Người trấn giữ ở cửa ra vào là ám vệ của nhà họ Hoắc, nhìn thấy Tam gia cùng Tam thiếu phu nhân đi tới, bọnk họ nhanh chóng mở cửa phòng.
Trong phòng vang lên tiếng hỏi uy nghiêm của ông cụ Hoắc: “Bác sĩ Trần, lão Yên làm sao vậy?” Lục Dịch Trần chạy đến cuối hành lang, phát hiện không có đường.
Anh ta đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt mà chết lặng.
Tần Muội thở hồng hộc đuổi kịp, nắm lấy cổ áo Lục Dịch Trần và định vung nắm đấm đánh anh ta. Tần Muội nghe thấy tiếng bước chân phía sau, nghĩ rằng có thứ gì đó đang đuổi theo mình nên liều mạng chạy.
Mãi cho đến khi Lục Dịch Trần vượt qua anh ta, anh ta mới nhận ra rằng anh chàng này có thể lực còn tốt hơn mình.
Thấy đối phương vượt qua mình, anh ta tức giận quát: “Lục Dịch Trần, mẹ kiếp đợi tôi với!” “Aaaa...”
Một tiếng gầm sắc nhọn, xuyên tim vang lên từ đầu kia của hành lang.
“A!!” Lục Dịch Trần sầm mặt, nuốt nước bọt một cái.
Một giây sau, anh ta dùng tốc độ nhanh đến mức gần như không thể tồn tại đứng phắt dậy, rồi chạy, chạy...
Tốc độ nhanh chóng mặt, nhanh đến mức như tạo ra tàn ảnh, giống như vừa rồi chưa từng có ai bị vấp ngã vậy. Trong đôi mắt sâu thẳm của Tần Nguyễn thoáng qua một tia buồn bã khó nhận ra, cô sải bước đi vào trong phòng, hình ảnh Yên Nhất Kỳ đang nằm nhắm mắt trên ghế sô pha đập vào mắt cô.
So với lúc gặp mặt vừa rồi, chỉ chớp mắt một cái mà gương mặt già đi hơn mười tuổi của Yên Nhất Kỳ đã trông không giống người sống, khóe môi ông ấy dính máu, ngực phập phồng với biên độ rất nhỏ.
Vừa nãy còn rất ổn mà bây giờ lại nửa sống nửa chết, quanh người ông ấy có hơi thở tử vong và có thể đi về Tây Thiên bất cứ lúc nào. Tần Muội hét lớn, kéo Lục Dịch Trần bỏ chạy.
Hai người loạng choạng suýt ngã xuống đất.
Tần Muội sợ đến phát khóc, khát vọng sống sót thôi thúc anh ta không ngừng chạy. Hai người nắm tay nhau, cùng đi trở về đường cũ trong hành lang lúc sáng lúc tối.
Mọi thứ sẽ trông bình thường đến không thể bình thường hơn nếu không có ánh đèn kỳ lạ trên đầu, và đôi chân run rẩy của họ khi họ bước đi.
Hai người đi được mấy bước, thì sau lưng truyền đến tiếng bước chân xa lạ nặng nề. Không quan tâm đến bộ trang phục lộng lẫy trên người, Tần Nguyễn quỳ xuống đất, nắm chặt bàn tay mát lạnh của gia chủ Yên.
Tất cả mọi người ở trong phòng đều nhìn cô, Trần Hằng Phong và những người khác đều không hiểu gì, còn người nhà họ Hoắc lại có thái độ không đành lòng.
Hoắc Vân Tiêu đi lên trước đứng ở sau lưng Tần Nguyễn, đỡ lấy bờ vai của cô: “Nguyễn Nguyễn...” “Aaa!!!”
Lục Dịch Trần và Tần Muội ôm chặt lấy nhau rồi cùng hét lên. 1
Hi hi hi...” Anh ta quay đầu đi tìm kẻ đầu sỏ, nhưng chỉ mới nhìn một cái thôi mà đã chết đứng tại chỗ.
Tần Muội cũng nhìn về phía sau, khuôn mặt vốn đã tái nhợt của anh ta gần như biến dạng vì sợ hãi.
Bàn tay nắm tay Lục Dịch Trần run như cầy sấy, giống như bị mắc bệnh Parkinson vậy. Tần Muội sợ hãi dường như đã tìm thấy sự an ủi, anh ta nắm chặt cánh tay của Lục Dịch Trần và run rẩy nói: “Chúng ta sẽ đụng phải... thứ đó sao?”
Hai người họ đều biết thứ đó là cái gì, nhưng không có can đảm để nói ra.
Lục Dịch Trần hơi híp mắt, cảnh cáo: “Phỉ phui cái mồm cậu!” “Hi hi hi... Bắt được các cậu rồi!”
Tiếng cười của phụ nữ lại vang lên từ phía đối diện.
Đôi mắt Tần Muội trừng lớn, anh ta nhanh chóng nới lỏng cổ áo của Lục Dịch Trần, quay người bỏ chạy. Trong lòng Tần Nguyễn cảm thấy đau đớn không hiểu nổi, cô vô thức đến gần ghế sô pha, và không hề biết vẻ mặt của mình lạnh lùng bi thương đến mức nào.
Cô không thể nói ra cảm giác của mình lúc này, thật khó để chấp nhận và cô cảm thấy buồn từ tận đáy lòng.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên cô gặp ông lão này, cho dù ông ấy chết ngay bây giờ thì cô cũng chẳng cần quan tâm. Nhưng bây giờ thấy đối phương hấp hối, một chân đã bước vào Quỷ Môn quan thì trong lòng cô lại vô cùng khó chịu. ...
“Tần Muội, đệch mợ em gái cậu, đồ chết bầm! Chết giẫm!”
Lục Dịch Trần đuổi kịp bóng dáng đang bỏ chạy của Tần Muội, anh ta tức giận chửi bới. Ông cụ Hoắc nhắm mắt lại, giấu đi nỗi đau buồn với người bạn lâu năm sắp đi đến cuối cuộc đời: “Ông đã phái người lấy máu của cháu và lão Yên đi làm xét nghiệm huyết thống rồi, chắc rất nhanh là có kết quả thôi. Nếu như cháu thật sự là con gái của An Du, thì lão Yên cũng coi như có thể nhắm mắt.”
Con gái út rời nhà gần 30 năm, là điều hối tiếc duy nhất của Yên Nhất Kỳ trước khi chết.
Tần Nguyễn quỳ gối trước sô pha, hai mắt không buồn không vui nhìn chằm chằm ông lão nằm ở trước mặt, lực Minh Thần trong lòng bàn tay cô chậm chạp không đưa vào cơ thể của ông lão. cTrần Hằng Phong lên tiếng: “Ông cụ này bị bệnh nghiêm trọng, ông ấy không còn nhiều thời gian nữa.”
Trong lời nói của anh ta không caó nhiều thương cảm, đơn giản chỉ là giọng trần thuật.
Ông cụ Hoắc lại không thể nào chấp nhận được: “Ông ấy bị bệnh gì?” Anh muốn nói lời an ủi, nhưng rõ ràng là vào lúc này nói cái gì cũng đều vô dụng.
Tần Nguyễn cầm lấy tay của gia chủ Yên, vẻ mặt cô mờ mịt, đôi môi đỏ chậm rãi đóng mở: “Tam gia, có lẽ ông ấy là ông ngoại của em.”
Cô là người đã từng chết một lần, được chính Minh Vương truyền dạy cho các loại năng lực, cô có cơ thể bán Thần, có thể cảm nhận được sự ràng buộc giữa huyết mạch và linh hồn của người thân mình. “Nguyễn Nguyễn, lão Yên có một người con gái tên là Yên An Du, con bé là con gái út trong nhà họ Yên. Ở thời điểm nhà họ Yên cực thịnh ở Bắc Anh, đã có biết bao nhiêu quý tộc hoàng gia đạp gãy cửa muốn hỏi cưới con bé. An Du được nuông chiều lắm, con bé chướng mắt những người kia, cũng không thể chấp nhận chế độ tam thê tứ thiếp ở Bắc Anh. Sau khi đính hôn với Đại hoàng tử của hoàng gia, chỉ mấy ngày sau con bé bỏ nhà ra đi. Và con bé đã đi gần 30 năm. Lão Yên yêu thương cô con gái này lắm, bao nhiêu năm qua không có một ngày nào ông ấy không nhớ con gái. Mà con bé An Du không biết giống tính ai, có chủ kiến lắm, vừa đi cái là đi nhiều năm như vậy.”
Tần Nguyễn nắm chặt tay Yên Nhất Kỳ, trong đôi mắt sâu thẳm không có vui mừng cũng không có bi thương: “Cháu chẳng biết gì cả...”
Cô chẳng biết gì cả, cả kiếp trước lẫn kiếp này, sau khi trở lại nhà họ Tần, cô không có tình cảm sâu đậm với mẹ, càng không biết mẹ mình có thể là con gái út của nhà họ Yên, một gia tộc giàu có ở miền bắc nước Anh. Tốc độ chạy nước rút phát huy vô cùng tinh tế, thậm chí còn nhanh hơn cả vận động viên chạy tiếp sức, chớp mắt một cái liền biến mất không thấy đâu nữa.
Lục Dịch Trần nghiến răng kèn kẹt đuổi theo.
Trước đấy anh ta còn sợ hãi nên chậm một bước, nhưng bây giờ khát vọng sống dâng trào, tốc độ của anh ta còn nhanh hơn cả Tần Muội, trong thời gian ngắn đã đuổi kịp. Không chỉ đèn trên đầu bọn họ, mà toàn bộ đèn trên hành lang đều lập loè, ánh đèn lúc sáng lúc tối, bầu không khí nhanh chóng trở nên căng thẳng quỷ dị.
“Ôi đệch!” Tần Muội nói tục.
Anh ta thay đổi thái độ phách lối trước đó, nhảy tách một cái đến bên cạnh Lục Dịch Trần. Thứ làm Lục Dịch Trần vấp ngã không phải là thứ gì đó, mà là một xác chết.
Trên mặt đất đối diện với họ là một xác chết nữ, cô ta có mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh sẫm nhìn thẳng vào bọn họ.
Nếu có thể bỏ qua vũng máu đỏ tươi trên mặt đất, thì người ta sẽ nghĩ rằng đó chẳng qua chỉ là một người phụ nữ cũng bị ngã xuống đất. Khóe miệng Lục Dịch Trần giật giật: “...”
Đôi mắt xanh thẫm của cô gái chớp chớp, cho rằng Lục Dịch Trần không hiểu, cô ta nghiêng đầu nghịch ngợm.
Cô ta động đậy thì cũng thôi đi, đằng này mái tóc dài vàng óng ngập trong vũng máu cũng bị kéo theo khiến cảnh tượng này thực sự có thể dọa chết người. Yên Nhất Kỳ bị suy tạng, cơ thể đã đến cực hạn rồi, cô có muốn cứu cũng không cứu được.
Tên của ông ấy đã được ghi chép ở sổ Sinh Tử dưới Địa Phủ, cho dù là Minh Vương cũng không thể xóa đi.
Tần Nguyễn không thể không thừa nhận, cô không cứu được Yên Nhất Kỳ. Tần Muội quen cửa quen nẻo rẽ trái, đi tới căn phòng Trường Uyên đang ở.
Trong hành lang dài và im lặng, Lục Dịch Trần lặng lẽ đi theo phía sau.
Không biết có phải là ảo giác của anh ta hay không mà anh ta cảm thấy khách sạn Hoàng Đình hôm nay yên tĩnh lạ thường, không khí còn mát mẻ hơn so với bên ngoài, ai không biết còn tưởng khách sạn này sắp phá sản, không cung cấp đủ máy sưởi. Tần Muội chỉ muốn thu nhỏ mình lại, cất vào trong túi Lục Dịch Trần.
Ngọn đèn trên đầu vẫn lập lòe, xung quanh giống như có tiếng vo ve quái dị nào đó, âm thanh không chói tai nhưng rất kích thích người ta.
Mẹ nó, quá kinh khủng! “Hi hi hi...”
Đột nhiên, miệng cô ta phát ra tiếng cười vui vẻ.
Trong chớp mắt, xác chết nữ nằm trên hành lang, đầu của cô ta, và máu đỏ tươi khắp sàn biến mất. Tần Muội nóng nảy: “Lằng nhà lằng nhằng, đã bảo anh đừng đi theo rồi!”
Lục Dịch Trần: “Cậu không cảm thấy rất lạnh à?”
Vì đang mải suy nghĩ nên Tần Muội không để ý đến việc toàn thân mình đang nổi da gà vì bị hơi lạnh phả vào người. Nếu như anh ta không nghe nhầm thì người này nói là em gái anh ta?
Tiếng bước chân dồn dập lại vang lên sau lưng, nhưng cả hai người đang giận dữ đều không nghe thấy.
Tần Muội lửa giận ngút trời, chất vấn lần nữa: “Anh vừa nói ai?” Thi thể nữ nằm trên vũng máu, đầu bị cắt phẳng dựng đứng ở hành lang, cảnh tượng kinh hoàng và hãi hùng.
Ánh mắt nặng nề của người phụ nữ nhìn chằm chằm theo hướng Lục Dịch Trần và Tần Muội rời đi, vẻ ôn hòa trên khuôn mặt cô ta biến mất và dần dần trở nên âm trầm kinh khủng.
Miệng cô ta từ từ mở ra, khóe môi kéo dài đến sau tai và miệng cô ta há rộng đủ để nuốt một quả bóng rổ. Hôm nay anh ta đi ra ngoài không xem lịch hoàng đạo, gặp xui xẻo rồi!
“Đi!”
Có lẽ Tần Muội đã ở chung với Bóng Tuyết được một thời gian rồi, nên ngoài sợ hãi ra, anh ta còn có khát vọng sống mãnh liệt, và anh ta biết rằng rời đi vào lúc này mới là lựa chọn an toàn nhất. Nhận thức này khiến cô rất bất lực.
Hoắc Vân Tiêu từ phía sau ôm lấy bả vai của Tần Nguyễn, và đỡ cô dậy: “Nguyễn Nguyễn, em đứng lên đã, mặt đất lạnh lắm.”
Ông cụ Hoắc ngồi ở bên cạnh Yên Nhất Kỳ, ông cụ nói với Tần Nguyễn: “Cháu gái, hôm nay là sinh nhật của cháu, cháu và Vân Tiêu đi ra ngoài trước đi, ở đây có bọn ông chăm sóc cho Nhất Kỳ rồi.” Rõ ràng thang máy cách bọn họ rất gần, nhưng chạy một lúc lâu rồi mà họ vẫn không nhìn thấy cửa thang máy.
“Bùm!”
Lục Dịch Trần không biết bị cái gì làm cho vấp ngã xuống đất, anh ta còn đang nắm tay Tần Muội nên suýt chút nữa đã kéo cả Tần Muội xuống. Cảm nhận được hơi lạnh, anh ta trợn tròn mắt nhìn Lục Dịch Trần.
Mãi sau anh ta mới tìm lại được giọng nói của mình: “Ý anh là gì?”
Đột nhiên, đèn trong hành lang khách sạn nhấp nháy. Lục Dịch Trần chạy ở phía trước cũng không quay đầu lại mà nói: “Người anh em yên tâm, vì tình bạn giữa hai chúng ta, ngày này sang năm tôi sẽ thắp cho cậu ba nén hương!”
Trong mắt Tần Muội bừng lên lửa giận: “Ông giết mi!!!” Bước chân nhanh chóng, liều mạng đuổi theo Lục Dịch Trần.
Tiếng bước chân vội vã cùng tiếng thở hổn hển hoảng loạn vang vọng trong hành lang, không khí như đông cứng lại, nguy hiểm dần đến gần hai người mà không ai phát hiện ra. Tần Muội thần kinh thô, trong đầu đang nghĩ đến chuyện Trường Uyên đã gặp em gái mình như thế nào, và lát nữa gặp mặt phải làm sao để hỏi đối phương.
Lục Dịch Trần phát giác càng đi không khí xung quanh càng lạnh lẽo.
Bước chân anh ta chậm lại, bị không khí lạnh lẽo vây xung quanh khiến anh ta rùng mình. Tần Muội lúc đầu không quan tâm chạy trối chết, nhưng không biết câu nào ở sau lưng kích thích anh ta mà dừng lại ngay lập tức. Anh ta đứng tại chỗ một giây, sau đó quay người lao về phía Lục Dịch Trần.
Tần Muội nắm lấy cổ áo của Lục Dịch Trần mà hỏi: “Anh vừa con mẹ nó nói cái gì hả?!”
Đệch? Mợ? Cơ thể Lục Dịch Trần và Tần Muội cứng đờ, họ đứng yên tại chỗ liếc nhìn nhau, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi.
Từ trong mắt nhau, cả hai nhìn thấy rõ nỗi sợ hãi trên khuôn mặt mình.
“Chạy!” Hôm nay vốn là ngày vui của nhà họ Hoắc, nhưng chuyện xảy ra lại khiến người ta không vui nổi.
Việc Yên Nhất Kỳ hôn mê không phải việc quá lớn, nhưng cũng không phải việc nhỏ, nhà họ Hoắc không thể để người ta xem trò vui, có chuyện gì đóng cửa lại người trong nhà biết là được, không cần thiết để người khác cũng biết.
Tần Nguyễn đứng im tại chỗ, chân không nhúc nhích được, hai mắt cũng không thể rời khỏi Yên Nhất Kỳ. Lục Dịch Trần: “???”
Khuôn mặt sợ hãi của anh ta trở nên dữ tợn.
Đột nhiên, xác chết nữ nằm trên mặt đất cử động. Ngay sau đó là tiếng cười giòn tan của một người phụ nữ.
“Tần... Tần Muội, chúng ta đi thôi!” Toàn thân Lục Dịch Trần run rẩy, ôm Tần Muội đứng yên tại chỗ không thể động đậy được.
Nếu biết không yên ổn thì có chết anh ta cũng sẽ không tới đây. ...
Khách sạn Hoàng Đình.
Thang máy trên tầng cao nhất của dãy phòng sang trọng từ từ mở ra, Tần Muội và Lục Dịch Trần lần lượt đi ra. Bị cặp mắt kia nhìn chằm chằm, Tần Muội sợ tới mức hai chân nhũn ra, thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất.
“Lục Dịch Trần, anh, tự anh lo cho mình nhé!”
Một giây sau, Tần Muội mạnh mẽ hất tay đối phương ra, sau đó quay người điên cuồng chạy. “Tần Muội, cậu chờ một chút...”
Tần Muội quay đầu, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Làm sao?”
Lục Dịch Trần nuốt nước bọt: “Hình như có gì đó không ổn.” Trên người Yên Nhất Kỳ có ràng buộc huyết mạch của mẫu tộc, cô không có cách nào phủ nhận chuyện mình có quan hệ họ hàng gần với ông ấy.
Vốn cô không định nhận người thân, trước đó cũng đã biểu lộ ra ý tứ này, lúc cô nói ra tên của mẹ đã nhấn mạnh họ của mẹ khác với họ Yên.
Ông cụ Hoắc đi đến bên cạnh Tần Nguyễn và xoa đầu cô, ông cụ có chút thương tiếc đối với cô. Tần Muội ổn định cơ thể, nổi giận gắt: “Đệch, anh bị làm sao vậy!”
Có thứ gì đó phía sau đang đuổi theo họ, mà Lục Dịch Trần lại kéo chân sau thế này khiến anh ta vừa bực vừa tức.
Lục Dịch Trần phàn nàn: “Tôi không biết mình bị vấp phải cái gì nữa!” Trần Hằng Phong: “Suy tạng, nhiều nhất là còn một tháng nữa ạ.”
Hoắc Hồng Hưng kinh ngạc hô lên: “Làm sao có thể! Ông ấy nhìn không khác gì người bình thường mà!”
Lúc trước nhìn Yên Nhất Kỳ đâu có vấn đề gì, bất kỳ ai thấy ông ấy lúc đó cũng sẽ không nghĩ rằng ông ấy là một người mắc bệnh nan y. Ông cụ Hoắc thấy cô không nhúc nhích thì lại nói: “Hai bác của cháu cũng tới, họ đang ở khách sạn Hoàng Đình.”
Đồng tử trong mắt Tần Nguyễn hơi co rụt lại.
Câu nói này rõ ràng đã xác nhận cô chính là cháu ngoại của Yên Nhất Kỳ. Lục Dịch Trần bất ngờ nên bị Tần Muội kéo tới, hai người mặt đối mặt với nhau.
Anh ta nhìn chằm chằm sau lưng Tần Muội, hai mắt trợn trừng giống như là nhìn thấy cái gì kinh khủng lắm vậy: “Tần Muội, nhìn phía sau cậu kìa!”
“Tên chó nhà anh đừng hòng lừa được ông đây, ông đây phải đánh cho anh quỳ xuống đất gọi ba ơi!”