Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 825: Tam gia ân cần dịu dàng, ném cơm chó ngay trước mặt người lớn




Tần Muội khoanh tay dựa vào cửa phòng, trên mặt còn nở một nụ cười đùa cợt: “Em sống sướng nhỉ, ngủ đến tận giữa trưa mà chẳng ai dám quấy rầy.”
k
“Khục khục…” Vẻ mặt Tần Nguyễn hơi mất tự nhiên.
Nếu không phải do Tam gia, cô cũng sẽ không dậy muộn thế này.
Tần Muội dù có ngcốc đến đâu thì cũng đã là người trưởng thành. Tần Nguyễn đi vào phòng tắm, không để ý đến những dấu vết mập mờ khắp người, cô dùng tốc độ nhanh nhất kỳ cọ thật sạch.
Sau khi thay quần áo, Tần Nguyễn mở cửa phòng ngủ và thấy Bóng Tuyết đang ngồi xổm ở bên ngoài.
Con vật nhỏ đang liếm móng vuốt, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm vào cô.
Ông cụ Yên đã thay đổi trạng thái hấp hối từ đêm qua, khuôn mặt ông cụ hồng hào, ánh mắt khát vọng nhìn hai đứa nhóc ngồi trên đùi ông cụ Hoắc và trong lòng Hoắc Hồng Hưng.
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ rất dễ làm người khác yêu thích, hai đứa bé trông thật ngoan ngoãn và đáng yêu.
Nếu gia đình nào có hai đứa trẻ tinh ranh như vậy, chắc phải chiều hết nấc.
Vẻ mặt Tần Nguyễn hơi nghiêm trọng: “Chết rồi à?”
Điều này thật bất ngờ.
Người nhà họ Yên cũng cảm thấy rất khó hiểu: “Xác bị ném trước cửa khu biệt thự của gia tộc Bruce và được phát hiện vào sáng sớm hôm nay, không biết bị chết như thế nào.”
Tối hôm qua tại khách sạn Hoàng Đình, có người đã theo dõi Yên Tây Hoa và Yên Tây Dung, hành động của họ còn hơi kỳ quái.
Đối phương đã nhanh chóng rời đi sau khi Tần Nguyễn xuất hiện.
Tại phòng khách dưới lầu.
Yên Tây Hoa là người đầu tiên phát hiện Tần Nguyễn.
Nhìn thấy cô cháu gái có năng lực phi thường, có thể cứu được cha và em trai từ tay tử thần, vẻ mặt ông ấy hơi kích động.
Khuôn mặt Tần Nguyễn thoáng hiện lên một chút mất tự nhiên, bị người lớn trong nhà chờ cô đến tận trưa, vừa gặp mặt đã hỏi ngay cô ngủ có ngon không.
Tần Nguyễn nghĩ tới kẻ theo dõi người nhà họ Yên tại khách sạn vào tối hôm qua.
Bóng Tuyết nói chỉ thấy được bóng người chứ không nhìn rõ mặt, nhưng có thể xác định hành động cử chỉ của đối phương vô cùng quái dị, tốc độ cũng rất nhanh.
Tần Nguyễn tự giác đi tới ngồi bên cạnh Hoắc Vân Tiêu, cô cau mày nhìn người nhà họ Yên: “Tối hôm qua ở khách sạn Hoàng Đình, bác có biết mình bị người khác theo dõi không?”
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của em gái và những dấu vết mơ hồ lộ ra trên cổ áo, anh ta hiểu ngaay.
Sắc mặt Tần Muội biến đổi, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, anh ta hỏi bằng giọng điệu kỳ quái: “Người nhà họ Yên định rời đi, em có muốn gặp họ không?”
Tần Nguyễn: “Bọn họ muốn đi à?”
Nhìn ông cụ Hoắc chơi đùa với hai đứa cháu, ông Yên cảm thấy nóng mắt, ông cụ cũng muốn ôm bọn trẻ.
Yên Tây Dung đã tỉnh, nhưng cơ thể chưa hồi phục hoàn toàn, khuôn mặt vẫn tái nhợt.
Tuy nhiên, so với trạng thái nửa sống nửa chết của ngày hôm qua, hôm nay trông ông ấy khá hơn nhiều.
“Meo meo.”
“Mày có nhìn rõ mặt không?”
“Meo.”
Tần Muội cười lạnh: “Nếu bọn họ thật lòng muốn tìm con gái thì làm gì có chuyện không tìm được, với năng lực của nhà họ Yên, rất nhiều chuyện sẽ không xảy ra, mẹ cũng không phải chết sớm, em cũng không phải chịu quá nhiều đau khổ ở khu tây.”
Sự giàu có và quyền lực của nhà họ Yên ngang ngửa với nhà họ Hoắc ở trong nước.
Nếu là người khác thì họ đã vô cùng vui sướng vì nhặt được người họ hàng này, nhưng Tần Muội lại tỏ ra vô cùng chán ghét, đây là gút mắc của anh ta.
Tần Muội uể oải dựa vào ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay.
Từ góc đứng của Tần Nguyễn, cô có thể nhìn thấy Tần Muội đang đọc tin tức, mỗi khi ngón tay lướt trên màn hình, có thể thấy một số hình ảnh tin tức lướt qua.
“Nguyễn Nguyễn dậy rồi à, tối hôm qua ngủ có ngon không?”
Tần Nguyễn cười khẽ: “Sao mày lại ở đây?”
Tần Nguyễn nhớ Bóng Tuyết luôn dính chặt với anh hai, con mèo này rất sợ cô nên không bao giờ dám tới gần.
Bóng Tuyết đứng dậy, cái đuôi vẫy vẫy hai lần: “Meo meo.”
Ông ấy và Yên Tây Hoa đang trò chuyện với Tần An Quốc và Tần Cảnh Sầm, bầu không khí rất hài hoà.
Chỉ có Hoắc Vân Tiêu và Tần Muội là bận việc riêng.
Hoắc Vân Tiêu đeo kính gọng vàng, trông rất trí thức và nho nhã, anh cầm chiếc máy tính bảng, vẻ mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng dùng đầu ngón tay vuốt màn hình.
Tần Nguyễn khẽ cau mày: “Tối hôm qua còn có người khác ở khách sạn à?”
Bóng Tuyết ngẩng đầu đầy kiêu hãnh: “Meo!”
“Đó là ai?”
Một người một mèo nói chuyện với nhau khá lâu, Tần Nguyễn lạnh lùng híp mắt, rõ ràng cô không có quá nhiều biểu cảm và động tác, nhưng lại khiến người khác rùng cả mình.
“Tao biết rồi.”
Tần Nguyễn nhấc chân bước xuống lầu.
Tần Muội lạnh nhạt nói: “Bọn họ chờ từ sáng sớm đến giờ, trước khi đi còn nói nhất định phải gặp em.”
“Tại sao không ai đến gọi em?”
“Tam gia không cho, anh ta nói hôm qua em ra tay cứu ông Yên, phải dùng sức quá nhiều nên cơ thể không thoải mái.”
Yên Tây Hoa cau mày: “Theo dõi?”
Tần Nguyễn gật đầu: “Cháu có thể khẳng định có người theo dõi mọi người, nhưng cháu không biết bọn họ là ai và dáng dấp thế nào. Gia tộc Bruce ra tay với nhà họ Yên, theo lý thuyết thì họ không thể thu tay lại dễ dàng, người bọn họ dựa vào đã chết, bác cho rằng nguyên nhân là gì?”
Tần Nguyễn vừa dứt lời, một bát cháo hải sản có màu sắc hấp dẫn được đưa tới trước mặt cô.
Cô muốn giữ một chút thể diện, cho dù da mặt có dày đến mức nào thì cũng không thể trả lời câu hỏi này.
Tần Nguyễn áp chế sự khó xử và không thoải mái trong lòng, cô bước từng bước xuống lầu rồi hỏi: “Cháu nghe nói mọi người muốn đi?”
Yên Tây Hoa gật đầu: “Sáng nay có tin từ Bắc Anh, thành viên gia tộc Bruce gia nhập giáo phái Hắc Dực đã chết, trong nhà không có ai xử lý công việc nên bọn bác định quay về vào hôm nay.”
Những hạt gạo trộn với cá trắm đen, tôm nõn, mực, hải sâm, toả ra mùi thơm hấp dẫn, khiến cơn thèm ăn của Tần Nguyễn bị đánh thức.
Hoắc Vân Tiêu tiện tay ném chiếc máy tính bảng sang một bên, bàn tay mảnh khảnh bê bát cháo hải sản.
Hoắc Vân Tiêu không thèm để ý đến những người lớn xung quanh, khoé môi khẽ nở nụ cười, anh dịu dàng nói với Tần Nguyễn: “Em bỏ bữa sáng nên bây giờ chắc đói lắm hả, ăn một chút cháo lót dạ nhé?”
Tần Nguyễn thực sự đói bụng, cô không thể từ chối một bát cháo kích thích khẩu vị như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.