Nghi tkhức cắt bánh gato không kết thúc bằng nhát dao đầu tiên của hai người, tiếp theo sẽ do Hoắc Khương ở phía sau thay thế lcàm tiếp. Chiếc bánh sinh nhật khổng lồ đã được đao pháp hoàn mỹ của ông ta cắt thành nhiều miếng nhỏ. Lục Dịch Trần kéo cổ áo sơmi, nghe thấy ẩn ý bóng gió trong lời nói của anh trai mình thì mỉm cười.
Là người ngoài cuộc, hai anh em có thể nhìn thấy rõ ràng một số việc. “Diễn trò?” Lục Hàn nói đầy ẩn ý: “Đúng là Tam gia vừa làm ra trò hay đấy, màn diễn trò vừa rồi biểu thị thái độ của nhà họ Hoắc đối với Tần Nguyễn.”
Anh ta liếc nhìn mấy người có chút tâm tư không nên có, trong mắt chợt thoáng qua sự trào phúng. Anh xin lỗi người đang trò chuyện, rồi khom người bế thốc Tần Nguyên lên, động tác nhanh đến mức khiến người ta không kịp phản ứng.
Phút chốc, những người xung quanh đều im lặng, trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người họ. Với nhóm người sống trên đỉnh cao, lời nói như vậy thật vô nghĩa.
Trong xã hội thượng lưu, bất kể là lĩnh vực chính trị hay kinh tế, thì điều quan trọng nhất vẫn là tài nguyên. Hai gia tộc lớn gắn bó với nhau, có thể chia sẻ tài nguyên của mình, từ đó họ có thể bảo vệ lợi ích của mình tốt hơn. Khi Tần Muội biết về sự xuất hiện đột ngột của hai người bác tại khách sạn Hoàng Đình, thì Tần An Quốc và Tần Cảnh Sầm cũng nhìn thấy tờ giấy kết quả giám định mà nhà họ Hoắc đưa tới.
Tâm tình của ba cha con hết sức phức tạp, trong đó Tần An Quốc là người trực quan nhất. Chỉ cần một ngày bọn họ chưa tổ chức hôn lễ, thì cuộc hôn nhân của hai người có thể nói là có danh mà không có thực, những người khác đều có khả năng thay thế.
Là người ở giữa trung tâm của vòng xoáy quan hệ lợi ích, và được mọi người chú ý, Hoắc Vân Tiêu làm sao không nhìn ra được những suy nghĩ nhỏ nhặt của một số người. Cho dù là nhà họ Hoắc, dù được sinh ra ở dòng chính hay dòng thứ, thì hôn nhân của họ đều gắn bó chặt chẽ với các gia tộc lớn ở thủ đô.
Không ít người cũng là vì chuyện môn đăng hộ đối này mà sinh ra những suy nghĩ kỳ lạ về cuộc hôn nhân của Hoắc Tam gia và Tần Nguyễn. Người vợ đã mất từ lâu của ông ấy, người đã ở bên ông ấy nhiều năm thật ra lại là một tiểu thư quý tộc ở miền Bắc Anh, sự thật đó khiến ông ấy cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Tiểu thư nhà họ Yên được yêu thương chiều chuộng như vậy, nếu năm đó bà ấy không gặp được ông, thì đã không bị liên lụy mà phải chịu khổ nhiều năm, cũng sẽ không qua đời sớm như thế. Nhưng anh không nói ra những điều này với Tần Nguyễn, anh ôm chiếc eo thon của cô, dùng bữa tiệc sinh nhật này để đưa cô đi giao lưu, làm quen với tất cả mọi người của ba gia tộc lớn khác và sáu thế gia, bao gồm cả một số người cầm quyền và những thanh niên xuất chúng không nên coi thường ở các gia tộc thế gia nhỏ.
Trong bữa tiệc hoành tránh này, Tần Nguyễn đi theo sát bên cạnh Tam gia Thân phận của Tần Nguyễn quá thấp nên chỉ cần nhắc đến cô, ấn tượng đầu tiên của mọi người chính là cô đã sống ở khu dân nghèo khu tây mười tám năm.
Mười tám năm sau mới trở về nhà họ Tần, nên thân phận của cô còn kém hơn các tiểu thư của bốn gia tộc lớn, và sáu thế gia khác, thậm chí còn không thể sánh nổi với thế gia nhỏ ở thủ đô. Bữa tiệc đã gần kết thúc, hai người họ rời đi cũng không ảnh hưởng gì.
Lục Hàn nhìn theo hai người đi lên lầu, anh ta quay ra cười nói với em trai đứng bên cạnh: “Tam gia thật là không lúc nào không công khai tuyên bố coi trọng Tần Nguyễn.” Tần Nguyễn hé môi, ngậm miếng bánh ngọt đưa đến bên miệng mình.
Lớp bánh mềm mịn như nhung tan trong miệng, hương vị không chê vào đâu được. Ngày thường cô không đi giày cao gót, nhưng tối nay cô lại đi cả buổi nên mắt cá chân có hơi đau.
Hoắc Vân Tiêu luôn chú ý đến mọi phản ứng của Tần Nguyễn, đôi mắt nhìn như ôn hòa nhưng thực chất lại cực kỳ xa cách, lơ đãng liếc nhìn đôi giày cao gót dưới chân cô, khóe môi cong cong khẽ hạ xuống. Hoắc Vân Taiêu cầm miếng bánh kem đầu tiên do thuộc hạ đưa tới, ngón tay trắng trẻo cầm chiếc nĩa, anh đưa một miếng bánh kem đến bên môi Tần Nguyễn, bánh ngọt thơm ngon cọ vào môi cô.
Anh dịu dàng nói: “Trong bánh có sô cô la đen và sô cô la trắng béo nguyên chất của Pháp, ngoài ra còn có thêm sô cô la đen của Madagascar, hương vị thế nào?” Cơ thể ông ấy như còng xuống, sức sống trong nháy mắt bị thổi bay, giống như đã già đi hơn 10 tuổi vậy.
Tần Cảnh Sầm và Tần Muội liếc nhìn nhau, trong mắt của họ tràn ngập ánh sáng phức tạp nặng nề khó mà che giấu. “Đúng, hôm nay là sinh nhật của Nguyễn Nguyễn, chúng ta đừng để con bé không vui.”
Tần An Quốc thu hồi ánh mắt nhìn con gái, ông ấy quay người rời đi, bước chân hốt hoảng vội vã. Lục Dịch Trần cũng cười cười: “Với địa vị hiện giờ của nhà họ Hoắc, đến Nội Các cũng không thể lay chuyển được, thì họ cũng chẳng cần phải diễn trò làm gì.”
Tối nay anh ta vẫn luôn chú ý đến Tần Nguyễn, Hoắc Tam gia từ đầu đến cuối đều ở bên cạnh cô, từng lời nói cử chỉ đều có thể nhìn ra được Tam gia quan tâm đến Tần Nguyễn. Bọn họ nhìn Tam gia và Tần Nguyễn nhẹ nhàng ở bên nhau mà trên mặt đều có biểu cảm khác nhau.
Ngay trước khi Tần Muội và Tần Nguyễn trở lại, nhà họ Hoắc đã nhận được kết quả giám định quan hệ thân nhân của Tần Nguyễn và gia chủ Yên, và họ không hề giấu điều đó với cha con nhà họ Tần. Bọn họ đuổi kịp bóng dáng của cha, muốn an ủi nhưng không biết mở lời thế nào.
Tần Nguyễn còn không biết tình hình bên chỗ cha và hai anh trai, cô được Hoắc Tam gia đút cho ăn hết một miếng bánh gato. Hoắc Vân Tiêu bế Tần Nguyễn trở về phòng ngủ, đặt cô ở mép giường rồi cúi xuống cởi giày cao gót trên chân cô.
“Đừng, để em tự làm!” Lục Hàn dẫn theo đám thanh niên của hai gia tộc lớn và sáu thế gia tiến lên chào hỏi, anh ta chỉ nói đơn giản là chúc mừng sinh nhật, rồi chúc cô và Hoắc Tam gia hạnh phúc v.v.
Trong đó cũng có mấy nhà hỏi thăm ngày cử hành hôn lễ của cô và Tam gia. Về việc này, Hoắc Vân Tiêu chỉ nói hôn lễ sẽ làm vào năm sau, thời gian tùy Tần Nguyễn sắp xếp.
Chỉ một câu đã chặn miệng của tất cả mọi người, thậm chí xua tan rất nhiều tâm tư vụn vặt của không ít người. Thấy cô thích ăn, Hoắc Vân Tiêu từ từ đút cho cô, và anh rất hưởng thụ quá trình này.
Tần An Quốc, Tần Cảnh Sầm và Tần Muội đứng cách đó không xa, trong tay ba người đều cầm một phần bánh gato. Miếng bánh gato trong tay Tần An Quốc nặng tựa ngàn cân, ông ấy cảm thấy hai mắt căng chát đau đớn.
Tần Cảnh Sầm nhìn thấy bàn tay run rẩy của ông ấy thì thấp giọng nói: “Cha, có chuyện gì để lát nữa nói sau, hôm nay là sinh nhật em gái, chúng ta ăn bánh gato trước đã.” Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Hoắc Tam gia, người từ trước đến nay luôn tạo ấn tượng lạnh lùng gò bó, lại không hề có bất kỳ áp lực nào mà ôm lấy Tần Nguyễn rồi rời đi.
Đột nhiên bị bế lên, Tần Nguyễn hoảng sợ vòng hai tay ôm lấy cổ Hoắc Vân Tiêu. Khoảnh khắc nếm thử miếng bánh, cảm giác hạnh phúc trong nháy mắt vỡ òa.
“Ăn ngon.” Tần Nguyễn hơi híp mắt, vẻ lạnh lùng trong mắt được thay thế bằng sự nhẹ nhàng và thỏa mãn. Tần Nguyễn không có ý định để Tam gia cởi giày cho mình nên đưa tay cản lại.