm bảng "Vô Ưu Tông" trước sân, cũng phát ra ánh sáng dịu nhẹ bao quanh trông như một tia hào quang duy nhất của nơi hoang vu này. Tiêu Dạ ngơ ngác nhìn quanh:
“Sư phụ, người có... pháp thuật sửa nhà thật hả!?”
Trương Phàm thì vẫn ngồi lười biếng bên gốc cây, tay ve vẫy một chiếc thẻ bài màu xám, bất đắc dĩ nói:
“À, ta gọi là… tu sửa bằng tâm. Đẳng cấp cao lắm, sau này ngươi chưa chắc học nổi.”
Tiêu Dạ gật gù, mắt sáng rỡ như phát hiện ra đại đạo lý gì đó.
Bỗng nhiên, Trương Phàm bắt đầu nghiêm túc, mắt nhìn bảng hệ thống trước mặt, tay nhấn nút 'kích hoạt'.
“Vô Ưu Cơ hộ tông đại trận”
Hắn siết nhẹ tấm lệnh bài trong tay. Một luồng linh lực mờ nhạt thấm vào. Tấm lệnh bài bỗng khẽ run lên, phát ra ánh sáng màu xám bạc lặng lẽ, như màn sương buổi sớm lan tỏa. Ngay sau đó một luồng khí tức kỳ dị khuếch tán ra, vô hình nhưng lại khiến lòng người cảm thấy một trận yên ổn khó tả. Trong nháy mắt, quanh ngọn núi nhỏ, gió ngừng thổi, cỏ cây khẽ rũ mình. Một tầng khí mỏng mơ hồ hình thành, không che chắn mạnh mẽ, nhưng giống như một lớp màn vô hình cách biệt thế giới bên ngoài. Tiểu Dạ há hốc mồm, nhìn quanh, mơ hồ cảm nhận được: dường như tiếng chim kêu cũng trở nên nhỏ đi, dường như… tâm thần cậu cũng yên tĩnh hơn rất nhiều. Tiểu Dạ lẩm bẩm:
“Đây là... trận pháp sao?”
Thiếu niên tóc bạc thu tay lại, ánh mắt lãnh đạm:
"Chỉ là một tiểu trận phòng hộ thô sơ. Có thể tạm thời ngăn bớt chút ánh mắt thăm dò."
Tuy miệng nói nhạt nhẽo, nhưng sâu trong lòng cậu cũng thầm gật đầu nhìn vào bảng thông tin hiện trước mắt:
[Vô Ưu Cơ đại trận]
[Công dụng:
Phòng ngự tuyệt đối: Ngăn cản công kích của đối phương. Điều kiện đối phương cao hơn ký chủ một đại cảnh giới trở xuống.
Ẩn tàng khí tức: Toàn bộ khí tức sinh linh trong tông môn sẽ bị che giấu hoàn toàn. Điều kiện đối phương cao hơn ký chủ một đại cảnh giới trở xuống.
Phản kích giới hạn: Khi bị t·ấn c·ông, đại trận có thể phản đòn một phần lực lượng của đối phương.]
Hắn gật gù hài lòng. Dù còn yếu, nhưng đối với một tông môn mới khai sáng, đây đã là một bước đi vững chắc. Từ bây giờ, Vô Ưu Tông đã thực sự có nền móng đầu tiên!
Thế giới yên tĩnh chưa được bao lâu. Từ sườn núi phía xa, một nhóm bảy tám tên áo xám đeo đao xách kiếm ầm ĩ tiến tới. Dẫn đầu là một gã đại hán mặt rỗ, ánh mắt gian ác.
"Chính ở đây!" Hắn liếm môi, nhe răng cười gằn:
"Một lũ ngu ngốc nào đó dám dựng bảng lập tông trên địa bàn chúng ta? Hừ, đúng là không biết trời cao đất dày!"
"Đại ca, nơi này hình như có... trận pháp?" Một tên thuộc hạ cẩn thận.
Tên mặt rỗ hừ lạnh: "Trận pháp? Một đám nghèo rớt như vậy mà cũng bày được trận? Bố mày thổi một cái cũng bay!"
Gã cất bước, giơ tay chém vào tầng khí mờ trước mặt.
Ầm!
Một luồng lực kỳ dị dội ngược lại, hất hắn lùi ba bước, sắc mặt trắng bệch.
"Khụ... khụ!"
Tên mặt rỗ trợn trừng mắt, ho khan, mồm suýt phun máu.
"Cái... cái quái gì vậy?!"
Đám thuộc hạ run lên, ánh mắt bắt đầu lộ vẻ hoảng sợ.
Trong căn nhà đơn sơ, thiếu niên tóc bạc đang chậm rãi rót một chén nước lạnh. Nghe âm thanh bên ngoài, hắn nhếch môi cười nhạt:
"Đến rồi à."
Trương Phàm bình thản như biết rồi như vậy vì khi nãy hắn đã nhận được tin từ hệ thống:
[Nhiệm vụ phụ: Hộ Tông 1]
[Nội dung: Tông môn mới thành lập bị người ức h·iếp. Chưởng môn vĩ đại có trách nhiệm ra tay xử lý, hiển hiện uy danh.]
[Mục tiêu: Đánh bại kẻ địch.]
[Phần thưởng: Vô Ưu Phần Thiên Quyết - bản độc quyền, 50 điểm hệ thống]
Trương Phàm lười biếng đặt chén nước xuống, phất tay áo đứng dậy. Hắn lười biếng nói với Tiểu Dạ đang ngồi một bên tu luyện:
"Dạ tử, nhìn cho kỹ, đây là bài học nhập môn đầu tiên."
Tiểu Dạ mắt sáng lên như chú cún: "Vâng, sư phụ!"
Trước cổng, đám người áo xám vẫn đang gào thét, muốn đập nát cái bảng gỗ.
Tên mặt rỗ quát lớn:
"Chỉ là một đám phế vật, cũng đòi lập tông? Lên cho tao!"
Bọn chúng kéo nhau xông tới, khí tức hiện ra rõ ràng: đa số đều là tứ phẩm tiểu hồn duy chỉ có tên mặt rỗ là lục phẩm tiểu hồn, cao hơn Trương Phàm hai tiểu cảnh giới. Nhưng làm thế nào bọn chúng cũng không bước vào được Vô Ưu Tông chỉ có thể đứng trước cổng lớn chửi bới. Trong lúc đang chửi hăng say không khí bỗng trầm xuống. Một luồng sát ý lạnh thấu xương tựa như thiên ma vạn quỷ đột ngột bủa vây. Giữa sân, thiếu niên tóc bạc trắng chậm rãi bước ra. Đôi mắt hắn trầm lặng, sâu như vực thẳm. Sau lưng hắn, một hư ảnh to lớn mờ ảo ẩn hiện một gương mặt nữa xương nữa huyết nhục, một bộ giáp đen vỡ nát loang lỗ máu thịt, tay cầm một chiếc huyết mâu đầy phù văn kỳ thắm đẫm khí tức thời gian, một đôi cánh tàn rách phất phơ, một luồng tử khí lượn lờ như địa ngục mở cửa. Vừa xuất hiện, cả mảnh đất lập tức run rẩy khe khẽ. Áp lực nặng nề như cả ngàn vạn oan hồn đè nặng trên vai, khiến đám áo xám sắc mặt đại biến, cơ thể cứng đờ. Tên mặt rỗ còn chưa kịp phản ứng, một luồng sát khí vô hình đã ập tới.
ẦM!!
Mấy tên tứ giai tiểu hồn bị hất bay ra ngoài sân như một bao vải rách, đập thẳng vào thân cây. Chỉ còn lại tên mặt rỗ, không chạm vào được một sợi tóc của Trương Phàm, đã quỳ rạp xuống đất gồng gánh chống đỡ dưới áp lực võ hồn, run như cầy sấy.
"Tha... tha mạng! Tiền bối tha mạng!"
Trương Phàm chắp tay sau lưng, một chữ lạnh lẽo rơi xuống:
“Biến!”
Đám người áo xám lập tức lồm cồm bò dậy, đỡ nhau chạy thục mạng xuống núi, không dám ngoái đầu nhìn lại.
Trương Phàm thu hồi võ hồn, dáng vẻ như chẳng tốn chút sức lực nào. Nhưng thật ra trong lòng hắn vẫn không quá muốn sử dụng Tu La Võ Hồn bởi tràng diện tàn ác, quỷ dị mà nó tạo ra. Chỉ có điều hiện tại, ngoài Tu La Võ Hồn hắn vốn chẳng có gì để sử dụng.
Tiêu Dạ hai mắt trọn dẹt, trong lòng sùng bái sư phụ lên trời.
“Sư phụ thật là soái a!”
Âm thanh hệ thống lại vang lên:
[Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ tông môn lần đầu tiên! Nhận được: Vô Ưu Phần Thiên Quyết – bản độc quyền]
[Chúc mừng kí chủ nhận được Vô Ưu Phần Thiên Quyết – bản độc quyền. Có muốn dùng 100 điểm hệ thống trực tiếp học?]
Âm thanh hệ thống lạnh nhạt vang lên trong đầu Trương Phàm.
“Học!”
Thiếu niên tóc bạc ngắn gọn trả lời.
[Ký chủ sử dụng 100 điểm hệ thống trực tiếp học Vô Ưu Phần Thiên Quyết đạt được sơ thành.]
[Điểm hệ thống còn lại: 50]
Ngay khoảnh khắc đó, một luồng sáng dịu dàng như gió xuân tràn vào thức hải của Trương Phàm. Những dòng văn tự cổ xưa, từng chữ từng chữ như được khắc vào linh hồn hắn.
Ầm!
Một luồng khí tức kỳ dị đột ngột bùng phát. Khí huyết toàn thân Trương Phàm sôi trào, nguyên khí trời đất tự nhiên hội tụ về quanh thân hắn. Tóc bạc nhẹ bay, áo choàng mỏng phần phật. Trong đầu hắn, từng tầng ảo ảnh hiện ra — một bầu trời xanh thẳm vô biên, một dáng người nhàn nhã bước đi giữa mây trắng, vạn vật đều không thể lay động tâm hắn.
Vô Ưu Phần Thiên Quyết, chính là lấy "vô ưu" làm gốc, "phần thiên" làm chí — tâm như mây trắng, đạo như trời cao, ung dung mà tuyệt đối bá đạo!
Từ Vô Ưu Phần Thiên quyết sơ thành Trương Phàm nhận được chiến kỹ Thiên Hỏa Trấn Ngục - Khi thi triển, điều động hồn lực trong cơ thể kết hợp với thiên địa chi khí, tạo thành một vầng hỏa vân. Tuy nhiên chiến kỹ này cực kì tiêu hao hồn lực. Với tu vi hiện tại của Trương Phàm hắn chỉ có thể thi triển một lần.
“Cuối cùng cẩu hệ thống cũng cho ta được một thứ ra hồn!”
Nhưng hắn lười biếng nhận ra rằng vẫn vậy, vẫn chẳng có gì trong tay, hắn nghèo, tông môn vẫn nghèo. Bất chợt âm thanh hệ thống vang lên phá tan đi quá trình tự khổ của một thiếu niên nghèo.
[Hệ thống phát động: Nhiệm vụ chính tuyến: Phát triển tông môn 1]
[Nội dung: Một tông môn muốn phát triển không thể nào thiếu đi các đệ tử thân yêu.]
[Yêu cầu: Nâng số lượng đệ tử lên (1/3) – Thời gian: 7 ngày]
[Phần thưởng: bản vẽ Vô Ưu Tông đại điện, kinh nghiệm phù (sơ cấp) x 1, trang bí thuật vô danh (2/5) 50 điểm hệ thống]
“Ầy... hệ thống này ngày càng có tình người!”
Hắn nhìn vào nhiệm vụ mỉm cười không khỏi trêu chọc hệ thống.
Gió nhẹ thổi qua đỉnh núi hoang, mang theo tiếng cười khẽ của thiếu niên bay xa... Một hành trình mới, từ nơi nghèo rách này, lặng lẽ bắt đầu.