Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 489: Tam gia đồng ý nhận lỗi với anh, anh có chịu được không?




Sắc mặt của Tần Nguyễn bỗng dưng thay đổi nhanh như vậy làm cho Dung Mộng Lan cảm thấy kỳ quái.
Nhà họ Dung cũng đã từng điều 1tra vị phu nhân của Hoắc Tam gia này. Nhìn vẻ ngoài vừa ngây thơ lại vừa quyến rũ của Tần Nguyễn, cùng khí chất thanh tạo đặc biệt trên người cô và cả hơi thở ung dung thoải mái khác biệt với những người phụ nữ khác trong thế gia, khiến tất cả mọi người đều sinh ra thiện cảm với cô.
Tiêu Dục Kiệt cũng cảm thấy rất khó chịu, rõ ràng gã mới chỉ gặp cô gái này hai lần, nhưng lại không có cách nào sinh ra ác cảm với cô được.
Trên mặt Tiêu Dục Kiệt đầy vẻ trào phúng: “Vậy những gì cô vừa nói có khác gì nói cũng như không đâu.”
Gã chỉ còn thiếu mỗi nước chỉ vào mũi cô mà bảo, vừa rồi cô chỉ toàn nói suông thôi.
Vừa mới trò chuyện vài câu ngắn ngủi mà Dung Mộng Lan đã cảm nhận được từ trên người cô có t7hứ khí chất mà các danh viện khác không có.
Những danh viện xung quanh anh ta có cử chỉ đoan trang, khí chất và nội hàm đều k2hông thể chê, có đầy đủ vốn liếng để tự tin.
Cú đạp này còn ác hơn nhiều so với cú vừa rồi đá Lưu Cát Sênh.
Một cú đạp khiến người ngã xuống đất.
Sắc mặt gã đen sì, gã chất vấn: “Kiều Hi đâu?”
Sắc mặt Lưu Cát Sênh tái mét, hắn len lén liếc nhìn Tần Nguyễn.
Điện thoại kêu bíp một tiếng, bắt đầu kết nối.
Tiêu Dục Kiệt trợn trừng mắt.
Trên gương mặt xinh đẹp động lòng người của Tần Nguyễn tràn đầy nghi hoặc.
Cô ngạc nhiên nói: “Tiêu thiếu, anh làm cái gì vậy?”
Mà không chỉ là nhà họ Dung, chắc chắn bốn gia tộc lớn, sáu thế gia, thậm chí cả các gi2a tộc khác đều đã từng điều tra về Tần Nguyễn.
Cô xuất thân từ khu dân nghèo ở khu tây, nhưng trên người lại không hề có một 7chút hơi thở chợ búa thô bỉ nào.
Tiêu Dục Kiệt liếc mắt nhìn người kia, vẻ mặt gã lạnh bằng, gã nhếch mép cười nhẹ như thể đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của đối phương.
Mãi cho đến khi trong lòng đối phương run rẩy, cuối cùng gã cũng thương tình, nói: “Cút đi!”
Đám người đi theo phía sau Tiêu Dục Kiệt tiến vào phòng, trong số đó có một người lên tiếng trêu ghẹo.
Tay thanh niên trẻ tuổi vừa lên tiếng, ngoài miệng thì nói với Tiêu Dục Kiệt, nhưng hai mắt lại nhìn Tần Nguyễn đang thong dong ngồi ở trên ghế sô pha.
Nhưng hắn vừa mới nói ra thì đã bị ăn đạp rồi, hắn cũng thấy ấm ức lắm đấy.
Nhắc đến việc này, Tiêu Dục Kiệt lại bốc hỏa: “Hôm nay ông đến đây là để báo thù, ngắm người đẹp cái cứt!”
Có lần nào bọn họ tới đây mà không phải là để ngắm gái đầu.
Mà lần này người đẹp có khuôn mặt lộng lẫy, khiến lòng của hắn rục rịch không yên.
Gã cũng chỉ nói mạnh miệng như thế ở trước mặt Tần Nguyễn, ôm tâm lý muốn bắt nạt cô một chút thôi.
Nếu để cho Hoắc Tam gia thật sự thay thế Kiều Hi đi xin lỗi gã, thì chưa cần biết Tam gia có bực mình hay không, người nhà của gã mà biết việc này, thì chắc chắn sẽ đánh gãy nốt cái chân còn lại của gã để xin lỗi Tam gia cho xem.
Loại khí chất này không thể bắt chước được, cũng không phải được bồi dưỡng ra, mà giống như bẩm sinh đã có vậy.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Dục Kiệt, đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn khẽ hé mở: “Tiêu thiếu này, anh nói thực tế một chút đi, bảo Tam gia xin lỗi anh? Anh có chịu được không?”
Người chưa từng gặp qua Tần Nguyễn, nghe nói Hoắc Tam gia lấy vợ là một người phụ nữ xuất thân từ khu tây, thì ấn tượng đầu tiên về Tần Nguyễn sẽ là tính tình thô bỉ, dã man, không biết liêm sỉ, vô học.
Nhưng khi thật sự nhìn thấy Tần Nguyễn rồi, bọn họ mới nhận ra rằng cô gái này có khí chất thanh tao, cùng khí thế trên người vô cùng xuất sắc, không hề kém cạnh gì so với những người phụ nữ được nuông chiều trong các gia tộc quyền quý.
Tần Nguyễn lấy điện thoại di động ra nghịch trong lòng bàn tay.
Cô khẽ mỉm cười, đánh giá sắc mặt tức giận của Tiêu Dục Kiệt: “Thế thì hay là tôi làm người trung gian gọi điện thoại cho Tam gia, để anh thuật lại yêu cầu vừa rồi cho anh ấy nghe nhé?”
Tiêu Dục Kiệt trông gầy hơn rất nhiều so với Tam gia sức khỏe không tốt, gã có cái mũi tương đối thẳng, khí chất nam tính và trưởng thành cực kỳ mạnh mē.
Nhìn chung, khí chất cao quý mà thế gia bồi dưỡng ra được còn hơn vẻ bề ngoài.
Người kia bước nhanh rời đi, gần như là chạy trối chết.
Đã có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai, ngay lập tức lại có thêm mấy người đứng lên, ai cũng nói trong nhà mình có việc, hoặc là bị cha mẹ gọi về nên rời đi.
Nghĩ đến tất cả những rắc rối mà mình sẽ gặp phải nếu cuộc gọi này thật sự được bắt máy, Tiêu Dục Kiệt chẳng kịp nghĩ ngợi gì mà bật dậy, vượt qua chiếc bàn đá cẩm thạch vân đen.
Gã chạy tới trước mặt Tần Nguyễn, giật lấy chiếc điện thoại, rồi vội vội vàng vàng cắt đứt cuộc gọi.
Tần Nguyên khoanh tay trước ngực, nghe lý do thoái thác của Tiêu Dục Kiệt mà gương mặt cô vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh lạnh nhạt.
Không thể tin Tiêu Dục Kiệt hoàn toàn, nhưng cô tin rằng lúc đối phương muốn động vào Kiều Hi thì chắc chắn cũng đã từng có lo lắng.
Gã đã gặp nhiều người đẹp rồi, nhưng hiếm thấy kiểu phụ nữ nào mà cả nội tâm lẫn ngoại hình đều toát ra một thứ khí chất đặc biệt, làm gã kinh ngạc và sững sờ trước vẻ đẹp của cô như thế này, khiến trong lòng gã cảm thấy vô cùng hâm mộ Hoắc Tam gia.
Rõ ràng là một người phụ nữ xuất thân từ khu ổ chuột ở khu tây, nhưng lại chẳng hề có một chút hơi thở chợ búa nào cả.
Hắn nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn bằng ánh mắt đầy dục vọng.
Tiêu Dục Kiệt nghiêng đầu, thấy rõ ánh mắt hoang đường của người này khi nhìn Tần Nguyễn. Gã nhấc chân đạp mạnh: “Nắt con nhìn cái gì đấy hả, thu con mắt của mày lại, thành thật một chút cho anh!”
Nụ cười trên môi Tần Nguyễn rất nhẹ, như có như không, cô có một đôi mắt đẹp và sáng long lanh, càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ cho cô.
Tiêu Dục Kiệt nhìn thấy Tần Nguyễn như thế, nhịp tim bỗng đập nhanh hơn.
“Hoắc Tam phu nhân ở chỗ này thì xem ra là Kiều Hi không tới rồi.”
Gã cũng không ngốc, khoảnh khắc vừa nhìn thấy Tần Nguyễn, gã biết kế hoạch hôm nay của mình sợ là phải hủy bỏ rồi.
Gã lạnh lùng chất vấn: “Tại sao cô lại ở chỗ này?!”
Tần Nguyễn chưa từng gặp Tiêu Dục Kiệt, nhưng nghe giọng điệu này của đối phương thì có vẻ là biết cô.
Tiêu Dục Kiệt chỉ vào cái chân bị thương rồi nói với Tần Nguyễn: “Tôi không quan tâm được nhiều thứ như thế, chỉ cần không báo được mối thù này ngày nào, thì ngày đó tôi vẫn còn là trò cười của tất cả mọi người!”
Sau khi nghe cuộc đối thoại giữa hai người, tất cả mọi người đang đứng xem ở trong phòng đều hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tiêu Dục Kiệt thấy nực cười quá: “Nghe lời cô nói thì chân của Kiều Hi mới là chân, còn chân của tôi là thanh củi, muốn gãy là gãy à?”
Tần Nguyễn đứng dậy đoạt lại điện thoại di động của mình, cô bấm vài cái lên màn hình điện thoại.
Nụ cười trên môi Tần Nguyễn dần nở to hơn, bên trong đôi mắt hung ác hiện lên một nụ cười nhẹ.
“Tiêu đại thiếu?”
Tần Nguyễn cũng không làm khó gã, cô phân rẽ phải trái, câu nào cũng đánh trúng vào trọng điểm.
Lúc trước là nhà Nam Cung và nhà họ Tiêu cùng quyết định chuyện này, Tiêu Dục Kiệt là đại thiếu gia nhà họ Tiêu nên tất nhiên phải biết rõ ràng.
Vừa rồi lúc đối phương bước vào, bước chân của gã ta lớn hơn một chút, từ tư thế của gã có thể nhìn ra, rõ ràng cái chân này đã từng bị thương.
Lúc trước Kiều Hi đánh gãy chân Tiêu Dục Kiệt, thương cân động cốt phải mất 100 ngày mới có thể lành được, giờ vẫn chưa đủ 100 ngày đầu.
“Kẻ đồng ý lúc ban đầu là các người chứ không phải tôi, tôi bị gãy mất một cái chân, hiện giờ đi đường vẫn còn khập khễnh. Biết bao nhiêu người cười nhạo tôi mà các người chỉ nói một câu là bỏ qua à, tại sao chứ?”
Tần Nguyễn rũ mắt xuống, ánh mắt của cô lướt qua chân trái của Tiêu Dục Kiệt.
Tay thanh niên trẻ tuổi ngồi phịch xuống đất, ngây người.
“Tiểu thiếu, anh mời bọn em đến không phải là để ngắm người đẹp à?”
“Tiêu Dục Kiệt, chắc hẳn anh cũng biết rõ mục đích hôm nay tôi tới đây.”
“Hừ!”Tiêu Dục Kiệt lạnh lùng hừ một tiếng, lỗ mũi vểnh lên trời.
Trên người Tần Nguyễn cũng có bóng dáng của những thứ này, nhưng cô lại có thêm 0thứ khí chất thành thục lắng đọng theo thời gian.
Và thứ khiến cho người ta không có cách nào bỏ qua nhất chính là gương mặt, cùng với thứ khí chất tự nhiên hào phóng của cô, ở chung với cô cảm thấy rất thoải mái.
“Cút sang một bên!”
Lưu Cát Sênh vội vàng lăn xa.
Lúc Tần Nguyễn bước vào căn phòng này, bên trong có khoảng bảy, tám người, mà hiện giờ cũng chỉ còn lại Lăng Hiểu Huyên, Lận Ninh, Dung Mộng Lan, và cả Dung Kính đang đi xử lý máu mũi ở trong phòng vệ sinh.
Còn Lưu Cát Sênh đang đứng dựa vào tường thì có thể bỏ qua không tính.
“Ô, nhà họ Hoắc cũng nỡ cơ à.” Tiêu Dục Kiệt giễu cợt.
Tần Nguyễn chỉ cười nhạt một tiếng, không thể phủ nhận.
Khóe môi của gã cong lên, gã mỉa mai: “Hoắc Tam phu nhân mạnh mồm thật đấy, nếu tôi muốn Tam gia đích thân tới xin lỗi tôi, cô cũng làm được sao?”
Tần Nguyễn nhẹ nhàng lắc đầu.
Tần Nguyễn dựa người vào ghế sô pha, tư thế ngồi thoải mái lười biếng, giọng nói êm tại của cô vang lên trong căn phòng.
“Chắc chắn tôi sẽ không để anh đánh gãy chân Kiều Hi, nhà họ Hoắc cũng sẽ không bỏ mặc Kiều Hi xảy ra chuyện ở thủ đô. Mà với thân phận của cậu ta, nếu thật sự bị thương thì gia tộc Doyle ở bên kia sẽ không bỏ qua đầu. Kiều Hi là cậu chủ của gia tộc Doyle, cho dù không có nhà họ Hoắc che chở thì nhà họ Tiêu muốn động vào cậu ta, có phải cũng nên nghĩ đến những phiền phức kéo tới sau đó không?”
Dưới ánh nhìn khẩn trương và chăm chú của Tiêu Dục Kiệt, Tần Nguyễn chậm rãi lên tiếng: “Tiêu thiếu, lúc trước vì Kiều Hi làm anh bị thương nên Tam gia đã ném cậu ta vào khu hình phạt. Những người đi vào nơi đó thì 100% đều phải nằm ngang ra ngoài, Kiều Hi cũng không ngoại lệ.”
“Còn nữa, lúc trước nhà họ Tiêu đã nói chắc chắn rằng, chỉ cần Tam gia nể mặt tới tham dự hôn lễ của Nam Cung Sưởng và cô em gái Tiêu Văn Nhu của anh, thì ân oán giữa anh và Kiều Hi sẽ được bỏ qua.”
Tần Nguyễn nhớ lúc trước Kiều Hi ở nhà họ Hoắc, cậu ta đã sai người đánh gãy chân Tiêu Dục Kiệt. Mà nguyên nhân của sự việc hình như là do Tiêu Dục Kiệt đã xúc phạm Kiều Hi, nói cậu ta là con rùa đen rụt đầu và dùng những lời lẽ coi thường cậu ta.
Bây giờ đã tạo thành tổn thương rồi thì không thể truy cứu chuyện cũ được.
Ở trong lễ cưới của em gái, gã đã từng tận mắt nhìn thấy Hoắc Tam gia quỳ một chân xuống đất, đi giày cho người phụ nữ này.
Tần Nguyễn xuất hiện ở đây, sau lưng còn đứng một đồng người khiến đáy lòng Tiêu Dục Kiệt có dự cảm không lành.
Tiêu Dục Kiệt thổi bay đám tóc lòa xòa trên trán: “Là tôi.”
Gã sải bước vào phòng, đến đứng ở bên cạnh Lưu Cát Sênh, từ trên cao nhìn xuống Tần Nguyễn.
Tiêu Dục Kiệt sờ mũi, xấu hổ nói: “Cô nghiêm túc như thế làm gì?”
“Tôi là người luôn nghiêm túc với tất cả mọi chuyện.”
Tiêu Dục Kiệt cười xùy một tiếng, gã ngồi xuống vị trí trước đó là của Lưu Cát Sênh, cái chân bị thương duỗi thẳng.
Chỉ một động tác đơn giản như thế mà trên gương mặt của gã đã lộ ra biểu cảm đau đớn.
Trong phòng cũng không có người ngoài, Tiêu Dục Kiệt kéo rộng cổ áo ra, gã hỏi Tần Nguyễn: “Kiều Hi đâu?”
Trong giọng nói của gã không còn sự cực đoan lúc ban đầu, mà còn có chút tùy ý.
Tần Nguyễn thản nhiên nói: “Tiêu thiếu, bây giờ truy cứu chuyện ai đúng ai sai giữa anh và Kiều Hi đã không còn ý nghĩa gì quá lớn nữa rồi. Không bằng chúng ta nói chuyện xem làm sao để giải quyết được chuyện này, chỉ cần yêu cầu của anh không quá đáng, thì tôi đều có thể cân nhắc.”
Vẻ mặt của Tiêu Dục Kiệt rất vi diệu, gã nhìn chằm chằm Tần Nguyễn, trong mắt lộ ra vẻ tìm tòi nghiền ngẫm.
Tần Nguyễn tiếp tục nói: “Kiều Hi sẽ không đến đây, vấn đề xích mích lúc trước giữa hai người, nhà họ Tiêu rõ ràng đã nói là bỏ qua rồi. Anh bây giờ lại mở tiệc Hồng Môn giăng bẫy Kiều Hi, còn muốn đánh gãy hai chân của cậu ấy, thế có phải là không được hay lắm không?”
Tiêu Dục Kiệt nhìn thẳng vào vẻ mặt thong dong của Tần Nguyễn, gã lạnh lùng nói: “Không bỏ qua được!”
Cái tên Kiều Hi này, những người có mặt ở đây đều biết một chút.
Vị ấy chính là tay quậy có tiếng ở thủ đô, không ai có thể đụng được vào cậu ta, tính tình cậu ta rất nóng nảy. Mà theo như lời của ông bà trong nhà nói, thì chẳng khác gì cô công chúa nhỏ năm xưa của nhà họ Hoắc cả.
Tần Nguyễn yên lặng nhìn bộ dạng cáu kỉnh của Tiêu Dục Kiệt, cô phát hiện người này không hề não tàn như cô tưởng tượng.
Cô hít một hơi thật sâu, nét hung ác trong mắt dần nhạt đi.
Lưu Cát Sênh đứng lên, cúi thấp đầu nhận lỗi: “Xin lỗi Tiêu thiếu, là lỗi của tôi.”
Tiêu Dục Kiệt nheo mắt, nhìn từ trên xuống dưới Lưu Cát Sênh, thấy trên người hắn không có vết thương nào thì lại đá vào bắp chân của hắn thêm cú nữa.
6699
Sắc mặt của Tiêu Dục Kiệt thoắt cái trở nên khó coi.
Sau lưng gã là năm, sáu người đàn ông trẻ tuổi khác, xem cách ăn mặc của những người này thì đều là con cháu nhà giàu có cả.
Người cầm đầu liếc nhìn quanh phòng, rất nhanh ánh mắt của gã đã rơi vào trên người Lưu Cát Sênh ngồi đối diện với Tần Nguyễn.
Hôm nay Tiêu đại thiếu mời bọn họ tới đây là muốn để bọn họ xem gã trả thù.
Mà đối tượng trả thù lại là cậu chủ của gia tộc Doyle, cháu ngoại của ông cụ Hoắc.
Trong lòng Tiêu Dục Kiệt cảm thấy khó chịu, gã nhấc chân đá Lưu Cát Sênh một cái.
Sau đó thấp giọng mắng: “Làm ăn như cứt, có chút chuyện này cũng làm không xong.”
Tiêu Dục Kiệt nghe vậy thì nổi giận.
“Tôi làm sao mà không chịu nổi? Nếu Kiều Hi là người của nhà họ Hoắc, mà hiện giờ Tam gia cũng được coi là người cầm quyền của nhà họ Hoắc rồi, tại sao anh ta lại không thể tới xin lỗi tôi được.”
Các danh viện xuất thân từ danh gia vọng tộc ở thủ đô đều được tiếp xúc với văn chương và lễ nghi từ nhỏ, nên những người này đều có kiểu cách ăn nói khác với người bình thường, cử chỉ trang nhã, có phong phạm của người bề trên.
Còn Tần Nguyễn sống ở khu tây 18 năm, bản thân luôn ở trong nghịch cảnh, lẽ ra cô nên cảm thấy khiếp đảm và tiêu cực, hẳn sẽ bị hơi thở của tầng lớp bên dưới làm phai mờ đi tia sáng chói mắt. Những bản thân cô lại tự sinh ra một loại khí chất phi phàm.
Tiêu Dục Kiệt xoa mặt một cái, trầm giọng nói: “Hoắc Tam phu nhân, chúng ta đừng vòng vo nữa. nếu không giải quyết được việc Kiều Hi đánh gãy một chân của tôi, thì tôi sẽ không ăn miếng trả miếng nữa, nhưng sau này hai chúng tôi sẽ trở thành kẻ thù.”
Vẻ mặt vô tội của Tần Nguyễn chuyển thành nghiêm túc: “Tôi không quan tâm đến những xích mích vụn vặt giữa hai người, chuyện này do tự cậu ta gây ra thì cậu ta sẽ phải trả giá cho những rắc rối của chính mình. Nhưng nếu làm cậu ta gãy tay gãy chân thì chắc chắn là không được.”
Thậm chí có người còn viện cớ bạn gái đòi nhảy sông tự tử.
Sắc mặt của Tiêu Dục Kiệt ngày càng âm trầm, rốt cuộc khi lại có một người nữa đứng lên, sắc mặt gã hoàn toàn đen sì.
Tần Nguyễn nhẹ nhàng nói: “Gửi đi cải tạo rồi, trong thời gian ngắn anh sẽ không nhìn thấy cậu ta đâu.”
Hiện giờ Kiều Hi đang ở khu tây trải nghiệm cuộc sống, mà sau khi cậu ta trở lại nhà họ Hoắc cũng sẽ không để cho cậu ta tiếp tục đi ra ngoài gây rắc rối nữa, cậu ta sẽ bị cấm túc một thời gian.
Đây không phải là vấn đề nhà họ Hoắc nữ hay không nỡ, mà là nếu Kiều Hi còn không đổi tính, thì chắc chắn sau này sẽ xảy ra chuyện.
Thấy cũng không có người ngoài, Tiêu Dục Kiệt rũ mắt xuống, nói: “Hôm nay tôi cũng không thật sự muốn đánh gãy chân của Kiều Hi, chẳng qua chỉ là muốn hù dọa cậu ta một chút thôi. Lúc trước đúng là tôi đã nói những lời quá đáng, nhưng cậu ta đánh gãy một cái chân của tôi, làm gì có ai nuốt trôi được cục tức này? Nếu không phải nể mặt cậu ta là người nhà họ Hoắc, là cậu chủ của gia tộc Doyle thì ông đây đã ném cậu ta xuống biển cho cá ăn từ lâu rồi.”
Tiêu Dục Kiệt nhìn theo ánh mắt của hắn, cũng nhìn thấy Tần Nguyễn, trong mắt gã thoáng có vẻ kinh ngạc.
Tần Nguyễn là ai, tất nhiên là gã biết quả rõ ràng.
Tiêu đại thiếu lạnh lùng liếc nhìn mọi người trong phòng, gã quát: “Muốn đi thì cút nhanh lên, tôi không có thời gian ở đây nói nhảm với các người đâu.”
Có năm người vừa rồi cùng đi vào với Tiêu Dục Kiệt, giờ chỉ còn lại đúng một người đứng ở sau lưng gã.
Nói xong, ở ngay trước mặt Tiêu Dục Kiệt, đầu ngón tay của Tần Nguyễn chạm vào dãy số liên lạc của Tam gia.
“Bíp.”
Không ít người cảm thấy lạnh hết sống lưng. Nếu hôm nay bọn họ thật sự xem cảnh Tiêu Dục Kiệt đánh gãy chân Kiều Hi, đến lúc nhà họ Hoắc truy cứu thì chẳng ai có thể trốn thoát cả.
Có người ngồi không yên, lập tức đứng lên, nói: “Tiểu thiếu, bên nhà tôi gọi điện thoại tới bảo ông nội tôi không được khỏe, tôi phải về trước đây.”
Dưới ánh nhìn chăm chú của Dung Mộng Lan, Tần Nguyễn chậm rãi đưa mắt sang bên cạnh, đôi mắt lạnh như băng nhìn về phía cửa phòng.
Có một người thanh niên ăn mặc khá thoải mái, dáng vẻ đoan chính, nhưng hơi gầy đang đứng ở cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.