Bất kể là thái độ hay giọngk nói của ông cụ Hoắc đều vô cùng thân mật. Cô bé này đang rất khẩn trương và luống cuống.
Đôi đồng tử đen láy của Tần Nguyễn đột nhiên co lại, bàn tay đặt trên lan can nắm thật chặt, cơ thể cứng đờ tại chỗ không thể nhúc nhích. Thấy Tần Nguyễn đã khôi phục trạng thái cũ, anh nhẹ giọng hỏi: “Sao em không ngủ thêm một lát?”
“Em đói” Khóe môi Tam gia hơi cong lên: “Phòng ăn đã chuẩn bị xong bữa sáng, lát nữa cùng đi xem em thích ăn gì. Anh còn bảo người ta nấu chút canh bổ máu, nếu em thích món nào thì cứ nói với đầu bếp, bọn họ sẽ nấu cho em.” “Dạ” Tần Nguyễn lơ đãng đáp.
Ngay sau đó hai người đi đến chỗ số pha, đứng ở trước mặt ông cụ Hoắc và cha của Hoắc Vân Tiêu. Tần Nguyễn nhìn gương mặt dù mới gặp lần đầu nhưng đã rất quen thuộc của ông cụ mà ngỡc ngàng.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô nắm lấy tay vịn lan can, khuôn mặt xinh đẹp hơi đơ ra. Hoắc Vân Tiêu giới thiệu với Tần Nguyễn: “Đây là ông nội của anh, bây giờ em đã vào nhà họ Hoắc, em biết phải gọi thế nào chưa?”
Giọng Hoắc Vân Tiêu rất dịu dàng vui vẻ, anh nắm lấy tay Tần Nguyễn và khẽ cào vào mu bàn tay cô. Tần Nguyễn ngước đôi mắt đen láy nhìn ông lão ngồi trên ghế sô pha.
Cô không tin đối phương không biết tên mình. Tần Nguyễn ngoan ngoãn đáp: “Tần Nguyễn ạ”
Giọng nói trong trẻo ngoan ngoãn và kèm thêm một chút xa cách, không hề có sự thoải mái như khi ở với Hoắc Vân Tiêu. Rõ ràng là Tam gia đang bảo vệ vợ trước mặt người lớn trong nhà.
Ông cụ Hoắc yêu đứa cháu út Hoắc Vân Tiêu nhất, có thể nói rằng ông cụ rất hiểu đứa cháu này. Thấy Tần Nguyễn luống cuống như vậy, Tam gia đau lòng, anh bèn đứng dậy và thong dong bước về phía cô.
Hoắc Vân Tiêu đi tới trước mặt Tần Nguyễn, anh nắm lấy tay cô, dẫn cô vào phòng khách. Hoắc Vân Tiêu nắm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Tần Nguyễn, anh giới thiệu: “Ông, ba, cô ấy là Nguyễn Nguyễn, cô ấy vẫn còn nhỏ và dễ ngượng ngùng, mọi người đừng dọa cô ấy”
Đứng trước sự uy nghiêm của người chủ gia tộc tiền nhiệm, và chủ gia tộc hiện tại của nhà họ Hoắc, cho dù là người cầm đầu của các thể gia khác cũng phải sợ hãi, chứ đừng nói đến một cô gái trẻ như Tần Nguyễn. Mặc dù bây giờ ông cụ không còn ở trong nội các nữa, nhưng sức ảnh hưởng của ông cụ vẫn không hề suy giảm.
Hoắc Vân Tiêu quay đầu nhìn Tần Nguyễn đang đứng trên bậc thang, mặc dù trên mặt cô không có biểu cảm gì, nhưng cũng không ngăn cản được Tam gia nhìn thấu tâm tư của cô. Tần Nguyễn thật thà nói.
Cô ngủ cho đến lúc tự nhiên tỉnh dậy, nhưng đúng là cô đói bụng thật. Dự mưu ban đầu của họ thật sự không thể tha thứ, nhưng quá trình lại đầy bất ngờ.
Âm mưu của nhà họ Tô lại đưa đến một cô cháu dâu cho nhà họ Hoắc. Anh làm động tác này rất kín đáo, không để ai phát hiện.
Tần Nguyễn là người trong cuộc nên cảm nhận được động tác nhỏ của anh. Ông cụ đã nhìn Hoắc Vân Tiêu lớn lên, ngoại trừ người nhà, ông cụ chưa bao giờ thấy đứa cháu này của mình quan tâm đến ai, đặc biệt là phụ nữ.
Cái đêm tại khách sạn Hoàng Đình đúng là do nhà họ Tô sắp đặt. Có anh ở bên cạnh, sự khẩn trương và luống cuống trong lòng cô cũng tan đi rất nhiều.
Tần Nguyễn nhìn ông cụ đang ngồi trên ghế sô pha, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, cô gọi dứt khoát: “Ông nội”