Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 805: Cô sống là người của nhà họ hoắc, chết cũng là quỷ của nhà họ hoắc




Hoắc Vân Tiêu không biết Tần Nguyễn đang xấu hổ, sợ người ta đoán được bọn họ chui vào phòng nghỉ làm cái trò gì.
Anh vòng1 tay qua eo người trong lòng, hai người dán chặt vào nhau: “Anh đã tha cho em hết lần này đến lần khác rồi, sao anh cứ có cảm giá2c đêm nay sẽ lại xảy ra sự cố nhỉ, có muốn anh thương em luôn ngay bây giờ không?” Dưới ánh mắt có thể nhìn thấu lòng người của Tần Nguyễn, Lận Ninh không trốn cũng không né tránh, ánh mắt anh ta kiên định.
Tần Nguyễn thỏa hiệp: “Được, anh tự xem mà sắp xếp đi.”
Nói xong, Dung Kính chỉ tay về phía đám người trong sảnh tiệc, đè thấp giọng xuống nói: “Cô nhìn thấy những người này không, sau này họ đều phải nịnh bợ cô.”
Vẻ mặt Tần Nguyễn bình thản, giọng điệu hờ hững: “Sao tôi nghe nói có không ít người đang đợi tôi bị nhà họ Hoắc đuổi ra khỏi cửa để cười nhạo tôi nhỉ.”
Trong nháy mắt, cô đã tìm ra thủ phạm gây ra sự khó chịu ở vùng xương chậu của mình.
Bị Tần Nguyễn nhìn chằm chằm như thế, đường gân trên trán Hoắc Vân Tiêu nảy lên kịch liệt.
Dung Lính liếc mắt: “Thôi đi, cô bây giờ là mẹ quý nhờ con, đã bị đóng nhãn hiệu của nhà họ Hoắc lên người từ lâu rồi. Chẳng qua là có ít người mắt mù không nhìn thấy rõ được sự thật, nên cũng chỉ có thể bàn tán nói xấu mấy câu được thế thôi.”
Tần Nguyễn rất thích tính tình thẳng thắn của Dung Kính: “Nghe anh nói thì có vẻ anh rất có lòng tin với tôi?”
Trong đầu Tần Nguyễn hiện ra một đôi mắt uyên ương: “Dung Mộng Lan?”
Dung Kính gật đầu: “Lúc ngồi trên xe đi đến đây, anh ấy nói cho tôi biết.”
“Anh cút đê!” Tần Muội ném chiếc gối dựa trên ghế sô pha về phía Lục Dịch Trần, rồi nghiêng đầu nói với Tần Nguyễn: “Anh không muốn thiếu nợ người khác.”
Nếu như Trường Uyên là người quen của em gái thì chuyện tiếp theo sẽ dễ làm hơn nhiều.
Một tay của anh sờ lên mặt Tần Nguyễn, anh dùng đầu ngón tay phác họa miêu tả tỉ mỉ khuôn mặt cô, động tác rất nhẹ nhàng dịu dàng.
Ánh mắt u ám của anh rơi vào trên môi cô, anh bất giác cúi người tới gần.
Phần xương hông đau đớn để Tần Nguyễn hiểu người đàn ông trước mắt này nguy hiểm cỡ nào.
Cô lùi lại ra xa và nhìn xuống.
Thương kiểu gì?
Cô giật giật khóe môi, không hiểu sao cảm thấy không khí xung qua7nh mình đang đóng băng.
Nhưng nhờ có sự tự chủ mạnh mẽ làm cho anh buông lỏng cánh tay của Tần Nguyễn, bàn tay mập mờ vỗ vỗ mông cô, giọng khàn khàn nói: “Nguyễn Nguyễn, em đi ra ngoài trước đi.”
Còn không đi ra, anh thực sự không đảm bảo được mình sẽ không ăn sạch cô.
Tuy Dung Kính là người sống phóng túng, ăn chơi đủ cả, nhưng anh ta cũng không phải người ngu, anh ta nhìn ra được giữa Tần Nguyễn và Lận Ninh có gì đó không thích hợp.
Thấy vẻ mặt kích động của Lận Ninh lúc rời đi, trong lòng anh ta có vài suy đoán.
Tần Nguyễn đi tới, gọi: “Anh hai.”
Những lời của ba người đã lọt vào tai cô.
Dung Kính đung đưa chân, kìm nén trái tim thích khoe khoang của mình, anh ta cố gắng nói bằng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể: “Hôm nay, nhà họ Hoắc sẽ cho tên hai đứa bé vào gia phả, tên cô và con của cô sẽ được viết ở sau tên của Hoắc Tam gia. Gia phả có ý nghĩa cực kỳ quan trọng đối với một gia tộc lớn, cho dù cô là người họ khác, nhưng chỉ cần được ghi tên vào gia phả thì sau này cô sống là người của nhà họ Hoắc, chết là quỷ của nhà họ Hoắc đấy.”
Tần Nguyễn nhíu mày: “Làm sao anh biết?”
Nghe như cô là cô ả cặn bã không bằng ấy.
“Ơ kìa, chẳng phải là tôi sợ Tam thiếu phu nhân quên mất tôi à, nói thế nào thì chúng ta cũng quen biết được một thời gian rồi, tôi thế này gọi là phòng ngừa chu đáo đấy.”
Cô nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt, sắc hồng trên má thu lại, tình cảm mềm mại trong đáy mắt cũng biến mất, sự ngượng ngùng bối rối khi ở trước mặt Tam gia được che đậy bằng lạnh lùng hờ hững.
Tất cả mọi thứ thay đổi trong chớp mắt.
Tần Muội vô thức cự tuyệt: “Không cần đâu, anh đi một mình là được.”
Lục Dịch Trần đứng lên: “Tôi đưa cậu đi.”
Anh gần như gầm lên một tiếng cảnh cáo: “Nguyễn Nguyễn!”
Cô bé này đúng là không biết viết chữ chết là như thế nào mà.
Ở trước mặt Tần Nguyễn, Dung Kính cũng không quanh co lòng vòng mà hỏi thẳng luôn: “Người của nhà họ Lận ôm bắp đùi của cô khi nào vậy?”
Tần Nguyễn cười cười: “Anh nói thế là hơi tâng bốc tôi quá rồi, nhà họ Lận tìm tới tôi là vì nhà họ Hoắc.”
Tần Nguyễn quay đầy liếc anh ta một cái, và nhìn thấy vẻ mặt thấp thỏm cùng chờ mong của Lận Ninh.
Nếu như cô chấp nhận ý kiến của Lận Ninh, thì tức là đã vô hình chấp nhận sự trung thành của nhà họ Lận, và sau này nhà họ Lận sẽ là công cụ cho cô sử dụng.
Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn cong lên, cô nói bằng giọng lạnh lẽo: “Hiện tại, anh lập tức dẫn anh ta tới đây, nói là em muốn gặp anh ta.”
Tần Muội cảm thấy có gì đó không ổn: “Em biết anh ta à?”
Như cơn gió xuân phất qua, hoa nở khắp nơi trên mặt đất, thật sự là chìm vào trong đó khó thoát ra.
Lòng bàn tay của Hoắc Vân Tiêu xoa vòng eo nhỏ, ánh mắt anh dán chặt vào Tần Nguyễn, từ vẻ mặt của cô có thể nhìn ra một chút hoảng loạn cùng hoang mang.
Dung Kính giật giật khóe miệng: “Hay là cậu gặp phải một gã chuyên lừa đảo để mắt tới cậu rồi?”
Lục Dịch Trần cũng không nói nên lời: “Không ngờ Tần nhị thiếu lại tốt bụng như vậy đấy.”
Tần Nguyễn gật đầu với Dung Kính, cô nói thật nhanh: “Tôi còn có việc, lúc khác nói chuyện sau nhé.”
Dung Kính đứng dậy, rất biết điều nói: “Tam thiếu phu nhân có việc thì cứ đi làm đi, tôi cũng đi tìm chút việc vui để làm đây.”
Cô chỉ vào khu vực nghỉ ngơi bên phải.
Lận Ninh đương nhiên sẽ không cự tuyệt: “Được.”
Trên mặt Tần Nguyễn nở một nụ cười băng giá, cô nói bằng giọng điệu cực kỳ nguy hiểm: “Có lẽ bọn em là người quen cũ đấy.”
Lục Dịch Trần rất thích xem náo nhiệt: “Không phải là lừa đảo thật đấy chứ?”
“Hứ! Lạ nha!”
Tần Muội quay đầu bước đi, Lục Dịch Trần đi theo phía sau.
Tần Muội đứng dậy rời khỏi sảnh tiệc.
Tần Nguyễn lên tiếng gọi giật lại: “Anh hai!”
Tần Nguyễn vô thức nhắm mắt lại.
Nụ hôn lần này mang theo sự nhẹ nhàng ngây ngô, trái tim đập rộn ràng của đôi bên đều như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hoắc Chi đè thấp giọng xuống, nói: “Gia chủ Yên thổ huyết ngất xỉu rồi ạ.”
Tần Nguyễn bật dậy, trong đôi mắt đen láy hiện lên vẻ hoảng hốt, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.
Tần Nguyễn hỏi: “Trường Uyên đang ở khách sạn nào?”
“Khách sạn Hoàng Đình.”
Hai mắt Lận Ninh sáng lên, trên gương mặt ôn tồn lễ độ nở một nụ cười xán lạn: “Tôi đi ngay!”
Khu vực nghỉ ngơi chỉ còn lại Tần Nguyễn cùng Dung Kính.
Khu vực nghỉ ngơi đã có người, Tần Muội, Lục Dịch Trần, Dung Kính đang ngồi trong góc nhỏ giọng nói chuyện.
Dung Kính chống cằm, bên trong giọng nói cà lơ phất phơ có vài phần nghiêm túc: “Tần nhị thiếu, tôi thật sự không giúp được cậu chuyện này, nếu cậu hỏi tôi về giá cả của đám trai xinh gái đẹp trong ngành giải trí, thì tôi còn biết. Chứ nếu muốn có được chỗ đứng trong giới giải trí, cái này tương đối khó khăn, vì nước trong đấy quá sâu, người đi vào thì dễ nhưng để lấy được tài nguyên thì không dễ. Tôi chỉ là loại công tử văn dốt võ nát thích gái đẹp thôi, không thể làm được việc đưa người vào giới giải trí rồi bảo vệ người đó đâu.”
Trong từng cử chỉ và lời nói không có một chút nịnh nọt nào.
Tần Nguyễn gật đầu với anh ta, nghĩ đến chuyện Tam gia vẫn còn ở trong phòng nghỉ, cô chủ động đề nghị: “Chúng ta qua bên kia nói chuyện?”
Tần Muội vắt tréo chân, anh ta nói bằng giọng điệu tùy ý: “Anh chỉ cần nghĩ biện pháp đưa người vào là được, anh ta vào đó hẳn là cũng không bị bắt nạt đâu.”
Lục Dịch Trần nghe vậy thì sự tò mò bị kìm nén của anh ta ngóc đầu lên: “Rốt cuộc là ai mà khiến cậu phải để ý như vậy?”
Biết!” Trong mắt Tần Muội hiện lên nụ cười: “Người kia tên là Trường Uyên, anh ta có mái tóc dài qua eo, dáng dấp cũng không tệ, ai không biết còn tưởng anh ta là dân chạy từ trong núi ra ấy...”
“Anh chắc chắn người đó tên là Trường Uyên?!”
Tần Muội dường như không nghe thấy sự chế giễu trong lời nói của hai người: “Các anh nhìn thấy anh ta là biết ngay, anh ta không phải kẻ lừa đảo, mà giống như có chút tách rời với xã hội hơn.”
Tần Nguyễn suy nghĩ một chút, cô đoán có lẽ đối phương là đồng loại của Bóng Tuyết, hoặc là tà ma khác: “Anh có biết tên của người đó không?”
Tuy Tần Nguyễn giới thiệu bằng giọng điệu rất bình thường, nhưng vì cô giới thiệu kỹ càng thân phận của Lận Ninh, nên đổi lấy cái liếc mắt đầy ẩn ý của Lục Dịch Trần và Dung Kính.
Bọn họ chưa bao giờ nghe nói đến nhà họ Lận, nhưng nếu được Tần Nguyễn giới thiệu cho bọn họ thì chắc cũng không đơn giản.
“Ai mà không biết sau hôm nay, cô chính là người của nhà họ Hoắc chứ.” Dung Kính ngồi ngay ngắn, nghiêng người xích lại gần Tần Nguyễn và nói đầy ẩn ý: “Làm sao nhà họ Lận tìm được cô vậy? Nói trước nhé, cái bắp đùi này của cô là tôi ôm trước rồi đấy, Tam thiếu phu nhân đừng có mới nới cũ đấy nhé.”
Tần Nguyễn dở khóc dở cười: “Anh nói kiểu gì vậy.”
Cô ấy còn nhìn như vậy nữa thì anh sẽ nuốt chửng cô mất!
“Em đi ra ngoài trước!”
Cách một lớp váy được đặt may riêng từ loại vải đắt tiền thoải mái dễ chịu, có một đóa Tường Vi được thêu ở phần hông và bông hoa bị che đậy bởi cơ thể gần sát của hai người. Ôm nhau ở khoảng cách gần, cho dù có xem nhẹ một chút khác thường thì cũng không có cách nào lừa gạt được.
Tần Nguyễn không để ý đến cảm giác hơi đau, cô thấp giọng gọi: “Tam gia...”
Tần Nguyễn ngắt lời anh hai, gương mặt được trang điểm xinh đẹp quyến rũ thoáng vặn vẹo.
Tần Muội nhìn ra vẻ mặt của em gái mình có vấn đề, bèn thu nụ cười lại: “Đúng vậy, anh ta nói mình tên là Trường Uyên.”
Đôi môi làm loạn trên mặt cô rời đi, và tiến lại gần bên tai.
Một giây sau, vành tai của cô bị cắn nhẹ.
Tần Muội cười lạnh: “Anh nghĩ cậu đây thèm vào à!”
Lục Dịch Trần nhướng mày, tỏ vẻ không để ý: “Cứ coi tôi là người xấu đi.”
Tần Nguyễn thở một hơi dài: “Người đâu?”
Giọng Tần Muội nhỏ đi: “Anh để anh ta ở trong khách sạn.”
“Anh tự đi đón anh ta?”
Nghĩ đến tính cách đặc biệt của Trường Uyên, Tần Muội gật đầu: “Anh ta không thích tiếp xúc với người khác.”
Hoắc Vân Tiêu vẫn luôn nhìn Tần Nguyễn, môi anh chậm rãi di chuyển đến khuôn mặt, chóp mũi, rồi đến mi tâm.
Anh dùng môi mình miêu tả, dịu dàng lưu luyến, làm cho linh hồn người ta run rẩy.
Hoắc Chi từ con đường nhỏ phía bên trái chạy tới, cô ta khom người tiến lại gần Tần Nguyễn, và nói bằng giọng lo lắng: “Phu nhân! Ông cụ mời cô đi qua bên đó ạ!”
Tần Nguyễn nhíu mày: “Hử? Đã xảy ra chuyện gì?”
Tần Muội cau mày, vẻ mặt không biết là đang vui hay không vui, anh ta ngửa người ra sau dựa trên ghế sô pha: “Tôi cũng không quen anh ta, anh ta cứu Bóng Tuyết nhà tôi nên tôi nợ anh ta một ân tình.”
Dung Kính cạn lời: “Ân tình gì mà lại bị tên đó dùng để đổi lấy cơ hội đi vào ngành giải trí chứ, cho một khoản tiền không được à?”
Nghĩ đến việc mình cũng mới biết được không lâu, giờ lại khoe khoang ở trước mặt Tần Nguyễn nên Dung Kính hơi ngượng ngùng sờ mũi.
Tần Nguyễn cụp mắt xuống, gương mặt lộ vẻ trầm tư.
Nhìn thấy Tần Nguyễn vẻ mặt bối rối, hai gò má đỏ bừng đi ra khỏi phòng nghỉ, anh ta thoáng kinh ngạc rồi rất nhanh lộ ra vẻ mặt hiểu rõ.
Tần Nguyễn không ngờ vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy Lận Ninh, cô lập tức ý thức được đối phương đang đợi mình.
Lời này rất thẳng thắn, nhưng đó cũng là cách dễ dàng nhất để trả ơn.
Tần Nguyễn: “Anh ta không cần tiền, chỉ muốn vào ngành giải trí thôi.”
Tần Nguyễn ngồi ở bên cạnh anh hai mình: “Em vừa nghe anh nói Bóng Tuyết xảy ra chuyện à?”
Bóng Tuyết là yêu tinh mèo, theo cô thấy thì nó không có khả năng nợ ân tình của người khác.
Sắc mặt cô trầm xuống: “Ông ấy đang ở đâu?”
Hoắc Chi: “Ở phòng dành cho khách quý ạ, đã mời bác sĩ Trần đi qua đó rồi.”
“Đây là sự thật, cô phải nhìn cho rõ.” Dung Kính nhìn thẳng vào đôi mắt cười của Tần Nguyễn: “Cô có biết sau ngày hôm nay, trong quãng đời còn lại cô sống là người của nhà họ Hoắc, mà chết cũng phải làm quỷ của nhà họ Hoắc không?”
Tần Nguyễn nheo mắt: “Anh có ý gì?”
Trên gương mặt làm rung động lòng người ấy có một giọt mồ hôi từ từ trượt xuống, lăn trên chiếc cằm gợi cảm.
Rồi chỉ một lát sau, cuối cùng nó rơi xuống tấm thảm dưới chân.
Tần Nguyễn khoác tay lên vai Tam gia, sức lực như bị rút cạn.
Hai chân cô nhũn ra, đầu óc choáng váng, nếu không ai đỡ cô có thể sẽ ngã xuống.
Tần Muội lập tức đứng lên, trên mặt nở nụ cười tươi: “Nguyễn Nguyễn, sao em lại tới đây?”
Tần Nguyễn đi đến bên cạnh anh ta, cô chào hỏi Lục Dịch Trần và Dung Kính, sau đó giới thiệu Lận Ninh ở phía sau.
Lận Ninh đột nhiên lên tiếng: “Cô có muốn tôi phái người đi theo phía sau, để phòng ngừa không?”
Anh ta nhìn Tần Nguyễn, trong mắt cất giấu thâm ý khiến người ta nhìn không thấu.
Người khác bị nó đùa giỡn thì đúng hơn đấy.
Tần Muội thở dài, chậm rãi nói: “Đợt trước vào một đêm trăng tròn, không biết vì sao Bóng Tuyết lại bị hôn mê bất tỉnh, trên đường lái xe đưa nó đến bệnh viện, anh không cẩn thận đâm vào một người. Sau đó anh đưa người bị đâm ấy đến bệnh viện kiểm tra luôn, nửa đêm đưa cả người lẫn mèo vào bệnh viện. Trên đường đến bệnh viện, cũng không biết người kia làm thế nào mà mới điểm nhẹ vào mi tâm của Bóng Tuyết là nó tỉnh lại! Anh đưa người đó đến bệnh viện kiểm tra cũng không phát hiện vết thương nào, anh định cho anh ta tiền nhưng bị từ chối. Anh hỏi anh ta có cái gì muốn làm không, anh ta chỉ nói muốn vào ngành giải trí làm ngôi sao.”
Cô không nói có thể bị nguy hiểm hay không, Dung Kính cũng không hỏi nữa.
Việc làm Tần Nguyễn hiếu kỳ nhất bây giờ là, tại sao một Trường Uyên luôn trung thành đi theo bảo vệ Tiêu Vân Sâm, lại có dây dưa với anh hai của cô.
Tần Muội cười nhạo: “Anh mà lại có lòng tốt như vậy à?”
Lục Dịch Trần tủm tỉm, cười giỡn: “Cậu đừng có mà không biết tốt xấu nhé.”
Đưa mắt nhìn theo bóng lưng hai người đang chí chóe, Dung Kính hỏi Tần Nguyễn: “Không có nguy hiểm gì chứ?”
Tần Nguyễn lắc đầu: “Trường Uyên là một người bạn mà tôi quen biết.”
Hoắc Vân Tiêu nhìn chăm chú người trong ngực bằng ánh mắt đầy ẩn ý, nguy hiểm trong mắt anh đang 2đè lên mỗi một tấc trên người cô.
Bị đôi mắt thâm tình này nhìn chằm chằm, Tần Nguyễn đột nhiên quên hết tất cả, cô bị tì0nh cảm trong mắt đối phương quấy rầy.
“Hử?”
Gương mặt u ám vì bị Lục Dịch Trần trêu chọc của Tần Muội dịu đi.
Tần Nguyễn lại là người lạnh nhạt hờ hững với người ngoài, và có một trái tim lạnh lùng với mọi thứ.
Lận Ninh đi về phía Tần Nguyễn, trên mặt nở nụ cười: “Tần tiểu thư.”
Tần Nguyễn vừa đi ra khỏi phòng nghỉ, liền nhìn thấy Lận Ninh đứng cách đó không xa.
Lận Ninh có dáng người cao ráo, khí chất ôn hòa nhẹ nhàng, trên tay cầm một ly rượu đỏ.
Cơ thể Tần Nguyễn run lên, ngay lập tức, tai của cô trở nên nóng và đỏ.
Con thú bị giam giữ dưới đáy lòng Hoắc Vân Tiêu hoàn toàn được phóng thích, hô hấp của anh bắt đầu không ổn định, toàn thân rơi vào bờ vực nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng sẽ duỗi ra móng vuốt sắc bén hướng về phía Tần Nguyễn, và đè cô dưới móng vuốt để bắt nạt.
Cô hoàn toàn không biết gì cả, cũng không có người nói cho cô biết.
Mũi chân của Dung Kính rung lên liên tục, anh ta khẽ nhếch cằm: “Anh họ của tôi nói.”
“...” Tần Nguyễn thoáng bối rối, kinh 7ngạc ngẩng đầu.
Thương?
Tần Nguyễn cùng Hoắc Chi vội vàng rời đi, trên đường họ gặp được Hoắc Vân Tiêu đã chỉnh trang lại xong xuôi.
Thấy sắc mặt Tần Nguyễn không tốt, anh tiến lên chặn đường: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.