Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 812: Sống chết có số, mà số mệnh của bác chưa kết thúc




“Cái gì? An Du mất rồi?!”
Hai mắt Yên Tây Hoa đỏ hoe, ông ấy bước lên trước túm lấy cổ áo của Tần Muội mà chất vấn.
Tần Muội liếc mắ1t nhìn ông ấy, bên trong đôi mắt hồ ly đầy trào phúng, anh ta cười lạnh, nói: “Mẹ của tôi sống hay chết chẳng có bất kỳ quan hệ nào với ông!”
<2br>Cơn tức giận và bài xích không tên ở trong lòng khiến khuôn mặt đẹp trai của anh ta nhìn không được ổn lắm. “Được!”
Yên Tây Hoa không yên lòng về sức khỏe của cha và em trai, nên không thể làm gì khác ngoài việc đồng ý.
Ông ấy vỗ tay ba lần, từ căn phòng sát vách bên cạnh lao ra mấy người đàn ông màu đồ màu đen cao lớn khỏe mạnh, họ có màu tóc và màu mắt khác nhau.
Giọng cô hơi khàn khàn trầm thấp, một cảm giác áp bách mạnh mẽ quét qua không gian rộng lớn.
Tiếng xiềng xích nặng nề kéo lê trên đất vang lên, từ xa đến gần, căn phòng nhanh chóng bị thứ sát khí màu đen nồng đậm xâm chiếm.
Hai mắt Tần Nguyễn nhìn về phía sứ giả Địa Phủ đang bay đến gần, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên: “Làm phiền hai vị sứ giả phải lên đây, nữ quỷ này tên là Jennifer, lúc còn sống là người Bắc Anh, nhưng lại dám giết người ở trong địa bàn của Minh Vương. Theo quy định, người nước ngoài làm tổn thương đến người trong nước chúng ta, thì Địa Phủ có quyền giam giữ người, đúng không?”
Nhà họ Yên ở Bắc Anh có quyền lực như thế nào, thì vừa rồi nghe Yên Tây Hoa nói chuyện cũng đủ để anh ta hiểu rõ rồi, bọn họ ngay cả công chúa của hoàng gia cũng cưới được, thì có thể thấy nhà họ Yên này muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Nếu như bọn họ sớm tìm được mẹ, thì có phải sẽ tìm được em gái sớn hơn, và mẹ cũng sẽ không uất hận mà chết không.
Tần Muội và Tần Nguyễn là anh em sinh đôi, ngoại hình của họ đều được kế thừa các nét đẹp của Yên An Du, hoặc có thể nói là của nhà họ Yên.
Hai sứ giả hiểu rõ, vội vàng nói: “Tần tiểu thư yên tâm, chúng tôi sẽ để cho nữ quỷ này biết tầng thứ 18 của Luyện Ngục uy nghiêm đến mức nào.”
Lời này khiến Tần Nguyễn yên tâm, cô biết quỷ sai phía dưới sẽ chuyên tâm “chăm sóc” cho Jennifer.
Cô mỉm cười, chắp tay đáp lễ: “Vậy thì xin cảm ơn.”
Cô chưa quên bữa tiệc sinh nhật mà nhà họ Hoắc tổ chức cho mình, sau khi xử lý xong chuyện ở đây, cô còn phải quay lại bữa tiệc để trình diện.
Nhà họ Hoắc từ trước đến nay chưa bao giờ bị người khác chỉ trích về cách xử sự và lễ nghi, không thể để vì cô mà nhiều lần xảy ra sai lầm được.
Đôi tay trắng muốt xinh đẹp của Tần Nguyễn thuần thục bấm pháp quyết, đôi môi đỏ mọng hé mở: “Thập điện Diêm La dạy ta giết quỷ, thần linh bên ta, đuổi đi lục sát, thần nào cũng phục, quỷ nào cũng thu, thập điện Diêm La mau chóng nghe lệnh, Tru tà!”
Thấy sứ giả bắt giữ Jennifer, Tần Nguyễn thu hồi roi vàng đang trói buộc cô ta.
Jennifer xoay người muốn chạy trốn, nhưng trong nháy mắt lại bị sứ giả bắt như bắt gà con.
Sứ giả Địa Phủ bắt được nữ quỷ rồi, bèn quay lại cúi người hành lễ với Tần Nguyễn rồi rời đi.
Yên Tây Hoa nhìn vào đôi mắt lạnh lùng và xa cách của Tần Muội, nhớ lại năm đó lúc em gái biết được mình phải kết hôn với Đại hoàng tử, con bé gần như cũng có vẻ mặt tức giận và bài xích như thế này.
Tần Nguyễn bước lên, tách đôi tay của anh hai mình đang nắm cổ áo của Yên Tây Hoa ra.
Cô kéo Tần Muội ra phía sau, đôi mắt đen láy thâm thúy nhìn Yên Tây Hoa, cô nói, giọng thản nhiên: “Sức khỏe của mẹ cháu không tốt, đã qua đời nhiều năm rồi ạ.”
Sứ giả Địa Phủ nào dám nhận lễ, vội vàng tránh đi: “Tần tiểu thư khách sáo rồi.”
Lúc sứ giả Địa Phủ xuất hiện, hồn thể của Jennifer không ngừng run rẩy, cô ta bị hơi thở lạnh lẽo trên người bọn họ áp chế đến mức không nói được ra lời.
Khi sứ giả tới gần, hồn thể của cô ta cảm nhận được sát khí dày đặc nên không ngừng lùi lại.
Sức khỏe của cha ông ấy không tốt, sắp gần đất xa trời rồi, lúc về nước cũng đã bị bác sĩ riêng cảnh cáo vô số lần.
Nếu như không phải là vì em hai, cha bây giờ chắc đang nằm trong bệnh viện, được đội ngũ y tế tốt nhất chữa trị.
Tần Nguyễn không đành lòng nhìn đôi mắt đỏ hoe của Yên Tây Hoa, cô quay đi chỗ khác, khẽ nói: “Ông cụ hiện tại không sao, giờ khách sạn cũng không an toàn, cháu đề nghị mọi người cùng cháu trở về nhà họ Hoắc đi.”
Năm đó bà Tần qua đời lúc Tầ7n Muội vẫn còn rất nhỏ tuổi, chuyện anh ta nhớ được chỉ có tình cảm của hai mẹ con, mà mỗi lần nhớ lại thì chỉ còn chua xót.
Vì trước khi Y7ên An Du qua đời trông quá thê thảm, bà ấy bị bệnh nằm liệt giường, cơ thể gầy gò tiều tụy, trước khi bà ấy chết còn lo lắng chuyện em gái anh ta c2hưa về nhà nên chết không nhắm mắt.
Bây giờ lại đột nhiên xuất hiện người nhà của mẹ, khiến trong lòng anh ta có một ngọn lửa giận muốn trú0t ra.
Giải quyết xong Jennifer, Tần Nguyễn cúi đầu nhìn Yên Tây Dung đang hôn mê bất tỉnh, sắc mặt ông ấy tái nhợt, hô hấp dần dần bình phục lại.
Cô ngẩng đầu nhìn Yên Tây Hoa: “Gia chủ Yên đang ở nhà họ Hoắc, sức khỏe của ông ấy không tốt lắm, bị nôn ra máu, hai bác muốn ở tại khách sạn chờ ông ấy, hay là đi cùng cháu đến nhà họ Hoắc?”
“Cha...” Đầu óc Yên Tây Hoa nháy mắt nổ tung, gần như không nói nên lời.
Không hữu dụng thì cô có thể ra tay giải quyết đối phương.
Yên Tây Hoa cố đè nén nỗi buồn vì đột nhiên biết được tin em gái đã qua đời, thậm chí ông ấy còn giận lây sang Jennifer mà trầm giọng nói: “Giáo phái Hắc Dực trải rộng khắp mọi nơi ở phương tây, gia tộc Bruce luôn có mâu thuẫn với nhà họ Yên, Jennifer chẳng qua chỉ là một người bị đẩy ra làm vật hi sinh thôi, ở trong mắt những người kia, cô ta chỉ là kẻ râu ria. Lần này nhà họ Yên bị dồn vào đường cùng, nhất định phải đòi lại từng món nợ một.”
Sắc mặt của Tần Nguyễn đã khá hơn nhiều, cô vuốt cằm, nói: “Nếu đã như vậy thì bây giờ cháu sẽ tiễn cô ta đi.”
Hai sứ giả cách cô một mét, lập tức cúi đầu chắp tay nói vâng.
Tay sứ giả bên trái tức giận nói: “Bất kỳ tà ma nào trên thế gian này dám làm hại chủng tộc của chúng ta, bất kể lĩnh vực hay giống loài, đều sẽ bị đày xuống Địa Ngục tầng thứ mười tám để nhận hình phạt thích đáng.”
Tần Nguyễn hài lòng gật đầu: “Vậy thì làm phiền hai vị mang cô gái này đi, nữ quỷ này làm hại người nhà của tôi, thủ đoạn bẩn thỉu không biết xấu hổ. Tôi tin từng quỷ sai trong Luyện Ngục đều có tay nghề tốt, nhưng tôi không muốn cô ta chết quá thoải mái.”
Sau khi bọn họ rời đi, căn phòng khách rộng lớn lại trở nên sáng sủa.
Tần Muội, Lục Dịch Trần, Lâm Hạo và Hoắc Chi đã quen với điều này rồi.
Chỉ có Yên Tây Hoa mặt mũi tràn đầy kinh hãi, trong mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ, nhìn về phía Tần Nguyễn.
Những người này đứng nghiêm chỉnh ở trước mặt Yên Tây Hoa, nhìn mọi cử chỉ hành động của họ thì biết họ đều là người luyện võ.
Yên Tây Hoa trầm giọng ra lệnh: “Đi thu dọn đồ đạc, chúng ta đi ngay bây giờ.”
Được lệnh, những người này gấp rút hành động.
Yên Tây Hoa đi đến phía trước Tần Nguyễn, và thấp giọng giải thích: “Bọn họ đều là vệ sĩ của nhà họ Yên, Jennifer giết người không chớp mắt, vì để phòng ngừa có quá nhiều người thương vong nên bác để họ ở phòng bên cạnh.”
Tần Nguyễn nhìn ông ấy rồi tủm tỉm, hỏi: “Vậy bác không sợ Jennifer giết mình à?”
Yên Tây Hoa cầm sợi dây đỏ ở trên cổ và lấy ra một miếng ngọc bội bị vỡ: “Đây là bùa hộ mệnh mà cha đã xin cho bác, có nó Jennifer sẽ không giết được bác.”
Ông ấy tháo miếng ngọc bội bị nứt mấy đường xuống, thờ dài nói: “Bây giờ ngọc đã vỡ, nếu cháu đến chậm thêm một lúc nữa, chắc bác đã bỏ mạng ở đây rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.