Nghĩ đến1 yêu cầu của Từ Ân Hạo, Tần Nguyễn dịu giọng nói: “Nếu Tiêu Vân Sâm tỉnh lại, hãy nói cho anh ta biết rằng có người muốn gặp.”
<2br>“… Được!” Viên Chí Vi do dự một chút rồi vẫn cắn răng đồng ý.
Theo lý thuyết, Tiêu Vân Sâm là nhân vật mấu chốt trong vụ 7án giết người này, thậm chí còn là nghi phạm số một, vì vậy không ai được phép gặp anh ta. Nhưng Tần Nguyễn có thân phận cao7 quý, Viên Chí Vi không thể trêu chọc danh gia vọng tộc như nhà họ Hoắc.
“Vậy làm phiền anh.”
Tần Nguyễn cúp máy, qu2ay đầu trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh. Đối phương quá yên tĩnh và gần như không tồn tại, khiến Yên Tây Dung tưởng rằng đó là ảo giác, cho đến khi Tần Nguyễn nói có người đang theo dõi họ, ông ấy mới nghi ngờ không phải là ảo giác.
“…Nếu cháu nói kẻ theo dõi bọn bác là con người, bác không nghĩ rằng gia tộc Bruce hoặc thành viên của Hắc Dực có năng lực đó, đa số các giáo đồ của Hắc Dực thuộc tầng lớp thấp, bọn họ khó mà sinh tồn trong xã hội. Lần này nhà họ Yên bị rơi vào bẫy của Hắc Dực, gia tộc đã điều tra được một vài tin tức thú vị. Trước đây Hắc Dực thường ẩn nấp, bọn họ đột nhiên phát triển mạnh mẽ trong một năm qua và thường xuyên xuất hiện trước mặt mọi người, điều này rất bất thường. Nhà họ Yên không phải gia tộc đầu tiên bị hại sau các hoạt động thường xuyên của Hắc Dực trong năm qua, do trước đây đều là những doanh nhân giàu có nhưng không nổi bật nên không thu hút nhiều sự chú ý.”
Tần Nguyễn nghe vậy, mặt không thay đổi mà hỏi: “Bác muốn cháu giúp bác giải quyết Hắc Dực?” Có Hoắc Chi ở đó thì mọi thứ đều sẽ được sắp xếp ổn thỏa, nhưng Tần Nguyễn lại không muốn có thêm một gánh nặng.
Cô không hề suy nghĩ mà từ chối luôn: “Không cần đâu, có Lâm Hạo đi theo em là được rồi, quá nhiều người làm việc cũng không tiện.”
Hoắc Vân Tiêu đến gần, thấp giọng hỏi cô: “Cơ thể em chịu được không?” Lăng Hiểu Huyên rất hưng phấn: “Chị đoán nhất định là đúng, chị cũng muốn đi.”
Giọng nói nghiêm túc của Lâm Hạo vang lên: “Phu nhân, chúng tôi đến rồi, đang ở ngoài cửa.”
“Tôi xuống ngay đây.” Tần nhị thiếu âm thầm mặc niệm cho em gái.
…
Tần Nguyễn đang thay quần áo thì nhận được điện thoại. Đây là dấu hiệu chứng tỏ Tần Nguyễn lại muốn đi ra ngoài.
Nhưng… Ánh mắt Hoắc Vân Tiêu nhìn xuống eo Tần Nguyễn, đôi mắt dịu dàng đó hiện lên một chút ẩn ý.
Tần Nguyễn vốn đang định lười biếng, nhưng dưới cái nhìn đầy ẩn ý của Tam gia, lông tơ của cô dựng đứng hết cả lên. ID người gọi là một số không xác định từ nước ngoài.
Tần Nguyễn bắt máy, nghe thấy một giọng nói quen thuộc ở đầu bên kia.
Trước khi lên máy bay, Yên Tây Dung nhớ lại lúc không tỉnh táo ở khách sạn, ngoại trừ Jennifer, ông ấy còn cảm nhận được một sự tồn tại khác có hơi thở yếu ớt. Tần Nguyễn khẽ cười nói: “Đúng là có việc, chắc đêm nay em không về.”
Nói xong, cô rời khỏi vòng tay Hoắc Tam gia, cũng không chào hỏi Tần Muội đang ngồi trên ghế sô pha mà đi thẳng lên lầu.
Nhìn dáng đi của Tần Nguyễn từ xa, mặc dù đã cố gắng hết sức để duy trì dáng vẻ thong dong, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy hơi kỳ lạ. “Vâng.”
Tần Nguyễn cúp điện thoại, nhặt chiếc áo khoác gió trên giường lên, tay bấm điện thoại gọi cho Lâm Hạo đang đi đón Lăng Hiểu Huyên.
“Phu nhân?” Giọng nói hơi trầm của Lâm Hạo vang lên, nghe tiếng thì có vẻ là đang mở loa ngoài. Tộc Pháp sư?
Vậy mà lại là tộc Pháp sư!
Tần Nguyễn nhíu chặt mày, điều quan trọng mà Yên Tây Dung muốn nói là tộc Pháp sư. Trong mắt Hoắc Vân Tiêu khẽ hiện lên sự vui vẻ, vừa cưng chiều lại vừa dung túng.
Cô bé này đã trở nên nóng tính hơn rồi.
Tuy nhiên khi xù lông, đáy mắt Tần Nguyễn hơi đỏ, càng tăng thêm vẻ sinh động khiến người khác chỉ muốn vuốt lông cho cô. Phải biết rằng cô không cảm thấy quá hứng thú đối với nhà họ Yên, giáo phái Hắc Dực, hay gia tộc Bruce.
Tiếng bên phía Yên Tây Dung khá ầm ĩ, trong giọng nói bất đắc dĩ còn có sự trấn an: “Lần này bác bị bệnh, ông ngoại cháu đã mời tộc Pháp Sư của phương đông đến, và tình báo của nhà họ Yên biết được bọn họ có khả năng liên quan đến Hắc Dực.”
Kèm theo âm thanh hỗn loạn làm nền, lời nói rõ ràng của đối phương truyền vào trong tai Tần Nguyễn. Tần Nguyễn cúp máy rồi đi ra ngoài cửa.
Hoắc Vân Tiêu và Hoắc Khương đang đứng nhỏ giọng nói chuyện ở hành lang, thấy Tần Nguyễn đi từ trong phòng ngủ ra, lại thấy cách ăn mặc của cô là biết cô muốn đi ra ngoài.
Tam gia quét mắt về phía cái túi trên tay cô, anh ấm giọng hỏi: “Đêm nay em thật sự không về?” Hoắc Vân Tiêu dường như không nhìn thấy sự xấu hổ trong mắt Tần Nguyễn, anh cư0ời dịu dàng: “Hôm nay em định ra ngoài à?”
Anh đã nghe hết nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi.
Vụ án giết người, ảnh đế Tiêu, đội Thiên Hành, Hoắc Vân Tiêu vừa nghe thấy là biết vụ án này không nhỏ. “Chuyện lần này tương đối phức tạp, rất có thể ban đêm phải ôm cây đợi thỏ.”
Vừa rồi ở dưới lầu không phải Tần Nguyễn làm mình làm mẩy gì đâu, mà chuyện lần này của Tiêu Vân Sâm thật sự khá là phiền toái.
Hoắc Vân Tiêu khẽ nhíu mày nhưng nhanh chóng buông ra: “Một mình em ở bên ngoài không tiện, để Hoắc Chi đi với em nhé?” Anh nhẹ nhàng hỏi ý kiến của cô. Trong mắt cô hiện lên một tia khát máu lạnh lùng, giọng điệu nói chuyện lại bình tĩnh nhẹ nhàng: “Vâng, cháu đã biết, sau khi bác về nước có tin tức gì thì thông báo tiếp cho cháu nhé. Tộc Pháp Sư và cháu có chút thù oán, cố gắng đừng làm kinh động đến bọn họ.”
Nếu như không có thù oán, thì tại vì sao những người ở bên cạnh cô xảy ra chuyện, phần lớn đều có liên quan đến tộc Pháp Sư chứ.
Rốt cuộc thì tộc Pháp Sư muốn làm gì, sự nhẫn nại của Tần Nguyễn đối với bọn họ càng lúc càng thấp. Tần Nguyễn ngẫm nghĩ: “Anh hai em cũng đang ở đây, để em dặn anh ấy giúp chị sắp xếp chỗ ở, em xử lý xong việc sẽ đi tìm chị.”
Giọng Lăng Hiểu Huyên trở nên kích động, hỏi: “Không phải là em đi bắt quỷ đấy chứ?”
Tâm trạng của Tần Nguyễn khá tốt, cô nói đùa: “Chị đoán thử xem?” “Em Tần à chị sắp đến rồi, có cái gì ăn không, chị còn chưa ăn cơm này, định tới ăn chực của em một bữa cơm đấy, em mà không cho chị ăn là chị khóc cho em xem!”
Nghe Lăng Hiểu Huyên phàn nàn, giọng điệu của cô ấy khá thoải mái, có vẻ như cô ấy đang có tâm trạng tốt.
Tần Nguyễn cười: “Em cho chị ăn cơm bao no luôn, nhưng em phải đi ra ngoài bây giờ, chị trả lại người của em cho em trước đã nhé.” “Được rồi, bọn bác phải lên máy bay đây.” Yên Tây Dung rất có chừng mực, không hỏi Tần Nguyễn xem cô và tộc Pháp Sư có ân oán gì.
Tần Nguyễn: “Lên đường bình an.”
“Đây là số điện thoại của bác, cháu lưu lại nhé, có chuyện gì thì cứ liên lạc.” Nếu biết trước hôm nay Tần Nguyễn sẽ ra ngoài, thì tối hôm qua anh đã không ăn cô quá nhiều rồi.
Tam gia ăn xong lau sạch, cảm thấy hơi áy náy.
Trên mặt Tần Nguyễn hiện lên một chút ngượng ngùng, cô rủ mắt xuống: “Không có vấn đề gì đâu, em đi trước đây, Lâm Hạo đang ở dưới lầu chờ em rồi.”
Cánh tay giơ lên của Hoắc Vân Tiêu chậm rãi hạ xuống: “Em đi đi, xử lý xong chuyện rồi trở về, anh ở nhà chờ em.”
Tần Nguyễn đáp lời rồi vội vàng rời đi, màu hồng trên má cũng phai đi nhiều.