Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn phủ một tầng u ám, cô lạnh lùng nhìn Lâm Hạo, xuyên qua lớp da này nhì1n thấu Hàn Khả Tâm ở bên trong. Hoắc Xuyên không phủ nhận, cảm xúc căng thẳng cũng dịu xuống.
Anh ta gỡ băng đạn trong tay xuống và kéo chốt lại. Hoắc Xuyên ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh này thì lo lắng hô lên, sau đó chạy nhanh tới.
Anh ta tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì nên móc cả súng đeo ở bên hông ra. Thân là đàn ông mà lại có cử chỉ của phụ nữ, thật sự quá cay mắt.
Hàn Khả Tâm tự biết mình không phải là đối thủ của Tần Nguyễn, nếu muốn đánh nhau thật thì chắc chắn cô ta sẽ chết. Hàn Khả Tâm hít sâu vào một hơi rồi nói với giọng bình tĩnh: “Tôi thật sự biết sai rồi.”
Tần Nguyễn uể oải lên tiếng: “Ừ.” Sứ giả rất bình tĩnh, lạnh lùng nói với Hàn Khả Tâm: “Cô đừng gọi tôi như vậy, nếu để phía trên biết thì chức vụ của tôi khó mà giữ được.”
Sứ giả bọn họ cũng có điểm mấu chốt, phía trên nghiêm cấm bọn họ không được yêu đương với quỷ, là để phòng ngừa bọn họ lạm dụng chức quyền, vì ham muốn ích kỷ của bản thân mà làm những điều sai trái. Sắc mặt của sứ giả cũng khó coi, anh ta cúi đầu cung kính nói với Tần Nguyễn: “Nữ quỷ này nhất quyết muốn đến gặp cô, tôi bị cô ta làm cho đau cả đầu. Đến quấy rầy Tần tiểu thư đang nghỉ ngơi như thế này là lỗi của tôi, bây giờ tôi lập tức đưa cô ta đi.”
Tần Nguyễn vội vàng phất tay: “Nhanh, nhìn cô ta là tôi lại thêm phiền.” “Không đâu!” Hàn Khả Tâm ỏn ẻn từ chối.
Phải công nhận rằng cô ả này thật sự có một giọng nói hay. Quan sát ở khoảng cách gần Tần Nguyễn mới phát hiện tay sứ giả này đang bị thương khá nặng: “Trên người anh có vết thương?”
Giọng nói của tay sứ giả cứng nhắc, không chứa tình cảm: “Không có gì đáng ngại đầu ạ, tôi chỉ cần xuống dưới an dưỡng một thời gian là ổn thôi.” “Tôi còn tưởng rằng có người tập kích.”
“Anh quá khẩn trương rồi.” Roi vàng trong tay Tần Nguyễn biến mất, cô tiến lên đỡ Lâm Hạo rồi để anh ta tựa vào vách tường, sau đó chậm rãi trượt xuống ngồi trên mặt đất.
“Phu nhân!” “Lâm Hạo” vội vàng xua tay: “Không phải, gần đây đạo trưởng ô tham lam lắm, tôi và mẹ sợ gã ra tay với chúng tôi nên vẫn tách ra tránh né. Hôm nay gã gọi chúng tôi đến gặp gã, ai dè gã lại trực tiếp... nuốt mất mẹ tôi, còn muốn ăn cả tôi. Sau đó anh trai sứ giả này xuất hiện, tôi mới tránh thoát được một kiếp.”
Lúc Hàn Khả Tâm gọi anh trai sứ giả, cô ta đang dùng cơ thể của Lâm Hạo, trong miệng nói ra những lời ỏn à ỏn ẻn khiến người ta nổi da gà. “Tôi không ra đâu!”
Lâm Hạo lùi lại hai bước, nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt cảnh giác. Vì nghe thấy động tĩnh một cái là chạy ra ngay, nên trên người Hoắc Xuyên chỉ mặc một cái áo ba lỗ.
Tần Nguyễn mím môi, vươn tay vỗ vỗ lưng anh ta, nhẹ nhàng nói: “Đừng kích động như vậy, không có chuyện gì xảy ra đâu.” Đạn đã lên nòng cứ như vậy được rút đi.
Tần Nguyễn chỉ vào Lâm Hạo ngồi trên mặt đất và nói với Hoắc Xuyên: “Tôi có thể giải quyết chuyện ở đây, anh đưa Lâm Hạo vào phòng đi.” Sứ giả thấy Tần Nguyễn nhìn sang thì hơi cúi người.
Tần Nguyễn cũng nhẹ nhàng gật đầu với anh ta. Tần Nguyễn thấy nực cười: “Đây chính là thái độ xin lỗi của cô à?”
Đây là lần đầu tiên cô gặp được cái kiểu xin lỗi hùng hồn như thế này đấy. “A!” Đôi mắt Tần Nguyễn rũ xuống, cô đưa tay lên che miệng ngáp một cái.
Cô khoanh tay, liếc nhìn tay sứ giả ở bên cạnh, nghi ngờ hỏi: “Anh đưa cô ta tới đây là đề cô ta nói với tôi mấy lời vớ vẩn này à?” Hàn Khả Tâm vội vàng nói: “Chờ một chút!”
Tần Nguyễn nhướng mắt: “Cô còn điều gì muốn nói?” Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm!
Cô không tin Hàn Khả Tâm sẽ hối cải, và đi xin lỗi cô mà không vì lợi ích gì. Lâm Hạo vốn có đôi lông mày rậm, khuôn mặt tuấn tú kiến nghị, lại có một chút khí chất hơi thô lỗ.
Cô ta gọi anh trai khiến tay sứ giả đứng bên cạnh Tần Nguyễn suýt nữa lên đường. “Tôi... tôi sai rồi.”
“...” Tần Nguyễn trừng mắt, không tin nổi mà nhìn Hàn Khả Tâm. Tần Nguyễn trơ mắt nhìn anh ta chạy tới, cho đạn lên nòng, trong hành lang vang lên âm thanh lạch cạch.
Chỉ khoảng hai, ba giây mà Hoắc Xuyên đã lao đến nơi rồi. Bên trong đôi mắt của Hoắc Xuyên đầy lạnh lùng, ánh mắt không cảm xúc cảnh giác nhìn xung quanh. Tốc độ của Hoắc Xuyên quá nhanh làm Tần Nguyễn không kịp giải thích.
Cô đứng ở sau lưng Hoắc Xuyên, đập vào mắt là bóng lưng căng thẳng của anh ta. Ngay lúc Tần Nguyên thu tầm mắt thì đồng tử trong mắt đột nhiên co lại.
Cô phát hiện quanh người của tay sứ giả này tràn ra âm khí rất đậm, bên trong loáng thoáng còn có cả Huyết sát. Sứ giả chậm rãi nói: “Thất gia và Bát gia từng nói với cô ta rằng, nếu được cô tha thứ thì cô ta mới không bị luân hồi thành súc sinh.”
“Thì ra là thế.” Cô nghi ngờ tại mình có vấn đề, Hàn Khả Tâm vậy mà lại nhận là mình sai, mặt trời mọc ở hướng tây à.
Tần Nguyễn dùng ngón út móc lỗ tai, vẻ mặt ngạc nhiên: “Cô nói cái gì cơ?” Tần Nguyễn nở nụ cười tươi như hoa.
Đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, thấy Hàn Khả Tâm đang trông mong mà nhìn mình, cô lạnh lùng phun ra ba chữ: “Không tha thứ.” Anh ta đứng chắn ở trước mặt Tần Nguyễn, đôi mắt hung ác lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Lâm Hạo đang ngồi tựa lưng vào vách tường.
Phát hiện lồng ngực của đối phương vẫn có hô hấp, những tư thế phòng ngự của anh ta vẫn không hề thả lỏng một chút nào. Tần Nguyễn không thể nhìn nổi nữa: “Hàn Khả Tâm, mau cút ra khỏi cơ thể Lâm Hạo!”
Cô sợ sau này mình không có cách nào nhìn thẳng vào gương mặt này của Lâm Hạo mất. Kh7óe môi Tần Nguyễn nhếch lên thành một nụ cười tà ác, đôi mắt đen như mực nhìn thẳng vào “Lâm Hạo”: “Hàn Khả Tâm, cô đừng ép tô2i ra tay, tôi sẽ không nương tay với cô đâu. Nếu để tôi ra tay thật là cô phải chịu khổ đấy.”
Hai tay Lâm Hạo nắm chặt0 thành nắm đấm, như thể mình là... một người phụ nữ yếu đuối, đang bị người khác bắt nạt vậy. Anh ta lại cúi người với Tần Nguyễn: “Tần tiểu thư.”
Tần Nguyễn rất nổi tiếng trong giới sứ giả Địa Phủ, có thể nói là ai cũng biết cô. Vẻ mặt anh ta rất nghiêm túc, giọng trang nghiêm: “Có cần tôi báo cho Tam gia không ạ?” Tần Nguyễn khoát tay: “Không cần đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi, anh đưa Lâm Hạo về phòng trước đi.” Hoắc Xuyên gật đầu bước đến chỗ Lâm Hạo, sau đó khiêng người đi.
Sau khi hai người vào phòng, nét mặt ôn hòa của Tần Nguyễn biến mất, có kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mặt của Hàn Khả Tâm. Tần Nguyễn rũ mắt xuống, cô thuận miệng hỏi: “Ma khí trên người anh từ đâu ra?”
Giọng điệu của tay sứ giả vẫn lạnh lùng máy móc giống hệt lúc trước: “Bị tà đạo trốn thoát khỏi Địa Phủ gây thương tích ạ, nên trên người có dính một chút ma khí.” Hàn Khả Tâm ấp úng nói: “Cô phải tha thứ cho tôi.”
Tần Nguyễn cười lạnh, cô hơi hất cằm với tay sứ giả: “Anh nói cho tôi biết, có chuyện gì đang xảy ra vậy?” Nhìn thấy roi vàng, mặt Hàn Khả Tâm biến sắc, gần như là ngay lập tức bay nhanh rời khỏi cơ thể Lâm Hạo.
Lâm Hạo bị quỷ nhập, cơ thể không chịu đựng được mà lảo đảo ngã về phía sau. Hàn Khả Tâm bị cô nhìn mà sợ hãi, bước chân bất giác lùi lại: “Sao cô lại nhìn tôi chằ2m chằm như thế?”
Đôi mắt thâm thúy của Tần Nguyễn nhìn Hàn Khả Tâm không chớp mắt: “Hàn Khả Tâm, cô xấu hổ cái gì? Mau7 lăn ra đây!” Tần Nguyễn tỏ ra châm chọc, khinh thường: “Tôi không nhớ mình đã từng phá hủy gương mặt của cô, đừng có mà cái gì cũng đổ hết lên đầu tôi.”
Oán hận trong mắt Hàn Khả Tâm không hề che giấu một chút nào: “Nếu không phải cô, tôi và mẹ cũng sẽ không chết, chết rồi cũng không bị đạo trưởng Ô lợi dụng. Cô biết gương mặt này của tôi bị hủy như thế nào không? Là bị ác quỷ Địa Ngục gây ra đấy, tất cả đều là tại cô!” Sứ giả sống ở Địa Phủ quanh năm, chạy qua chạy lại giữa quỷ vực và Địa Ngục nên phần lớn đều có màu da trắng xanh, đến ngay cả hai vị sứ giả Thất gia và Bát gia cũng là như thế.
Nhưng sắc mặt của vị sứ giả này gần như trong suốt, hồn thể của anh ta cũng có một luồng ma khí quanh quẩn như ẩn như hiện. Đôi mắt đen như mực của Hàn Khả Tầm nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn không chớp mắt.
Tần Nguyễn nhíu mày: “Tôi biết rồi, còn có việc gì nữa không?” Sứ giả gật đầu, vô cùng xác định nói: “Hàng thật 100%.”
Cảm xúc của Hàn Khả Tâm không quá ổn định, cô ta nổi giận đùng đùng: “Tần Nguyễn, cô đừng có quá đáng, tôi đã nói tôi sai rồi còn gì!” Ngay tại lúc Tần Nguyễn đi về phía Hàn Khả Tâm, cô ta bỗng quay đầu nhìn về phía bên trái, trong mắt toát ra ánh nhìn cầu cứu.
Tần Nguyễn nhìn theo ánh mắt của cô ta thì thấy một vị sứ giả Địa Phủ đang đứng cách đó không xa. Tần Nguyễn gật đầu, lại cẩn thận kiểm tra tay sứ giả trước mặt, nhìn các phương diện thì không phát hiện ra cái gì không ổn, lúc này mới hơi yên lòng một chút.
Cô quay đầu nhìn Hàn Khả Tâm đang ở bên trong cơ thể Lâm Hạo: “Cô vẫn luôn đi theo bên cạnh đạo trưởng Ô?” Sắc mặt Tần Nguyễn trở nên trầm tư: “Anh lại bị quỷ gây thương tích?”
Sứ giả cũng thấy khó trả lời, anh ta ủ rũ, giọng buồn buồn nói: “Tần tiểu thư không biết ấy chứ, gã tà đạo kia trong khoảng thời gian ngắn đã tu luyện rất nhanh, lúc tôi đi tìm kiếm ở bên ngoài thì đụng phải gã, gã đó đang đánh nhau với nữ quỷ này. Và tôi bị thương lúc đánh nhau với đối phương.” Hàn Khả Tâm buồn bực, xấu hổ nói: “Tôi nói là tôi sai rồi, tôi có lỗi với cô, tôi không nên gây tổn thương cho cô!”
Tần Nguyễn quay sang hỏi tay sứ giả: “Anh có chắc vong hồn mà anh đưa tới này chính xác là Hàn Khả Tâm không?” Sắc mặt của Tần Nguyễn bình tĩnh trở lại, cô vẫy tay với sứ giả: “Anh qua đây.”
Sứ giả hơi do dự rồi bay về phía Lâm Hạo và Tần Nguyễn. Khuôn mặt của Hàn Khả Tâm giống như vỏ cây khô, nếp nhăn trên mặt còn nhiều hơn một bà già 80 tuổi.
Nhìn cẩn thận sẽ thấy bên trong nếp nhăn trên mặt cô ta còn có cả tơ máu. Hàn Khả Tâm muốn có mối quan hệ với vị sứ giả này, nhưng đối phương lại không đồng ý và luôn giữ khoảng cách với cô ta.
Sắc mặt cô ta thay đổi mấy lần, còn dùng đôi chân dài của Lâm Hạo mà giậm chân bình bịch, thể hiện rõ dáng vẻ của con gái. Hoắc Xuyên không quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh, anh ta thấp giọng hỏi: “Phu nhân, Lâm Hạo sao vậy?”
“Bị quỷ nhập vào người nên tạm thời ngất đi thôi.” Giọng nói này mà nghe vào tai cánh đàn ông là sẽ có cảm giác như bị cào nhẹ trong lòng vậy.
Tần Nguyễn cười lạnh, cô cũng không nói nhiều với cô ta, lực Minh Thần trong tay ngưng tụ thành roi vàng. Hoắc Xuyên không yên tâm: “Một mình phu nhân không sao chứ ạ?”
Tần Nguyễn nhíu mày: “Có sao anh cũng không giúp được.” Tần Nguyễn nói đùa, nhưng Hoắc Xuyên lại tưởng thật. Vừa nghe thấy chữ quỷ là Hoắc Xuyên hiểu ngay.
Anh ta thu lại tư thế phòng ngự bảo vệ Tần Nguyễn, đứng thẳng người, mặt hướng về phía Tần Nguyễn.