hãi. So sánh dáng vẻ chật vật của cô ở kiếp trước với gương mặt sợ hãi của Hàn Khả Tâm bây giờ, không thể nói là trong lòng cô không vui được.
Tần Nguyễn khẽ nhướng đôi mày thanh tú, trong mắt là sự kiêu ngạo coi thường mọi thứ trên đời, cô rất thích dáng vẻ chật vật vì sợ hãi của Hàn Khả Tâm. Kiếp trước, Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm chính là hai kẻ cầm đầu sát hại cô và con của cô!
Trong mắt Tần Nguyễn lóe lên một tia sáng đỏ, quanh người cô hiện ra luồng sát khí âm u lạnh lẽo nồng đậm, từ cơ thể cô tỏa ra cảm giác áp bức và uy áp bao phủ khắp toàn thân Hàn Khả Tâm và tay sứ giả, khiến họ run lẩy bẩy. Hàn Khả Tâm bị sự vô tình và cứng đầu của Tần Nguyễn chọc giận, cô ta hít sâu một hơi: “Tần Nguyễn, cô không tha thứ cho tôi thì tôi không thể được làm người, cô thật sự phải nhẫn tâm như vậy sao?”
Đôi mắt lạnh lẽo của Tần Nguyễn nhìn Hàn Khả Tâm, bên trong có sát khí tràn cả ra ngoài. Hàn Khả Tâm: “Cô vẫn còn sống rất tốt đấy thôi, tôi và mẹ đều đã chết rồi mà cô vẫn còn sống! Cứ s7o đo chuyện lúc trước thì có ý nghĩa gì?!”
Tần Nguyễn xì khẽ, trong mắt toát ra tia sáng lạnh lẽo: “Đó là bởi vì tôi đã từng c2hết rồi! Hai mẹ con các người nợ tôi sáu mạng người, vậy tại sao tôi lại phải tha cho các người? Không khiến hồn phách các người tan b0iến đã là tôi nhận từ nương tay rồi đấy. Vậy mà cô còn có mặt mũi nào cầu xin tôi tha thứ, cô dựa vào cái gì? Dựa vào hai cái mạng của cô và mẹ cô à? Hay dựa vào chính da mặt dày của cô?!” Thái độ của cô vô cùng rõ ràng.
Hàn Khả Tâm cắn răng: “Coi như để tích đức cho đứa con trong bụng cô đi, cô làm ơn tha cho tôi một mạng, tôi đã chết rồi, cô không thể đồng tình với tôi à?!” Mỗi lần cô ta lùi lại một bước là Tần Nguyên lại ép sát, khiến cô ta không còn nơi nào để trốn.
Giờ khắc này, Hàn Khả Tâm giống như con mồi ở trong túi bị Tần Nguyễn tìm được. Tần Nguyễn kìm nén ý muốn giết người trong lòng, ánh mắt nặng nề mà nhìn Hàn Khả Tâm: “Cô mau chóng nhận lúc tôi không muốn giết người mà cút nhanh lên!”
Hàn Khả Tâm là vong hồn có tên trong danh sách của Địa Phủ, ngoại trừ Minh Vương thì không ai có đủ tư cách xóa sổ vong hồn của Địa Phủ. Tần Nguyễn quét ánh mắt lạnh lẽo về phía sứ giả, giọng của cô rất bình tĩnh, cô nói: “Anh đi đi, để cô ta ở lại.”
Sắc mặt sứ giả sợ hãi bất an: “Tần tiểu thư, thế này... tôi xuống dưới không tiện bàn giao đâu.” Rõ ràng là cô ả này không biết hối cải, đã tự đưa tới cửa rồi mà còn dám đem con của cô ra để nói, đúng là muốn chết.
Hàn Khả Tâm cũng nổi giận: “Tần Nguyễn, cô thật sự không buông tha cho tôi?” Hồn thể của Hàn Khả Tấm dán ở trên vách tường, cô ta cảm nhận được sát khí tràn ra từ cơ thể của Tần Nguyễn.
Cô ta run giọng: “Tần Nguyễn, cô không thể giết tôi được, cô sẽ xuống Địa Ngục!” “Anh nói với Minh Vương là tôi muốn vong hồn của Hàn Khả Tâm, xảy ra hậu quả gì một mình tôi gánh chịu!”
Tần Nguyễn liếc nhìn ánh mắt hoảng sợ của Hàn Khả Tâm, cô cười khẩy: “Đã đưa tới của chịu chết thì tôi còn lý do gì để nhân từ nương tay.” Tần Nguyễn cười nhạo, cô gặp báo ứng còn chưa đủ nhiều sao?
Kiếp trước bị mất con, mất người thân, tan cửa nát nhà. Nếu như không có Tam gia thì cô mãi mãi chỉ là một cô hồn dã quỷ. Hàn Khả Tâm không biết Tần Nguyễn được tái sinh, cũng không biết ở kiếp trước, Tần Nguyễn đã phải chịu sự đau đớn khổ sở như thế nào dưới sự tính toán của mẹ con cô ta.
Cô ta lơ ngơ, không có thời gian suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Tần Nguyễn, cơn phẫn nộ chiếm lấy đầu óc khiến cô ta hoàn toàn mất lý trí. Cô đi đến trước mặt Hàn Khả Tâm, khóe miệng cong lên thành một nụ cười tàn nhẫn vô tình: “Hàn Khả Tâm, hôm nay tôi sẽ để cô chết được rõ ràng, tất cả những món nợ ở kiếp trước lẫn kiếp này, tôi đều sẽ đòi lại từng cái một ở trên người cô!”
“Cô đang nói cái gì vậy?!” Hàn Khả Tâm căn bản nghe không hiểu, nhưng cô ta nhìn ra được Tần Nguyễn có gì đó không thích hợp.
Vì quá sợ nên hồn thể của cô ta cứ trôi về phía sau. Những lời nói này của Hàn Khả Tâm lại nhắc nhở cô.
Kiếp trước đứa con vô tội của cô bị hại, vậy tại sao cô lại phải buông tha cho Hàn Khả Tâm. Ánh mắt Tần Nguyễn trở nên âm trầm, tràn ngập lệ khí mà nhìn trùng trùng vào Hàn Khả Tâm, cô lạnh lùng nói từng chữ: “Tôi không tha thứ, cũng không đồng tình!”
Con của cô không cần bất cứ kẻ nào đến khoa chân múa tay. Đúng lúc này, Hàn Khả Tâm đột nhiên xuyên qua tường, hồn thể tiến vào bức tường được một nửa.
Ánh mắt sắc bén của Tần Nguyễn hơi nheo lại, cô dùng tay không bắt lấy linh hồn muốn chạy trốn của Hàn Khả Tâm. Nhưng điều kiện tiên quyết là Tần Nguyễn có thể nhịn được.
Nhưng Hàn Khả Tâm làm sao từ bỏ được, cô ta tới đây là để có được một cầu tha thứ của Tần Nguyễn. Minh Vương mà lên cơn giận thì thấy phơi đầy đất.
Minh Vương có ơn với Tần Nguyễn, lúc bình thường thì cô sẽ không muốn gây thêm phiền toái, bớt được chuyện nào hay chuyện đấy. Hàn Khả Tâm càng sợ hãi thì cơn tức giận trong lòng Tần Nguyễn lại giảm đi một chút.
Gương mặt sợ hãi và dáng vẻ run rẩy của Hàn Khả Tâm quá lấy lòng được cô. Cô lật tay hất mạnh lên, vong hồn trong tay bị cô ném xuống đất.
Hồn thể của Hàn Khả Tâm run run rẩy rẩy co quắp trên mặt đất, cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo và uy áp từ cơ thể Tần Nguyễn tỏa ra, cô ta ôm lấy mình mà run rẩy không thể kiềm chế được. Đứa con?
Hàn Khả Tâm có tư cách gì mà nhắc đến con của cô. Ánh mắt của Tần Nguyễn cực kỳ lạnh, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy: “Hàn Khả Tâm, hiện tại biết sợ rồi à, muốn chạy trốn?”
Hàn Khả Tâm nâng đôi mắt đáng thương lên cầu khẩn: “Cô hãy thả tôi đi, tôi không mong cô tha thứ nữa, cô để cho tôi đi đi.” Hàn Khả Tâm vừa trốn tránh khỏi áp lực của Tần Nguyễn, vừa tìm cơ hội tốt nhất để đào thoát.
Khuôn mặt vừa ngây thơ vừa quyến rũ của Tần Nguyễn lộ ra vẻ khinh thường, đôi mắt đẹp khẽ đảo, ánh mắt toát ra sự châm chọc: “Địa Ngục à, tôi còn quen thuộc với nơi đó hơn cả cô đấy, đáng tiếc cô không còn cơ hội quay lại đó nữa đâu.” Tần Nguyễn từ trên cao nhìn xuống cô ả, trong đôi mắt lạnh lùng lóe lên một tia sáng khó hiểu, sát khí cuồng bạo nổi lên quanh người cô làm người ta kinh ngạc.
“Tôi đúng là tốt bụng mà, nếu cô đã muốn chết, vậy thì để có được chết cho minh bạch nhé!” Không thể lùi được nữa, Hàn Khả Tâm bị dồn đến đường cùng, lúc này Tần Nguyễn có động tác.
Cô chậm rãi nâng cánh tay lên, bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp từ từ vươn về phía Hàn Khả Tâm. Hàn Khả Tâm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn: “Cô đuổi tận giết tuyệt như thế không sợ gặp báo ứng à?”
Báo ứng? Nếu còn không đi, cô ta thật sự không có cơ hội.
“Muộn rồi!” Tần Nguyễn ngồi xổm xuống, ngón trỏ nhanh chóng điểm vào mi tâm của Hàn Khả Tâm.