Nhìn những động tác tự nhiên quen thuộc của đôi vợ chồng trẻ, vẻ mặt ông cụ Yên đầy ẩn ý.
Sau khi Tần Nguyễn lau miệng2, Yên Nhất Kỳ hỏi: “Cháu gái, cháu nói tối hôm qua có người theo dõi chúng ta, chuyện này có liên quan gì đến cái chết của kẻ thuộc g7ia tộc Bruce kia không?”
Nhà họ Yên nắm quyền lực rất lớn trong cả hoàng gia và giới kinh doanh. Tần An Quốc, Tần Cảnh Sầm, Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn lần lượt đứng dậy.
Ngay khi Tần Nguyễn chuẩn bị đi tiễn, Tần Muội đang ngồi yên trên ghế sô pha bỗng gọi cô lại: “Nguyễn Nguyễn!”
Ba cha con nhà họ Yên đã đi ra khỏi cửa. Đôi mắt đen láy của hai anh em nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn đầy mong đợi, dáng vẻ vô cùng đáng thương, cứ như thể sắp bị mẹ bỏ rơi vậy.
Tần Nguyễn nghiêng đầu, dịu dàng cười với bọn chúng.
Cô nhìn vào ánh mắt đầy mong đợi của ông cụ Yên rồi lắc đầu: “Bọn trẻ còn nhỏ, không thể rời khỏi cháu được ạ.” Sự tình quá phức tạp, Tần Nguyễn suy nghĩ rồi nói: “Cả hai khả năng này đều có thể xảy ra, ngoại trừ người đứng phía sau thì không ai biết được, mọi người phải cẩn thận sau khi về nước, hãy gọi cho cháu nếu có chuyện gì không bình thường xảy ra.”
Đây là điều duy nhất mà Tần Nguyễn có thể làm cho nhà họ Yên.
Vẻ mặt Tần Nguyễn rất lạnh lùng, nhưng lời nói lại làm người khác cảm thấy vô cùng an ủi, ông cụ Yên cảm động nói: “Cháu à, cháu có muốn về cùng chúng ta không?” “A!”
“Ê a!”
Tần Nguyễn còn chưa tỏ thái độ, nhưng Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đang ở trong lòng ông cụ Hoắc và Hoắc Hồng Hưng đã có phản ứng. Biết người nhà họ Tần có tình cảm sâu đậm với con gái út của mình, ông cụ Yên tiếp tục nói: “An Du là một đứa trẻ rất hoạt bát, thích khiêu chiến các loại thử thách khác nhau, nhất là thi cưỡi ngựa. Con bé nuôi một con ngựa Ả Rập thuần chủng trong chuồng, con ngựa này tính tình hiền lành, mắt rất to và sáng, lông trên người rất mượt. Con ngựa đó là do nữ hoàng Bắc Anh ban cho An Du, việc sở hữu một con ngựa Ả Rập thuần chủng trong hoàng tộc là một điều rất cao quý, đồng thời cũng được coi là lễ nghi rất cao.”
“Tiếc rằng vài năm sau khi An Du mất tích, con ngựa đó chết trong một mùa đông, nhưng nó để lại hậu duệ là một con ngựa Ả Rập trắng muốt rất đẹp, bây giờ đang được người chăn ngựa của nhà họ Yên chăm sóc rất tốt. Nếu có thời gian, mọi người có thể đến xem một chút, An Du thích tham gia các giải thi đấu cưỡi ngựa, trong nhà còn rất nhiều ảnh chụp lúc con bé tham gia trận đấu…”
Nhắc đến con gái, khuôn mặt già nua của ông cụ Yên lộ rõ sự luyến tiếc và buồn bã. Trong lúc anh lơ đãng thay đổi động tác, cánh tay phải duỗi ra sau lưng Tần Nguyễn rồi xoa bóp cho cô qua lớp quần áo.
Cơ thể Tần Nguyễn bủn rủn, tối hôm qua có mấy động tác hơi quá giới hạn khiến cô khổ sở đôi chút.
Lúc Tần Nguyễn đi xuống lầu, Hoắc Vân Tiêu chú ý đến tư thế đi đường của cô không ổn. Tần Nguyễn cũng gật đầu.
Chỉ có Tần Muội không nói gì, anh ta nhìn chằm chằm vào điện thoại, lông mày chau lại càng sâu hơn.
Vệ sĩ nhà họ Yên từ bên ngoài bước vào: “Gia chủ, lộ trình xuất nhập cảnh đã được duyệt, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.” Bọn họ không hề giao7 thiệp với tộc Pháp Sư, các giáo hội, thậm chí là yêu ma quỷ quái nào khác.
Người duy nhất có thể giúp họ bây giờ chính là Tầ2n Nguyễn.
Hoắc Vân Tiêu thả lỏng người dựa về phía sau, đôi chân thẳng tắp giấu sau lớp quần âu, tạo nên một tư thế hoàn mỹ. 0Mỗi lần nhận được tin thất vọng, mẹ lại trở nên im lặng, chìm trong những cảm xúc tiêu cực như tự trách, thương cảm và đau khổ.
Nghe thấy người mẹ mà ông cụ Yên nhắc đến, trong đầu anh ta tưởng tượng ra cô con gái út được cưng nhiều nhất nhà họ Yên, hòn ngọc quý có cuộc sống vô cùng thoải mái.
Nghe con trai cả nói vậy, đôi mắt Tần An Quốc đỏ hoe, ông ấy gật đầu với ông cụ Yên. Người nhà họ Tần cũng tỏ ra buồn bã khi nghe thấy những lời này.
“Cháu sẽ đi khi có cơ hội.” Tần Cảnh Sầm đáp lại lời mời của ông cụ.
Ấn tượng sâu sắc nhất của anh ta về mẹ là ký ức đi tìm em gái. Yên Nhất Kỳ trầm tư, sau đó trầm giọng nói: “Ông đoán có hai khả năng, có thể nội bộ của Hắc Dực không biết gia tộc Bruce dùng thế lực của họ để ra tay với nhà họ Yên, hầu hết những người bị thương bởi Hắc Dực trong những năm qua là thường dân, có rất ít quý tộc, còn thành viên hoàng gia thì chưa bao giờ bị đụng đến.”
“Có lẽ Hắc Dực đã phát hiện những rắc rối do gia tộc Bruce mang đến khi nhắm vào nhà họ Yên, vì vậy bọn họ chủ động ra tay giải quyết nguồn gốc của rắc rối. Trong nhiều năm qua, nhà họ Yên giữ vị trí quan trọng trong hoàng gia Bắc Anh, mọi hành động đều ảnh hưởng đến nhiều thứ khác, dễ rút dây động rừng.”
“Cũng có khả năng Hắc Dực đã biết gia tộc Bruce sẽ ra tay với nhà họ Yên, thậm chí còn muốn nhân cơ hội này để quét sạch nhà họ Yên khỏi Bắc Anh. Tây Dung gặp nguy hiểm, ông cũng không còn sống được lâu nữa. Lần này nhà họ Yên nhờ nhà họ Hoắc giúp đỡ, mời các kỳ nhân dị sĩ phương Đông đến giải quyết rắc rối. Có lẽ biết chúng ta đã giải quyết được nguy cơ, Hắc Dực hiểu rằng không thể chống lại được nên đã ra tay trước, người của gia tộc Bruce chết là do họ đã ra tay, đây là thành ý của họ dành cho nhà họ Yên.” Ông cụ Yên nắm chặt tay, liếc nhìn Tần Nguyễn, Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ bằng ánh mắt vô cùng da diết.
Ông ấy thở dài, đứng dậy nói: “Lão Hoắc.”
Ông cụ Hoắc đặt Hoắc Diêu lên đùi Hoắc Hồng Hưng, rồi đứng dậy nói: “Để tôi tiễn mọi người.” Tần Nguyễn suy nghĩ, nhiều người tiễn như vậy, cho dù thiếu cô cũng không sao, vì vậy không đuổi theo nữa.
Tần Nguyễn quay đầu nhìn Tần Muội: “Sao thế?”
“Ảnh đế Tiêu gặp chuyện rồi!” Tần Nguyễn cau mày, bất giác hỏi: “Trường Uyên đâu?”
Tần Muội: “Anh ta đã rời đi vào sáng nay.”