Mà Tiêu Vân Sâm ở ch1ỗ này thêm một giây, là tình thế ở bên ngoài cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Cô hất hất lọn tóc, cười nói: “Nhìn tình hình thì có vẻ khô2ng còn chuyện gì của tôi nữa, vậy tôi không ở lại quấy rầy nữa.” Trường Uyên nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt lộ ra một chút cảnh giác và dò xét.
Giống như không nhìn thấy được ánh nhìn làm cho người ta rùng mình này, Tần Nguyễn hơi nhướng mày, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Tiêu Vân Sâm lại ngất đi rồi, mà bên ngoài còn có rất nhiều người đang chờ anh ta.”
Trường Uyên rủ mi, hai nắm tay buông lỏng ra, hắn dùng đầu ngón tay của người phụ nữ khiến hắn khó chịu huơ huơ trong không trung. Tiêu Vân Sâm đang nằm xụi lơ trên ghế, lớp rào chắn vô hình bảo vệ anh ta khỏi bị bất kỳ ai chạm vào đã được gỡ bỏ.
Tần Nguyễn gọi điện thoại cho Từ Ân Hạo, để anh ta đến đón Tiêu Vân Sâm.
Biết nghệ sĩ nhà mình lại hôn mê bất tỉnh, Từ Ân Hạo dùng tốc độ nhanh nhất dẫn người đến Tổng cục Điều tra Hình sự. Trong mắt Trường Uyên lóe lên một tia sáng đỏ, đôi môi mỏng mím chặt.
Người khác không biết, Trường Uyên đã từng nhìn thấy cảnh tượng tương tự như vậy lúc ở trong bệnh viện, hắn hiểu rằng ý thức của chủ nhân đang dần hồi phục.
Lần đó ở bệnh viện, chủ nhân nắm tay hắn, không ngừng dặn hắn phải bảo vệ Tần Nguyễn. Tần Nguyễn và Trường Uyên trong cơ thể Kim Linh, lần lượt đi tới sau lưng Viên Chí Vi, và xuất hiện trong tầm mắt của Tiêu Vân Sâm.
“A Nguyễn!”
Tiếng gọi ẩn chứa sự đau đớn, nhớ nhung và bi thương vang vọng khắp phòng thẩm vấn. Tại sao chủ nhân lại biết Tần Nguyễn, giữa bọn họ có vướng mắc gì mà hắn không biết ư?
Thấy Tiêu Vân Sâm lại nhắm mắt, Viên Chí Vi ngồi phịch xuống ghế, thấy đau cả đầu: “Sao đang khỏe rồi mà lại ngất nữa!”
Hắn ta vội chạy đến trước mặt Tiêu Vân Sâm, đưa tay tới gần mũi và thử kiểm tra hơi thở của đối phương. Chỉ mấy phút sau, anh ta xông vào phòng thẩm vấn cùng với mấy người đàn ông cao lớn và khỏe mạnh.
Trong mắt Từ Ân Hạo chỉ có Tiêu Vân Sâm, anh ta chẳng thèm nhìn người khác lấy một cái, kể cả Tần Nguyễn đang đứng ở cửa.
Anh ta nửa ngồi xổm trên mặt đất, nhẹ nhàng lay cánh tay của Tiêu Vân Sâm: “Vân Sâm? Vân Sâm?” Viên Chí Vi hỏi: “Hoắc phu nhân không đi gặp ảnh đế Tiêu à?”
Tần Nguyễn chuẩn bị rời đi, nhưng khi nhìn sang Trường Uyên mặt liệt ở bên cạnh thì đổi ý: “Gặp một lần cũng được.”
Trường7 Uyên nhẹ nhàng nhíu mày, nhìn Tần Nguyễn một cái nhưng không lên tiếng.
Viên Chí Vi dẫn đường cho hai người, hắn ta xáp lại gần2 Tần Nguyễn rồi đè thấp giọng xuống, nói: “Ngoài cửa nhiều phóng viên lắm, lát nữa lúc ảnh đế Tiêu và cô Kim Linh ra về, cô có muốn rời 0đi từ cửa sau không?”
Từ Ân Hạo cúi đầu nhìn thấy chiếc còng tay, thoắt cái anh ta trợn trừng mắt như muốn rách cả mí.
Anh ta quay đầu nhìn hằm hằm vào Viên Chí Vi đang mặc đồng phục cùng hai cảnh sát, rồi lạnh giọng chất vấn: “Nếu Vân Sâm nhà tôi đã vô tội thì tại sao còn phải mang thứ này?” Từ đầu tới cuối, anh ta đều không tin Tiêu Vân Sâm giết người.
Chứ đừng nói gì đến những tin đồn không có thật ở trên mạng, thêu dệt vô cớ chuyện Tiêu Vân Sâm trả giá mua dâm không thành công, đây đều là tin đồn do những kẻ ngu ngốc thích hóng chuyện mà không biết dùng đầu óc lan truyền ra.
Từ lúc Tiêu Vân Sâm vừa vào nghề đến giờ, gần như đều do anh ta tự mình phụ trách, anh ta biết rất rõ tính cách của đối phương. “Thế thì hay quá.” Trên mặt Tần Nguyễn nở một nụ cười hài lòng.
Giới giải trí giỏi nhất là đưa tin đồn thất thiệt, cô cũng không muốn tự mình chuốc họa vào thân.
Ba người bọn họ đi tới phòng thẩm vấn, Tiêu Vân Sâm ở trong phòng mang vẻ mặt dữ tợn, giống như đang chịu đựng cơn đau đớn không cách nào nói ra, anh ta nhìn chằm chằm cậu cảnh sát đang run rẩy ngồi đối diện mình. Bao nhiêu năm qua Tiêu Vân Sâm chưa từng gần gũi phụ nữ, cũng chưa từng có hành vi vượt quá giới hạn nào với những người đàn ông xung quanh.
Anh ta giữ mình trong sạch nhiều năm, mặc kệ có xinh đẹp hay tuấn tú cỡ nào cũng không thể khơi gợi trong lòng anh ta một tia gợn sóng nhỏ nhất.
Từ Ân Hạo tin tưởng Tiêu Vân Sâm từ tận đáy lòng, cho nên không có bất kỳ thiện cảm nào đối với người đã còng tay anh ta. Tần Nguyễn nhìn thấy thế thì nghiêng đầu nhìn Trường Uyên.
Trường Uyên cau chặt mày, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Vân Sâm toát ra sự do dự.
Tần Nguyễn: “Kim Linh?” Khi còn cách Tiêu Vân Sâm một khoảng bằng cánh tay, hắn ta bỗng bị một rào cản vô hình dội ra xa vài bước.
“Cục trưởng Viên!”
Một tay cảnh sát lập tức lao tới đỡ lấy thân hình đang lảo đảo của lãnh đạo. Người gác cửa phòng thẩm vấn thấy Viên Chí Vi dẫn người tiến đến, bèn đưa tay đẩy cửa ra.
Viên Chí Vi bước vào phòng trước, một cảm giác áp bách mạnh mẽ ập tới chỗ hắn ta.
Cảm giác được có người lạ đi vào, bên trong đó xen lẫn một hơi thở cực kỳ quen thuộc, đôi mắt lấp lánh của Tiêu Vân Sâm phóng thẳng tới. Hai mắt Tiêu Vân Sâm nhìn thẳng vào Tần Nguyễn, đôi mắt sâu thẳm của anh ta tràn đầy cảm xúc phức tạp và nặng nề, giọng nói run rẩy, đôi mắt ngắm nhìn Tần Nguyễn gần như muốn trào lệ.
Sắc mặt Tần Nguyễn thay đổi, cô có trực giác rằng Tiêu Vân Sâm có vấn đề.
Nhưng chỉ một giây sau, cơ thể căng cứng của Tiêu Vân Sâm từ từ thả lỏng, hai mắt nhắm nghiền, anh ta lại hôn mê một lần nữa. Đối mặt với Từ Ân Hạo, Viên Chí Vi quay trở lại thái độ của một vị lãnh đạo, khuôn mặt hắn ta lạnh tanh, giọng điệu uy nghiêm: “Cậu này, mặc dù Tiêu Vân Sâm vô tội, nhưng trước đó cậu ta thật sự là nghi phạm số một. Tại sao rõ ràng cô Kim Linh đã bị phán định là tử vong, vậy mà sau vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi lại có thể sống lại, vấn đề này vẫn cần được điều tra kỹ lưỡng. Việc thả Tiêu Vân Sâm cần phải được phê duyệt thông qua các thủ tục phức tạp. Nếu như không phải nể tình ảnh đế Tiêu có quen biết với Hoắc Tam phu nhân, thì cậu cho rằng hôm nay cậu ta có thể đi ra khỏi cửa của Tổng cục Điều tra Hình sự sao?”
Đối mặt với Tần Nguyễn và các thành viên của đội Thiên Hành, Viên Chí Vi có thể cúi mình nhún nhường, hắn ta cam tâm tình nguyện làm chuyện đó.
Nhưng chỉ là một người đại diện có danh tiếng, dù anh ta có địa vị nhất định trong giới giải trí thì đối với hắn ta mà nói, cũng chẳng đáng để chú ý tới. Anh ta hít sâu một hơi, hạ thấp giọng điệu: “Nếu Vân Sâm được thả ra, vậy có thể mở còng tay cho cậu ấy không?”
Viên Chí Vi gật đầu: “Tiểu Lý, cậu mở đi.”
Viên cảnh sát đứng bên cạnh hắn ta nhanh chóng bước tới, đích thân cởi còng tay cho Tiêu Vân Sâm.
Từ Ân Hạo hất cằm với một trong những tay vệ sĩ do công ty cử đến: “Bế Vân Sâm lên, chúng ta đi bệnh viện.”
Vệ sĩ bước tới và rất nhẹ nhàng bế Tiêu Vân Sâm cao hơn 1 mét 8 lên.
Trường Uyên ở phía đối diện híp mắt lại, hắn dùng ánh mắt tràn đầy thù địch lạnh lùng nhìn chằm chằm tay vệ sĩ kia.