Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 490: Nguyễn nguyễn




Bên trong đôi mắt Tần Nguyễn bắn ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, nhưng khóe môi lại gợi lên nụ cười quyến rũ như gió xuân.
Cô nhẹ nhàng gật đầu vớki Tiêu Dục Kiệt, giọng nói êm tại không hề hoang mang vang lên: “Tôi cũng hy vọng sau này sẽ không bao giờ có cảnh gặp gỡ như hôm nay với Tiêu thiếcu nữa.”
Tiêu Dục Kiệt kiêu ngạo hừ lạnh: “Tôi còn mong hơn cô.” Một chữ cuối cùng còn chưa kịp ra khỏi miệng thì...
“Rầm!”
Cơ thể của gã mập thoáng chốc bay lên, đập vào chiếc bàn đá cẩm thạch đen trong phòng.
Lâm Hạo đáp dạ, sau đó dẫn mấy ám vệ nhanh chóng tiến lên, áp chế đôi nam nữ vừa rồi bất kính với Tần Nguyễn.
Lúc bọn họ muốn há miệng cầu cứu hoặc chửi rủa, ám vệ và Lâm Hạo thuần thục dùng tay bổ về phía cái cổ của họ.
Cả hai đều có vẻ mặt kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi.
Tần Nguyễn vẫn không yên lòng, cô nói ở sau lưng Lăng Hiểu Huyên: “Chị Huyên, có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho em.”
“Chị biết rồi.”
Lăng Hiểu Huyên đang đi ra khỏi cửa, cô ấy vẫy tay lại với cô.
“Vả miệng!” Giọng nói lạnh lẽo của Tần Nguyễn vang lên.
m thanh của những cái tát liên tục vờn quanh căn phòng.
Bọn họ muốn mở miệng kêu cứu, nhưng ám vệ đã chặn miệng họ lại.
Tần Nguyễn nghịch điện thoại trong tay, cô dựa lưng vào ghế sô pha,a vẻ mặt hoàn toàn thoải mái.
Cô nheo mắt cười: “Xem ra chúng ta đã đạt được sự nhất trí rồi?”
Tiêu Dục Kiệt gật đầu qua loa: “Chào nhé.”
Người của nhà họ Hoắc từ trước đến giờ vẫn luôn bảo vệ lẫn nhau, và trong mọi chuyện giữa các gia tộc lớn cùng thế gia, họ luôn dùng đức khiến người khác phải nể phục.
Nhưng một khi họ bị xúc phạm, thì kẻ xúc phạm họ sẽ có kết cục sống không bằng chết.
Nhất là người mà bọn họ thảo luận lại là người cao quý nhất trong nhà họ Hoắc, Hoắc Tam gia.
Nhìn kỹ ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn sẽ thấy, bên trong tràn đầy ghen tị cùng đố kỵ, cũng có chút ác ý nữa.
Ngay sau đó lại có người hét lên: “Thật không có lễ phép gì cả, từ khi nào người của Trần Phẩm Quán không hiểu quy củ như vậy hả?”
Cũng có tên đàn ông để mắt tới Tần Nguyễn: “Cô gái xinh đẹp à, vào trong ngực anh đây này, anh đây sẽ ôm hôn yêu thương em.”
Cô hỏi: “Chị Huyên, chị có muốn về cùng em không?”
“Không cần phải để ý đến chị đâu, một lát nữa chị sẽ về cùng anh Lận Ninh.”
Lăng Hiểu Huyên không ngẩng đầu lên mà khoát tay với Tần Nguyễn.
Cô nhíu mày, nhìn vết bẩn trên giày mình.
Một lúc sau, Tần Nguyễn khẽ tặc lưỡi một tiếng, nói: “Bẩn thỉu.”
Không ai hiểu gì, nhưng cũng không ai dám đón hùa lời nói của cô.
“Người đẹp, em thật là xinh đẹp.”
Gã mập vươn tay về phía Tần Nguyễn, miệng ứa nước miếng, nói: “Người đẹp như vậy mà Tam gia lại không ngủ được, đúng là quá đáng tiếc, đến với anh đi, đêm nay anh sẽ để cho em biết cái gì là sung...”
Sướng.
Sắc mặt cô lạnh như băng, u ám đến mức đáng sợ: “Nói đi chứ, sao lại không nói tiếp, tiếp tục đi, tôi đang nghe đây.”
Tên thanh niên có quen biết với Tiêu Dục Kiệt, lúc này đang đau cả đầu.
Một chút hơi men đã sớm tỉnh hẳn sau sự kinh hãi rồi.
Dung Mộng Lan nghe được lời nói chuyện trong căn phòng, mà đôi mắt uyên ương đa tình làm cho người ta rơi vào trong đó, toát ra một sự kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi.
Những người này đúng là không sợ chết.
Hoắc Tam gia có thân phận như thế nào chứ, cho dù sức khỏe của ngài ấy không tốt thì cũng không phải là người có thể để cho những người này đem ra bàn tán, nói cười hô hố như thế.
Có người đáp lại hắn ta, trong giọng nói để lộ ra sự khinh thường.
“Cô nàng kia đúng là xinh đẹp thật đấy, đem lũ đàn bà ở Trăn Phẩm Quán ra so sánh, thì ở nơi này chẳng có một đứa nào có gương mặt xuất sắc như cô ta cả.”
Có người cười hềnh hệch, nói tiếp: “Đúng là được lợi cho tên quỷ chết sớm kia quá, mà nghe nói cô ta đang mang thai? Cũng không biết đứa trẻ có phải là con cháu của nhà họ Hoắc thật hay không nữa.”
“Vừa rồi mọi người không được nhìn thấy, lúc Tiêu đại thiếu nhìn thấy Hoắc Tam phu nhân, ánh mắt của anh ta nhìn thẳng tắp luôn.”
Tiếng nói hơi quen tại của người đàn ông, dùng giọng điệu cực kỳ khoa trương mà chia sẻ những gì gã nhìn thấy.
“Đúng đúng, tôi cũng nhìn thấy, nhưng mà tôi nói này, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ bước ra từ khu dân nghèo thôi, trong gương mặt thì cũng đẹp đấy, nhưng cũng chẳng có gì đáng sợ cả!”
Nghe ý tứ ở trong lời nói của Tiêu Dục Kiệt là, sớm muộn gì Kiều Hi cũng sẽ bị gã trả đũa một lần.
Nhưng tiền đề là hai người thực sự có thù.
Dung Kính đã ngừng chảy máu mũi, đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Vẻ mặt của Dung Mộng Lan ôn tồn lễ độ, anh ta cười nhẹ, nói: “Đây là việc riêng của nhà họ Hoắc, chúng tôi không tiện quấy rầy.”
Lâm Hạo gật đầu, rồi đóng cửa lại dưới ánh nhìn của bọn họ.
Anh ta quay trở về chỗ của Tần Nguyễn và nghe thấy cô lạnh nhạt nói: “Bắt kẻ vừa mới lên tiếng ngậm hết miệng lại cho tôi.”
“Ha ha ha!!!”
“Ha ha ha ha!!!”
Bên trong căn phòng lập tức tuôn ra một tràng cười vui vẻ của đám người.
Tầm mắt của hai người họ va vào nhau trong không trung.
Tần Nguyên phát hiện người đàn ông này trông khá ôn tồn lễ độ, khí chất trên người cũng rất nhẹ nhàng.
Nhưng thực chất, trong mắt anh ta không có ý cười, cặp mắt kia làm cho Tần Nguyễn có cảm giác không tốt lắm, quá lạnh lẽo. Dưới ánh nhìn của Tần Nguyễn, Lận Ninh mỉm cười và nói với Lăng Hiểu Huyên: “Bé cưng, cũng muộn rồi, chúng ta đi thôi.”
Sau đó gã quay người bỏ đi, đi đường còn khập khễnh.
Tần Nguyễn nhìn vào chân trái chịu trọng lực, chân phải khập khễnh của Tiêu Dục Kiệt, mà khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện biểu cảm đầy ẩn ý.
Đưa mắt nhìn Tiêu Dục Kiệt rời khỏi phòng, nét ôn hòa trên gương mặt cô biến mất, thần sắc trên mặt trầm xuống.
Gã mập nằm rạp trên đất, gã ôm lấy eo, muốn bò dậy nhưng không được.
Gã nằm trên mặt đất kêu khóc, thân hình mập mạp vặn vẹo như một con sâu.
Trong lúc gã béo kêu rên, thì Tần Nguyễn rũ mắt nhìn xuống.
“Cô, sao cô lại vào đây?”
Lúc này, tên thanh niên làm sao dám báo tên ra, hắn còn đang ước gì mau chóng rời khỏi nơi thị phi này ấy chứ.
Ngày thường bọn họ vẫn hay thảo luận về Hoắc Tam gia, nhưng đây là lần đầu tiên bị người ta bắt tại trận, lại còn là phu nhân của người trong cuộc nữa chứ.
Sau khi hai người họ rời đi, Tần Nguyễn cũng bước ra khỏi phòng.
Cách bài trí của Trăn Phẩm Quán phải nói là cực kỳ xa hoa lộng lẫy, cũng rất trang nhã, mỗi đồ vật trang trí ở đây đều rất tinh tế.
Đi trên hành lang như trong cung điện, ánh mắt của Tần Nguyễn nhìn những nam nữ phục vụ đứng canh ở cửa.
“Để tôi tiễn Tam thiếu phu nhân.”
Dung Mộng Lan đứng dậy muốn tiễn Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn lại đảo mắt nhìn sang Lăng Hiểu Huyên đang ngồi tựa vào ngực của Lận Ninh ở trên ghế sô pha bên cạnh.
Còn nói cái gì mà anh ta cần phải bồi bổ, để bù lại phần dương khí bị mất.
Muốn để anh ta luôn giữ được cơ thể cường tráng, cố gắng kéo dài hương hỏa.
Khiến cho anh ta giống như sinh ra cũng chỉ có một tác dụng này vậy.
Đối phương nhìn thấy Tần Nguyễn thì trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Nghĩ đến chủ đề mọi người vừa thảo luận, sắc mặt hắn tái nhợt.
Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn gợi lên một nụ cười tà ác, sắc mặt cô u ám, cô hỏi: “Anh tên là gì?”
Tần Nguyễn nhìn ra đằng sau, liếc mắt ra hiệu với ám vệ của nhà họ Hoắc, tay ám vệ kia lập tức xông lên đẩy mạnh cửa.
Người nam nhân viên vừa mới chuẩn bị đóng cửa phòng thì đột nhiên thấy một cái tay ấn mạnh lên cửa.
Nam nhân viên đứng ở bên trong cửa đờ mặt ra, trong mắt có vẻ bối rối, luống cuống nhìn ám vệ nhà họ Hoắc đẩy mạnh cửa phòng.
Không chờ đối phương nói hết lời, Tần Nguyễn đã lạnh lùng cắt đứt: “Tôi cũng không phải là người có lòng dạ rộng lớn, tôi là một người phụ nữ, còn là vị phu nhân của tên quỷ chết sớm mà các người vừa nói cơ.
“Cô chính là vị phu nhân chợ búa kia của Hoắc Tam gia à?!”
Có người kêu lên, giọng nói không thể tin nổi và có chút say.
“Vâng, phu nhân!”
Lâm Hạo đi ra chỗ cửa, nhìn thấy hai anh em Dung Mộng Lan và Dung Kính ở bên ngoài.
Anh ta lịch sự hỏi: “Hai người có muốn vào không?”
Ánh mắt cánh đàn ông nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn thật khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Hai mắt Tần Nguyễn u ám, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ bằng lòng bàn tay trở nên dữ tợn.
Tiếng nói lạnh lùng êm tại của cô vang lên: “Lâm Hạo, đóng cửa.”
Tên thanh niên này cũng không sợ Tần Nguyễn, nhưng ám vệ của nhà họ Hoắc đứng bên người cô thì không thể khinh thường.
Bên trái có một cô gái lên tiếng: “Cô là ai vậy?”
Giọng điệu kiêu ngạo đầy thù địch.
Bọn họ đứng thành hai hàng ở chỗ cửa.
“Các người là ai?!”
Người đàn ông ngồi ở ghế sô pha chính giữa đứng lên.
Tay ám vệ nhà họ Hoắc đẩy nam nhân viên đứng chắn ở cửa ra vào rồi nhanh chân bước vào trong, sát khí tỏa ra trên người anh ta.
Tiếng nói cười trong phòng đột ngột dừng lại, vô số cặp mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đột nhiên xông vào.
Đúng lúc này, tay ám vệ xông vào phòng nghiêng người tránh sang một bên, để những ám vệ còn lại và cả Lâm Hạo nhanh chóng xông vào phòng.
Hắn cầu khẩn: “Hoắc phu nhân à, chúng tôi sai rồi, chúng tôi không nên bất kính với Tam gia, cô tha cho chúng tôi đi, sau này chúng tôi cam đoan sẽ không dám nói đến Tam gia nữa.
Tần Nguyễn cười, cô duỗi ngón tay ra lắc lắc với tên thanh niên cầu xin tha thứ: “Các người làm sao lại sai chứ, các người đều không sai.”
“Nếu đã không sai thì tức là cô cắm sừng cho Hoắc Tam gia rồi, nếu cô có thể chơi với người khác thì tại sao không chơi cùng với chúng tôi!”
“Mẹ kiếp, dáng dấp trong phê thế!”
“Quỷ chết sớm đúng là... may mắn thật đấy...”
Những người này hẳn là uống khá nhiều rượu rồi, vì vừa rồi Lâm Hạo dẫn người đánh ngất xỉu hai người dám nói những lời bất kính, mà vẻ mặt của những người này cũng không thay đổi mấy.
Rượu vào giúp gan của con người ta to hơn, bên trái có gã mập nói ra mấy câu khó nghe, lại còn lảo đà lảo đảo đi về phía Tần Nguyễn.
Bước chân của gã lắc lư, mọi người nhìn thấy như thể chỉ một giây sau là gã này sẽ ngã xuống đất ngay.
Có lẽ là người đẹp ở ngay trước mắt rồi, nên sau mấy lần suýt ngã, gã mập cũng ổn định lại được cơ thể, an toàn đi đến trước mặt Tần Nguyễn.
Dáng vẻ giống như bị con hồ ly tinh nam cậu mất hồn vậy.
Tần Nguyễn cau mày, lặng lẽ nhìn Lận Ninh đang làm Lăng Hiểu Huyên chết mê chết mệt.
Người đàn ông này cũng đang nhìn vào cô.
“Khụ khụ!” Anh ta ho một tiếng, cười xấu xa: “Loại chuyện này không nên nói trước mặt con gái.”
Tần Nguyễn nhướng mày, ánh mắt lạnh nhạt.
Cô đứng dậy và nói với hai anh em họ nhà họ Dung: “Tôi còn có việc phải làm, đi trước đây.”
Ánh mắt của những người thanh niên nam nữ nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt họ có sự kinh ngạc, có ghen ghét, cũng có cả vẻ tham lam nữa.
Tần Nguyễn liếc nhìn một vòng tất cả mọi người trong phòng, cuối cùng ánh mắt cô rơi xuống người đàn ông duy nhất đứng lên.
Người này đúng là tên thanh niên trẻ tuổi đi cùng Tiêu Dục Kiệt, còn bị gã đạp cho một cái.
Thậm chí đến cơ hội há miệng ra kêu để làm dịu đi cơn đau cũng bị tước đoạt hết.
Chỉ có thể nói là quá đáng giận!
Ánh mắt bằng giá của Tần Nguyễn quét về phía đám người vì cảnh này mà đã hơi tỉnh táo lại.
Vẻ mặt của những người này chết lặng, mắt đờ đẫn, giống như người máy không có cảm xúc.
Khi đi ngang qua một căn phòng nào đó, có một nam phục vụ đẹp trai sáng láng mở cửa và đẩy đồ uống vào.
Tiếng nói chuyện bên trong căn phòng phát ra rõ ràng.
Anh ta thấy người trong phòng đi đâu hết rồi, anh họ của anh ta và Tần Nguyễn đang ngồi trên ghế sô pha, còn hai người Lăng Hiểu Huyên và Lận Ninh ngồi bên cạnh họ thì vẫn không coi ai ra gì mà liếc mắt đưa tình với nhau.
Dung Kính ngơ ngác hỏi: “O? Người đâu? Sao đi hết rồi?”
Dung Mộng Lan vẫn luôn giữ im lặng nãy giờ vẫy vẫy tay với Dung Kính.
Hắn vừa chất vấn xong thì Tần Nguyễn thong dong bước chân vào căn phòng.
Cô có gương mặt trong sáng ngọt ngào, một đôi mắt đẹp bình lặng như nước, nhưng sâu trong đáy mắt lại là bằng giá vĩnh hằng.
Từng cặp mắt trong phòng cùng đồng loạt nhìn về phía Tần Nguyễn.
Mí mắt từ từ khép lại, cơ thể mềm nhũn gục xuống ghế sô pha hoặc thả mình xuống tấm thảm đắt tiền trong phòng.
Tần Nguyễn lạnh lùng nhìn tất cả những gì đang diễn ra, toàn thân cô tỏa ra thứ sát khí màu đen dày đặc, trong mắt sáng lấp lánh, lộ rõ sự sắc bén.
Khóe môi cô cong lên thành một nụ cười tà ác, giọng nói lạnh lẽo hỏi đám người: “Sao lại không nói, chẳng phải vừa rồi mấy người nói rất hăng say đấy à?” Tay thanh niên cầm đầu bối rối, run giọng giải thích: “Hoắc phu nhân, vừa rồi chúng tôi chỉ nói linh tinh thôi chứ không có ý xúc phạm đâu, cô đừng chấp chúng tôi...”
Lúc này, cuối cùng Lăng Hiểu Huyên cũng nhìn thẳng vào Tần Nguyễn, khuôn mặt của cô ấy tươi cười quyến rũ, rõ ràng là đang rơi vào tình yêu cuồng nhiệt.
“Tần Nguyễn, bọn chị đi trước đây, hôm nay đúng là tốn thời gian, biết trước thì chị đã không tới rồi. Sắp khai giảng, chúng ta gặp lại ở trường học nhé.”
Nói xong, cô ấy cũng không quay đầu lại mà rời khỏi phòng cùng Lận Ninh.
Dung Mộng Lan cười nhẹ: “Phạm sai lầm gì?”
“Tất nhiên là...”
Dung Kính vừa mới chuẩn bị nói mấy lời thô tục thì bỗng dưng liếc mắt sang Tần Nguyễn, lời đến bên miệng kịp thời dừng lại.
Chờ Dung Kính đến gần, anh ta mới nhẹ nhàng hỏi: “Em hết chảy máu mũi chưa?”
“Dạ, hết rồi, chắc chắn là do gần đây ông già nhà em bồi bổ cho em quá nhiều, lúc nào về em phải bảo với ông ấy là còn bồi bổ nữa, con của ông ấy sẽ phạm phải sai lầm mất!”
Dung Kính cảm thấy rất mất mặt, đều do cha của anh ta bảo bên chị nhà họ phụ thuộc vào anh ta để nối dõi tông đường.
Hoắc Tam gia là con cháu đời thứ ba duy nhất của dòng chính nhà họ Hoắc, là vị thái tử độc nhất vô nhị trong thế hệ trẻ tuổi thời nay.
Tần Nguyễn đang chuẩn bị rời đi, nhưng những lời nói ở trong phòng truyền vào trong tai, khiến bước chân của cô dừng lại.
Những lời nói khó nghe phía sau khiến sắc mặt cô trở nên tái mét, toàn thân cô tràn ngập sự tức giận không cách nào áp chế được và luồng sát khí dày đặc.
Trông họ dường như không có bất kỳ cảm giác khủng hoảng nào, tất cả đều có dáng vẻ chẳng liên quan gì đến mình.
Lúc này dù đã biết Tần Nguyễn là Tam thiếu phu nhân của nhà họ Hoắc, nhưng vẫn dám nói mấy lời linh tinh.
Lần này không cần Tần Nguyễn lên tiếng, mấy ám vệ nhà họ Hoắc cách bọn họ gần nhất thuần thục khống chế mấy người vừa lên tiếng lại.
“Vâng, em muốn ăn tôm hùm đất, anh đi với em nhé.”
“Được, tùy em.”
Lận Ninh ôm lấy Lăng Hiểu Huyên đứng dậy.
Đôi lông mày nhíu chặt của Tần Nguyễn không hề buông lỏng.
Nếu như không phải Lận Ninh nhìn rất bình thường, không có bất kỳ thứ tà ma nào ám, thì dù nói cái gì Tần Nguyễn cũng phải cản Lăng Hiểu Huyên lại, rồi hỏi cô ấy xem gần đây đã xảy ra chuyện gì.
Sự thay đổi của đàn chị của cô không hề bình thường, khiến cô có cảm giác cô ấy như biến thành một con người khác vậy.
Những lời nói cười trên nỗi đau của người khác đều rất khó nghe.
Có người thở dài: “Chưa biết chừng, chưa biết chừng là...”
Trong phòng đột nhiên rơi vào yên tĩnh, người nam phục vụ đã đẩy xe rượu vào trong phòng.
Chẳng nói chẳng rằng đá cho gã mập cao gần 1 mét 8 văng ra xa.
Người phụ nữ này quá hung tàn!
Tay thanh niên trẻ tuổi đứng ở phía đối diện, nhìn thấy cảnh này thì nhớ tới chuyện vừa nãy mình bị Tiêu Dục Kiệt đạp cho một cước.
Hắn lùi lại, bắp chân đụng vào ghế sô pha phía sau.
Trông dáng vẻ là biết sợ Tần Nguyễn bỗng dưng chạy về phía mình, rồi đá mình một phát đập dính vào tường, không thoát ra được.
Không phải cô gái này đang mang thai à, sao sức lực lại lớn như vậy.
Cô giống phụ nữ ở chỗ nào, rõ ràng là đại lực SĨ mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.