Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 811: Ma vương satan có tới cũng không thể nào cứu được cô!




Lúc Jennifer tìm tới thì Yên Tây Dung đã kết hôn rồi, và cũng thu lại cái tính phong lưu của mình.
Thương tình Jennifer đã từng có1 quan hệ với mình, nên Yên Tây Dung lại cho cô ta một khoản tiền nữa.
Nhưng chính vì lần đưa tiền này, mà ông ấy đã khiến mình bị2 liên lụy. Jennifer cũng rất dứt khoát, khi bị ép hiện thân thì chỉ nói là đến để trả thù.
Thấy Yên Tây Dung chỉ còn thoi thóp, người nhà họ Yên tin và lựa chọn cách đàm phán với Jennifer.
Nhưng cô ta rất khó chơi, quyết ăn thua đủ với Yên Tây Dung, thậm chí còn làm bị thương một số thành viên quan trọng của nhà họ Yên.
Khóe môi Yên Tây Hoa khẽ nhếch lên, trong mắt hiện lên ẩn ý: “Tần tiểu thư giúp nhà họ Yên giải quyết một phiền toái lớn, nhà họ Yên sẽ coi cháu là khách quý.”
Không đề cập tới thù lao, cũng không nói chuyện ân tình, chỉ vẽ cho một cái bánh lớn.
Tần Nguyễn cũng không để ý, cô mỉm cười vươn tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên, bốn ngón tay cong lại nhắm ngay vị trí Jennifer để triệu hồi cô ta.
Yên Tây Hoa lạnh lùng nói: “Nếu Jennifer gia nhập Hắc Dực, thì tôi tin chắc rằng gia tộc đứng đằng sau cô ta cũng có dây dưa với giáo phái này.”
“Bác có thể giải quyết được người giật dây không?”
Nhìn vào đôi mắt không có lo lắng cũng không có quá nhiều cảm xúc của Tần Nguyễn, Yên Tây Hoa bỗng dưng chuyển chủ đề.
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra với Jenni2fer hoặc cô ta chết như thế nào.
Khi Jennifer xuất hiện lần đầu tiên, Yên Tây Dung bị bệnh, tình trạng nghiêm trọng đến mức ông ấ0y hôn mê bất tỉnh, lúc đó bọn họ còn không biết thủ phạm là Jennifer.
Nhà họ Yên mời Đại giáo chủ của Bắc Anh, tộc Pháp Sư của phương Đông đến, trải qua một loạt điều tra mới biết được rằng Yên Tây Dung bị quỷ ám.
Hai mắt ông ấy nhìn thẳng vào Tần Nguyễn, giống như xuyên thấu qua cô nhìn một người khác vậy.
Jennifer nổi giận: “Không! Cô không có quyền lợi làm như vậy!”
Bị roi vàng được bao phủ bởi sức mạnh mạnh mẽ của lực Minh Thần xiềng xích, hồn thể của cô ta bị ăn mòn, phát ra âm thanh xèo xèo.
Cô tin chắc lúc này nhà họ Hoắc cũng đã cầm được bản giám định thân nhân rồi.
Cô không cần xem cũng biết cô và nhà họ Yên có quan hệ máu mủ với nhau.
Tần Nguyễn một lần nữa gọi bác khiến trái tim Yên Tây Hoa run lên.
Jennifer nhiều lần dây dưa không dứt, đơn giản là vì cô ta muốn nối lại quan hệ.
Yên Tây Dung tỏ thái độ kiên 7quyết từ chối, và để tránh gây rắc rối cho mình, ông ấy cho người đưa Jennifer rời khỏi Bắc Anh.
Jennifer cứ như vậy biến mất hơn7 mười năm, mãi đến một tháng trước, cô ta lại xuất hiện với thân phận là một con quỷ.
Jennifer bị roi vàng giam cầm chậm rãi bay tới, sắc mặt cô ta trắng bệch, ánh mắt hoảng sợ nhìn Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn thu tay lại, ánh mắt sắc bén bắn về phía Jennifer: “Đã làm quỷ thì chuyện ở nhân gian không còn liên quan đến cô nữa. Khi cô còn sống cũng không phạm phải tội nghiệt nặng, nhưng chết rồi lại bị người ta lợi dụng gánh vác nhiều mạng người, hôm nay tôi không thể tha cho cô. Thứ hai, cô bây giờ đang làm hại người nhà của tôi, tôi không phải Thiên Sư, nhưng cũng coi như đạp nửa bước chân vào giới Huyền học, không có Thiên Sư nào lấy ơn báo oán, hôm nay tôi càng không có khả năng buông tha cho cô.”
Jennifer nghe xong thì luống cuống: “Không! Tôi là người Bắc Anh, không thuộc quyền quản lý của phương đông các người, dù có phải xuống Địa Ngục thì cũng là do sứ giả Satan triệu hồi đến.”
Trong mắt Tần Nguyễn lộ ra vẻ nghi hoặc, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh: “Hắc Dực là cái gì ạ?”
Yên Tây Hoa hơi nheo mắt, gương mặt ông ấy chợt có biểu cảm tàn nhẫn: “Đó là một giáo phái khét tiếng lan rộng ở phương tây, thủ đoạn của bọn họ tàn nhẫn, làm nhiều việc ác, và có rất nhiều tín đồ trung thành. Cũng có tin đồn nói rằng bọn họ thờ phụng Satan, những người trở thành tôi tớ của Hắc Dực, cuối cùng đều sẽ bởi vì sự ngu muội và ác độc của mình mà bị gieo gió gặp bão, không được chết tử tế.”
Tần Nguyễn chậc một tiếng: “Nghe cứ như là tà giáo ấy.”
“Đấy là với điều kiện cô không gây hại đến người nhà của tôi.” Ngón tay của Tần Nguyễn chỉ vào Yên Tây Dung đang nằm trên ghế sô pha: “Cô có biết ông ấy là ai không?”
Ánh mắt đầy oán hận của Jennifer nhìn chằm chằm vào Yên Tây Dung: “Là tình nhân nhẫn tâm nhất mà tôi từng gặp.”
“Không, ông ấy là bác hai của tôi.” Giọng Tần Nguyễn rất chắc chắn.
Người giật dây ở phía sau đương nhiên sẽ không buông tha, nhưng những điều này không quan trọng bằng mạng sống của Yên Tây Dung.
Lúc này, gia chủ nhà họ Yên lại nghe nói ở thủ đô đột nhiên xuất hiện một Thiên Sư, tính mạng của Yên Tây Dung đang như ngàn cân treo sợi tóc, nên ông cụ quyết định về nước tìm giúp đỡ.
Nhận được thiệp mời của nhà họ Hoắc giống như trận mưa rào đúng lúc, nhà họ Yên biết được nhà họ Hoắc có đại sư Linh Hư Tử đức cao vọng trọng, nên lập tức chạy về nước tìm cách cứu chữa cho Yên Tây Dung.
Tần Nguyễn bước từng bước một đi tới gần Jennifer, ánh mắt cô vô cảm, cực kỳ lạnh lùng.
Cô hất cằm lên, từ trên cao nhìn xuống đối phương: “Nơi này là phương đông, cô hiện tại đang giẫm lên địa bàn của tôi, ở nơi này chỉ cần là vong hồn, tà ma thì đều thuộc quyền quản lý của tôi, cho dù Satan phương tây có tới, cũng không thể nào cứu được cô!”
Jennifer biến sắc, không biết nghĩ tới cái gì, cô ta lại nở nụ cười dữ tợn: “Cô sẽ hối hận! Tôi là người hầu của Hắc Dực, Satan đấng tín ngưỡng của chúng tôi sẽ xé nát cô, tàn sát cả gia tộc của cô, để cô vĩnh viễn rơi vào vực sâu Địa Ngục!”
“Ồ?” Tần Nguyễn nhướng mày, ánh mắt mỉm cười nhìn người đàn ông có hơn 90% là bác của cô này, cô hỏi: “Bác muốn hậu tạ cháu như thế nào?”
Yên Tây Hoa chớp mắt, trên khuôn mặt nho nhã hiện lên vẻ ôn hòa: “Vị tiểu thư này, cháu họ gì?”
Đôi môi đỏ của Tần Nguyễn khẽ mấp máy: “Tần ạ, tên chỉ có một chữ Nguyễn.”
Tần Nguyễn nghiêng đầu liếc nhìn Yên Tây Dung: “Vậy các bác có biết ai đứng đằng sau không?”
Sắc mặt của Yên Tây Hoa hơi thay đổi, ông ấy gật đầu: “Là gia tộc Bruce ở Bắc Anh, năm đó tôi cùng cậu chủ của nhà Bruce đồng thời tranh giành con gái hoàng gia, đối phương bị thua. Sau đó Tây Dung và cậu chủ nhà Bruce đều từng có dây dưa với Jennifer, Jennifer lựa chọn Tây Dung, nên hai nhà xem như đã hoàn toàn trở thành kẻ thù. Hai lần xung đột khiến bọn họ vẫn luôn coi nhà họ Yên là cái gai trong mắt. Ban đầu nhà họ Yên còn đề phòng, về sau thấy họ không hành xử thái quá, dần dần cũng bớt đề phòng. Ai mà ngờ bọn họ vậy mà lại giở trò, không tiếc sắp xếp kế hoạch hơn mười năm.”
Sở dĩ Yên Tây Hoa nói hơn 10 năm là do ông ấy đoán.
Ông ấy nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn và thấp giọng hỏi: “Cháu là con gái của An Du à?”
Tần Nguyễn: “Mẹ của cháu tên là Ngôn An Du, đáng tiếc cháu chưa từng gặp mẹ bao giờ.”
Tay của Yên Tây Hoa hơi run rẩy, bên trong đôi mắt đang nhìn Tần Nguyễn hiện lên vẻ kinh dị và cực kỳ bi ai, còn có một chút cảm xúc vui sướng nữa.
“Nguyễn Nguyễn!”
Tần Muội kêu lên bằng giọng điệu không thể tin nổi, còn mang theo sự bài xích khó mà chấp nhận được.
Anh ta lao đến bên cạnh Tần Nguyễn, giật tay cô ra khỏi người Yên Tây Hoa.
Anh ta cảnh giác trừng mắt với Yên Tây Hoa, rồi cúi đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tần Nguyễn, anh ta nói bằng giọng khàn khàn: “Nguyễn Nguyễn, em có biết mình đang nói cái gì không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.