Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 815: Ba anh em nhà họ tần kế thừa hoàn hảo các nét đẹp của nhà họ yên




Hoắc Vân Tiêu vừa đi giày cho Tần Nguyễn nên vẫn còn đang khom người.
Đôi mắt anh hơi rủ xuống, khiến người ta khô1ng thể nhìn thấy sự đau lòng và thương tiếc trong mắt anh.
Tần Nguyễn nghe ra được anh đang quan tâm mình, bèn nắ2m chặt tay của anh và kéo anh lên: “Em không sao.” Người mẹ đã ban cho cô sinh mệnh, cho dù bà ấy thật sự có oán hận với nhà họ Yên, thì cũng không thể nào ngăn cản chuyện con cái bảo vệ bà ấy.
Hai cha con nói chuyện ở bên ngoài đã kinh động đến Yên Nhất Kỳ và Yên Tây Hoa ở trong phòng.
Tần An Quốc nắm chặt lấy tay Tần Nguyễn trong bàn tay thô to của mình.
Con ngươi màu nâu đậm của Yên Nhất Kỳ chuyển động, ông cụ đưa tay ra cho vệ sĩ ở bên cạnh và bảo: “Dìu tôi.”
Cơ thể của cụ còn rất yếu, nhìn thấy hai đứa con trai thì ông cụ lại nhớ tới đứa con gái mất sớm của mình, ông cụ ráng chống người muốn ngồi lên.
Yên Tây Hoa phất tay với vệ sĩ chuẩn bị tiến lên, chủ động đi đến bên cạnh cha và tự mình đỡ ông cụ lên.
Cô kéo mạnh tay Hoắc Vân Tiêu: “Đi xem bọn họ một chút đi, sức khỏe của bác hai không được tốt lắm.”
“Được.”
Hoắc Vân Tiêu mượn lực đứng lên, hai người nắm tay nhau ra ngoài.
Bà ấy là một người phụ nữ xinh đẹp có gương mặt giống cô sáu, bảy phần, khí chất dịu dàng, giữa hai đầu lông mày ẩn chứa nỗi buồn vô hạn.
Nghĩ đến nỗi buồn đó là do bao nhiêu năm qua không tìm được cô, liên tục bị thất vọng mà tạo thành.
Dưới vẻ mặt khát vọng của Tần An Quốc, cô chậm rãi gật đầu: “Mẹ rất tốt ạ.”
Trong căn phòng dành cho khách.
Gia chủ Yên chậm rãi tỉnh lại, đập vào mắt ông cụ là căn phòng lạ lẫm.
Ông cụ nhìn thấy người con trai cả Yên Tây Hoa ngồi ở bên giường, và Yên Tây Dung sắc mặt trở lại bình thường đang nằm ở bên cạnh mình.
Không nỡ nhìn cha già đau khổ khi đang bị bệnh nặng, Yên Tây Hoa an ủi ông: “Ba đừng như vậy, em gái sẽ không nhẫn tâm như vậy đâu, nhất định phải có nguyên do gì đó.”
Yên Nhất Kỳ tựa gáy vào đầu giường, hai mắt thất thần, tự lẩm bẩm một mình: “Cháu gái ruột của ba bị lưu lạc ở bên ngoài 18 năm, nếu An Du muốn tìm con gái, nó chỉ cần liên lạc với chúng ta thì lo gì không tìm thấy đứa bé kia. Chắc chắn là trong lòng nó có hận, nó đang oán trách ba, dù sắp chết cũng không liên hệ với gia đình, đến lúc chết rồi cũng không nói cho chúng ta biết. Thực chất trong người con bé chảy dòng máu kiêu ngạo của người nhà họ Yên, đúng là đến chết cũng không chịu cúi đầu.”
Yên Tây Hoa cầm tay cha mình, ông ấy lên tiếng phản bác: “Không đâu ba ơi, từ nhỏ An Du đã là đứa hiếu thảo rồi. Ba quên à, có một lần ba bị ám sát nên bị bệnh nặng phải nằm trên giường, em ấy đã ở bên cạnh ba ba ngày không ăn không uống, nói cái gì cũng muốn đợi ba tỉnh lại. Chắc chắn em gái không nỡ oán hận ba đâu ạ, thậm chí còn lấy phương thức quyết liệt như vậy qua đời, nhất định là có nguyên nhân gì mà chúng ta không biết.”
Động tác này khiến Hoắc Vân Tiêu đang nhìn cô không khỏi tối sầm mắt lại, đôi con ngươi lóe lên tia sáng u ám nhìn chăm chú vào cô.
Nếu như không có người nhà họ Yên xuất hiện, thì bây giờ anh đã xơi tái cô rồi.
Tần Nguyễn lo lắng hỏi: “Nhà họ Yên sẽ trách tội cha em sao?”
Tần An Quốc nghiêng đầu, hai mắt đỏ hoe nhìn cô con gái út đứng bên cạnh mình, ông nói: “Mẹ con là người tốt.”
Bà ấy tuyệt đối không nhẫn tâm giống như cha con nhà họ Yên nói.
Tần Nguyễn không có bất kỳ ký ức nào về Yên An Du, chỉ nhìn qua ảnh chụp của bà ấy.
Con người luôn có sinh lão bệnh tử, cô không phải thần, không có cách nào cứu được người có số mệnh sắp chết.
Tần Nguyễn khẽ mím môi, thần sắc trên gương mặt lạnh lùng, tạo cho người ta một cảm giác rằng sự xuất hiện của nhà họ Yên chẳng đáng kể gì đối với cô.
Đôi mắt đen láy của Hoắc Vân Tiêu khẽ lóe lên, anh chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được vẻ bối rối tràn ra từ trong mắt cô bé này.
Sự xuất hiện của nhà họ Yên đã khiến Tần Nguyễn không hề thong dong bình tĩnh như bề ngoài cô thể hiện.
Hoắc Vân Tiêu vỗ vỗ tay cô, nhẹ giọng nói: “Trước mặt không có việc gì, để anh dẫn em đi gặp bọn họ nhé?”
Gia chủ nhà họ Yên, hai anh em Yên Tây Hoa và Yên Tây Dung đều được sắp xếp ở phòng dành cho khách trên cùng một tầng này.
Chỉ là cô chưa quen thôi, đã lâu rồi không đi giày cao gót, sa7u này chỉ cần quen rồi là được.
Hoắc Vân Tiêu ngồi bên cạnh Tần Nguyễn, anh dùng ngón tay cái vuốt vuốt mu bàn ta7y của cô, rồi kể cho cô nghe về việc cô con gái nhà họ Yên mất tích 30 năm, và ý đồ trở về nước lần này của bọn họ.
<2br>Cuối cùng anh hỏi cô một câu: “Em có suy nghĩ gì về nhà họ Yên?”
Vẻ mặt Tần Nguyễn khá bình tĩnh, cô lắc đầu: 0“Em không có suy nghĩ gì cả, nhà họ Yên là quý tộc ở Bắc Anh, rồi chuyện liên quan đến giáo phái Hắc Dực, bên cạnh bác hai có một nữ quỷ đã bị em giải quyết rồi, còn sức khỏe của ông ngoại thì em bất lực.”
Nhưng Yên Nhất Kỳ hoàn toàn không nghe lọt, ông cụ vẫn còn đang lẩm bẩm: “An Du hận ba, nó trách ba...”
Lúc Tần Nguyễn và Hoắc Vân Tiêu tới, họ nhìn thấy ba người Tần An Quốc, Tần Cảnh Sầm và Tần Muội đang đứng ở trước cửa phòng dành cho khách.
Khi đến gần, họ tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa hai cha con nhà họ Yên trong phòng.
Tần Nguyễn ngẩng đầu, ánh mắt trong veo: “Nhà họ Yên muốn nhận em, anh cả và anh hai về sao?”
“Có vẻ là họ muốn nhận.” Hoắc Vân Tiêu không giấu giếm, anh nói cho cô biết chuyện Tần An Quốc và Tần Cảnh Sầm cũng đã biết về người nhà họ Yên.
Đôi lông mày thanh tú của Tần Nguyễn hơi nhíu lại, cô vô thức cắn môi.
Ông cụ yếu ớt hỏi Yên Tây Hoa: “Sao các con cũng tới đây?”
“Ba, ba tỉnh rồi à!”
Yên Tây Hoa hơi thay đổi sắc mặt, trong đôi mắt lộ ra cảm xúc.
Ông ấy nói, giọng khá kiềm chế: “Ba, con đã gặp con gái của An Du.”
Sắc mặt Yên Nhất Kỳ thê lương, giọng cực kỳ bi ai: “An Du đi rồi, đến lúc chết nó cũng không liên lạc với chúng ta, nó đang trách ba năm đó đồng ý hôn sự của nó với Đại hoàng tử, nó hận ba cả đời...”
Ông cụ Yên nói xong lời cuối cùng mà nghẹn ngào, nước mắt hối hận lăn dài.
Dù sao thì mọi chuyện cũng bắt đầu từ cô mà ra.
Hoắc Vân Tiêu làm sao không nghe ra giọng điệu đùa cợt trong câu nói của cô, anh nghiêm túc trả lời: “Chuyện này không có ai đúng ai sai, ba mẹ vợ vẫn luôn không hề từ bỏ việc tìm kiếm em. Nếu như em không bị bắt cóc, thì 18 năm trước đó em nhất định sẽ được trưởng thành trong sự yêu thương chiều chuộng của họ.”
Tần Nguyễn im lặng một lúc rồi bỗng bật dậy.
Yên Nhất Kỳ cố nén nước mắt, hốc mắt đỏ hoe nhìn Tần An Quốc: “Anh là chồng của An Du sao?”
Tần An Quốc cùng con trai và con gái đứng ở bên giường, thái độ không hống hách cũng không hèn mọn, nói: “Vâng, xin chào ngài, con là Tần An Quốc.”
Ông ấy tránh người sang một bên để lộ ra hai đứa con trai ở sau lưng, ông ấy chủ động giới thiệu: “Đây là con trai cả của con, cháu tên Tần Cảnh Sầm và cháu thứ hai là Tần Muội, thằng bé là anh em sinh đôi với Nguyễn Nguyễn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.