Hoắc Vân Tiêu không vui khẽ mím môi: “Chờ p1hu nhân trở về, giao cho cô ấy xử lý.” “Ban đặc biệt?”
Lăng Hiểu Huyên cười tủm tỉm, nói: “Sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi.” Lăng Hiểu Huyên thể hiện thái độ kiên định: “Chị muốn được ở bên cạnh chú út.”
Cho là cô ấy sợ sẽ lặp lại bi kịch kiếp trước với Lăng Trạch Hằng, Tần Nguyễn khuyên can: “Em có thể rất chắc chắn nói cho chị biết rằng, số mệnh của chị cùng Lăng Trạch Hằng đã bị thay đổi từ lâu rồi, cũng vì thế mà em đã phải bỏ ra một cái giá không nhỏ đấy. Hơn nữa, em cũng đã hỏi qua một vị đại nhân nào đó ở dưới Địa Phủ rồi, thảm kịch mà hai người gặp phải ở kiếp trước sẽ không lại xảy ra ở kiếp này đâu.” ...
Tần Nguyễn đi xuống lầu, cô lên tiếng chào hỏi các trưởng lão đang ngồi trong phòng khách rồi nói mình có việc phải đi ra ngoài, thuận lợi thoát thân. Hoắc Vân Tiêu liếc Hoắc Khương một cái, rồi thản nhiên nói: “Các trưởng lão chẳng qua là muốn ép phu nhân từ bỏ đội ám vệ thôi, chú đang là thủ lĩnh ám vệ, nhiệm vụ thiết yếu ngay bây giờ là thu phục lòng người thay phu nhân.”
“Rõ!” Tần Nguyễn thở dài một tiếng, vươn tay ôm Lăng Hiểu Huyên: “Vận mệnh của kiếp này đều nằm trong tay chị, tuy mạng của chị là do em cứu nhưng tuyệt đối đừng lãng phí nó, nếu gặp phải nguy hiểm thì nhất định phải tự bảo vệ mình trước.”
Cô hiểu rõ lựa chọn của Lăng Hiểu Huyên, đơn giản là vì muốn nhanh chóng trèo lên trên, và có được sự công nhận khi đứng ở bên cạnh Lăng Trạch Hằng thôi. Hai mắt Tần Nguyễn hơi mở to: “Đội Thiên Hành?”
“Em biết à?!” Lâm Hạo lên tiếng hỏi: “Phu nhân, đi đâu?”
“Công ty giải trí Á Hoàng.” Vừa nãy đúng là cô cho rằng Lăng Hiểu Huyên không có nhà để về thật, bây giờ nhìn chiếc xe đen đi theo sát phía sau kia, rõ ràng là chú út Lăng không yên lòng nên phái người đi theo toàn bộ hành trình đây mà.
Nụ cười trên mặt Lăng Hiểu Huyên thu lại, cô ấy trở nên nghiêm túc hơn một chút: “Dù sao chúng ta cũng là bạn bè với nhau, sắp phải chia xa rồi, chị cũng nên tới gặp em một lần.” “Vậy tại sao chị lại muốn vào đội Thiên Hành? Chị sợ quỷ, lại không có Thiên Nhãn, thậm chí còn không có năng lực tự vệ.”
Đến nay Tần Nguyễn vẫn còn nhớ vẻ mặt hoảng hốt sợ hãi của Lăng Hiểu Huyên khi cô ấy lần đầu nhìn thấy Sơn Tiêu, để ngày ngày đối mặt với những yêu ma quỷ quái kia, cô ấy cần dũng khí rất lớn đấy. Cảm ơn vì gần một năm qua xảy ra biết bao nhiêu chuyện, nhưng vẫn có em ở bên cạnh chị.
Tần Nguyễn nhìn đôi mắt đỏ hồng của Lăng Hiểu Huyên, cô nhẹ nhàng nói: “Dù con đường phía trước có khó khăn chị cũng đừng do dự, cuối cùng rồi cũng sẽ nhìn thấy ánh rạng đông thôi.” “Chỉ sợ ông Cửu sẽ không nhịn được nữa, trước hôm sinh nhật của phu nhân, ngài ấ2y đã tới đây mấy lần rồi.”
Đôi mắt thâm thúy trầm tĩnh của Hoắc Vân Tiêu hờ hững liếc nhìn Hoắc Khương, trong mắt anh l7à băng giá ngàn năm không thay đổi, đột nhiên anh nở nụ cười: “Chú Khương này, chẳng lẽ chú cũng muốn ép phu nhân cùng với các 7trưởng lão hay sao?” Ngoài cửa, Lâm Hạo ngồi ở ghế lái còn chưa xuống xe, lông mày cau chặt, nhìn thấy Tần Nguyễn xuất hiện, trong mắt anh ta lộ ra thâm ý.
Tần Nguyễn tựa hồ không để ý, cô mở cửa ghế sau, nhìn thấy Lăng Hiểu Huyên đang ngồi vắt tréo chân ở bên trong, bèn cười nói: “Chị buông tha cho chính mình rồi à?” Cô ấy không vòng vo nữa mà nói thẳng ra ý đồ đến đây của mình.
Tần Nguyễn: “Có chuyện gì vậy?” Cô không có lý do gì để khuyên hay ngăn cản Lăng Hiểu Huyên, đây là lựa chọn của đối phương, ngoài chúc phúc ra cô không còn cách bày tỏ nào khác.
Thân xe đột nhiên rung chuyển, Lâm Hạo vững vàng dừng xe lại. Tần Nguyễn không để Lăng Hiểu Huyên xuống xe, vừa nhìn thấy cô, có rất nhiều chuyện đều không cần nhiều lời.
Chiếc xe lái ra khỏi khu nhà của nhà họ Hoắc, Tần Nguyễn hiển nhiên chú ý tới phía sau có mấy chiếc xe màu đen đi theo. “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Chị ngả bài với chú út.” Tần Nguyễn đưa mắt nhìn phía trước, thấy mấy chiếc ô tô màu đen chặn phía trước.
Lăng Hiểu Huyên cũng nhìn thấy, cô ấy thu hồi vẻ hờ hững cùng sự vui sướng trong đáy mắt, rồi giang hai cánh tay ra với Tần Nguyễn: “Ôm một cái nào?” Ý là không cần thiết phải giày vò mình như thế.
Lăng Hiểu Huyên mím môi lắc đầu: “Tần Nguyễn à, em vẫn chưa hiểu sao? Chị rời khỏi nhà họ Lăng thì sẽ không còn là tiểu thư thế gia nữa. Hiện giờ chú út đang làm ở Nội Các, và là con cháu đời thứ hai được nhà họ Lăng coi trọng. Nếu chị muốn đến với anh ấy thì không thể dựa vào cái thân phận cô con gái nuôi 20 năm của nhà họ Lăng này được.” Lăng Hiểu Huyên vuốt mái tóc xoăn màu đỏ rượu của mình, rồi cười nhẹ: “Kể từ khi ký ức kiếp trước quay trở lại, chị có thể nhìn thấy loáng thoáng một số thứ bẩn thỉu. Vả lại khi vào đội Thiên Hành, bọn họ sẽ tiến hành cải tạo cơ thể cho chị, họ có biện pháp để chị hoàn toàn mở Thiên Nhãn, thậm chí còn trang bị vũ khí bắt quỷ cao cấp. Đội Thiên Hành không bị các gia tộc lớn kiểm soát, và các thành viên trong Nội Các đều phải tôn trọng họ.”
Tần Nguyễn: “Chú út của chị có biết không?” Nhìn nụ cười trên mặt Lăng Hiểu Huyên không giống như đã đính hôn thành công.
Môi Lăng Hiểu Huyên cong lên thành một nụ cười ác liệt: “Tất nhiên là không, chị không có được thì người khác cũng đừng hòng mơ tưởng!” Lăng Hiểu Huyên trở về chỗ ngồi rồi mỉm cười: “Chị biết rồi.”
“Đi đi.” Hoắc Khương nghe vậy đổ mồ hôi lạnh, ông ta nhanh chóng quỳ một chân xuống đất: “Thuộc hạ không dám!”
Ông ta bị mất trí rồi, có cho ông ta mười lá gan cũng không dám gây chuyện cùng các trưởng lão. Lăng Hiểu Huyên cười nói: “Chú út của chị sắp đính hôn.”
“Đã đính hôn chưa?” Lăng Hiểu Huyên vỗ vỗ lưng Tần Nguyễn, buông cô ra rồi chân thành nói: “Tần Nguyễn, cảm ơn em.”
Cảm ơn em đã tái sinh ở kiếp này và không từ bỏ chị. Công ty giải trí của Tiêu Vân Sâm, hiện giờ Từ Ân Hạo đang ở trong công ty.
Cô đã đồng ý với đối phương là sẽ đi gặp Tiêu Vân Sâm, mặc kệ anh ta ở Tổng cục điều tra Hình sự có tỉnh hay không, thì cũng nên gặp một lần. Bắt đầu từ ngày hôm qua, đội ám vệ của nhà họ Hoắc đã chính thức nằm dưới quyền quản lý của Tần Ng2uyễn. Đám người ông Cửu tối hôm qua ngại có khách quý ở đấy nên cũng không gây chuyện xấu hổ ở trước mặt người ngoài.
N0gười của nhà họ Yên chân trước vừa rời đi xong thì chân sau các trưởng lão đã tới nhà tìm Tần Nguyễn. Trên mặt Lăng Hiểu Huyên lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng cô ấy nhanh chóng bình thường trở lại: “À phải rồi, em bây giờ đã là người nhà họ Hoắc nên biết rất nhiều thứ.”
Tần Nguyễn nhíu chặt mày, trong mắt hiện lên vẻ không tán thành: “Đội Thiên Hành chủ yếu phụ trách xử lý tà ma, cùng kết nối với Âm sai dưới Địa Phủ để giải quyết công việc về tà ma ở nhân gian. Công việc của bọn họ khá phức tạp và có mức độ nguy hiểm cao, chị... tại sao lại muốn đến đội Thiên Hành?” Lăng Hiểu Huyên ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu nhìn Tần Nguyễn dáng vẻ ung dung ở bên cạnh: “Không phải em bảo sắp xếp chỗ ở cho chị à?”
Tần Nguyễn liếc Lăng Hiểu Huyên một cái, trêu chọc: “Chị thật sự thiếu chỗ ở đấy chắc?” Tần Nguyễn há to miệng, mãi một lúc lâu sau cũng không nói nên lời, nhìn vẻ ảm đạm trong mắt Lăng Hiểu Huyên, cô cảm thấy quá trình sẽ không quá thuận lợi.
Lăng Hiểu Huyên hơi rủ mi: “Chú út yêu chị một cách công khai, khiến mọi người trong nhà đều biết cả. Chị muốn đứng ở bên cạnh anh ấy mãi mãi, nhưng không có cách nào kiên định được cả. Chị luôn sợ những gì xảy ra ở kiếp trước sẽ lại xảy ra một lần nữa...” Trong lòng Tần Nguyễn có dự cảm không lành, cô ngắt lời Lăng Hiểu Huyên: “Chị làm cái gì?”
“Trước khi ngả bài với gia đình, chị đã nộp đơn xin vào một ban đặc biệt, và nó đã được phê duyệt trước ngày sinh nhật của em một ngày.” Hoắc Khương không còn dám có bất kỳ phát ngôn nào vượt quá giới hạn nữa.
“Đứng lên đi.” Lăng Hiểu Huyên dùng đầu ngón tay quấn quanh lọn tóc đỏ như rượu và nháy mắt với Tần Nguyễn: “Chẳng mấy khi không có ai quản giáo như thế này, nên đương nhiên là chị muốn bộc lộ bản tính rồi.”
Tần Nguyễn nhìn Lăng Hiểu Huyên, cô khẽ nhướng mày, chỉ mỉm cười mà không nói gì. Với sự nhạy bén của Lâm Hạo, không có khả năng không phát hiện ra được.
Nghĩ đến cái nháy mắt của đối phương trước khi cô lên xe, Tần Nguyễn liền hiểu ra.