Ông ta chẳng nói một câu, tư thế vô cùng cao ngạo. Tần Nguyễn: “Chắc sẽ đi ra cùng Kim Linh.”
“Vậy thì tốt, vậy là tốt rồi. Bên công ty đã đưa ra thông cáo rồi, sự việc lần này sẽ kết thúc bằng việc lấy lý do đây là một trò đùa kiểu camera ẩn. Mấy cư dân mạng đều bán tín bán nghi, còn có nhiều người tung tin đồn ác ý. Nhưng chỉ cần Vân Sâm cùng Kim Linh bước ra từ cồng của Tổng cục Điều tra Hình sự, thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ. Tần tiểu thư à, ở trong đó sẽ không xảy ra thêm sự cố gì nữa chứ?” Khi hai người đang thảo luận về việc làm sao để Trường Uyên tiếp cận với Tiêu Vân Sâm, thì đối tượng được nói tới đang ở trong phòng thẩm vấn cũng tỉnh lại.
Tiêu Vân Sâm vừa tỉnh lại, cặp mắt u ám như được năm tháng tẩy rửa, lơ đãng toát ra khí thế mạnh mẽ như thể những kẻ khác chỉ là giun dế. Cậu cảnh sát trẻ trẩn khương liếm môi, tự dưng cảm thấy hơi khó thở: “Tổng cục Điều tra Hình sự.”
Tiêu Vân Sâm vặn lông mày, nhẹ nhàng nắm chặt tay, cảm nhận được cường độ của xiềng xích trên cổ tay. Viên Chí Vi thoáng do dự rồi tìm số điện thoại di động của Tần Nguyễn và đọc cho đối phương.
Thái Ung Lương lưu số lại rồi khẽ vuốt cằm, dẫn người rời đi. Đôi mắt anh ta sáng lấp lánh ánh sao, anh ta mờ mịt đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
“Ồ, anh ta tỉnh rồi kìa!” Trường Uyên cúi đầu nhìn bộ quần áo mặc trên người mình, trên mặt đầy vẻ ghét bỏ, giống như hắn có mối thù lớn gì với bộ quần áo này vậy.
Nghe thấy Tần Nguyễn hỏi, hắn hơi ngạc nhiên rồi nhanh chóng nói: “Chủ nhân ở đâu thì tôi đi đó.” Hắn ta là lãnh đạo mà cánh phóng viên cũng dám bao vây, thế thì nếu bọn họ không biết thân phận thật của đội Thiên Hành, không có khả năng họ sẽ bỏ qua cơ hội để điều tra tin tức này.
Ánh mắt Viên Chí Vi khẽ đảo tròng, thăm dò quét qua đám người, rất nhanh hắn ta đã phát hiện chỗ dị thường. ...
Viên Chí Vi tự mình tiễn nhóm Thái Ung Lương rời đi. Bên trong cánh phóng viên này có mấy kẻ trông rất lạ, mặt mày bặm trợn, dùng ánh mắt cảnh cáo áp chế những người định có hành động ở xung quanh.
Tiêu Vân Sâm là cây rụng tiền của công ty Giải trí Á Hoàng, và là một trong những cổ đông của công ty. Nhìn thấy Tiêu Vân Sâm mở mắt ra, mắt anh ta hơi trợn to: “Đúng là tỉnh thật rồi!”
Sau đó, anh ta nhanh chóng đứng dậy và xông ra ngoài. Nếu Từ Ân Hạo không phải là người đại diện của chủ nhân, thì hiện giờ hắn đã xé nát đối phương ra rồi.
Tần Nguyễn cảm nhận được lửa giận tràn ra từ trên người Trường Uyên, cô nín cười nói với Từ Ân Hạo: “Phải đợi một lúc nữa, còn một vài thủ tục vẫn chưa xong.” Anh ta cúi đầu nhìn thì thấy hai tay mình đang bị còng.
Vốn đã không vui, giờ nhìn thấy thế thì càng sầm sì hơn. Bọn họ đang chờ Viên Chí Vi trở về.
Trong lúc chờ đợi, Tần Nguyễn cười hỏi Trường Uyên: “Anh vẫn còn muốn vào giới giải trí à?” Nếu cánh ký giả này mà chọc giận người của đội Thiên Hành, thì người cuối cùng phải chịu hậu quả lại là hắn ta.
Thái Ung Lương nói ngắn gọn: “Cho tôi.” Cho dù qua điện thoại di động, Tần Nguyễn vẫn nghe ra được giọng điệu nhẹ nhõm cùng sự thấp thỏm lo âu của Từ Ân Hạo.
Cô trấn an: “Yên tâm đi.” Một khi thật sự bị kết tội giết người, thì anh ta sẽ phải đối mặt với khoản tiền bồi thường khổng lồ cho các bộ phim anh ta đang tham gia, và các nhãn hàng mà anh ta làm đại diện.
Không chỉ như vậy, đến ngay cả cổ phiếu của công ty Giải trí Á Hoàng cũng sẽ bị ảnh hưởng mà rớt giá, tạo thành tổn thất nặng nề, và những nghệ sĩ khác trong công ty cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng Viên Chí Vi cũng2 chẳng xấu hổ tức giận, thậm chí hắn ta còn thở phào nhẹ nhõm, chạy đi tiễn người ta.
Trước khi đi, hắn ta quay 7đầu nháy mắt với Tần Nguyễn, dáng vẻ đúng kiểu như trút được gánh nặng. Nói tới cũng thấy kỳ, cánh phóng viên phía dưới từ trước đến nay vẫn luôn đưa tin đồn thất thiệt, vì điểm nóng mà đưa tin thật giả bừa bãi, lần này cũng vì đánh hơi thấy tiếng nên mới đến đây. Nhưng khi đội Thiên Hành rời đi, vậy mà lại không có bất kỳ người nào dám lại gần.
Khí tràng xung quanh Thái Ung Lương và những người khác đúng là rất lớn, trên người ai cũng toát ra cảm giác áp bách mạnh mẽ vô hình, nhưng cũng không thể để cánh phóng viên như linh cầu cắn chặt thịt này ngoan ngoãn như vậy được. Lời nói tức giận xen lẫn hưng phấn bị người đứng đối diện Tần Nguyễn nghe rõ mồn một.
Trường Uyên giật giật khóe môi. Điện thoại di động của Tần Nguyễn bỗng đ7ổ chuông, là Từ Ân Hạo gọi tới.
Cuộc gọi vừa kết nối, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói hưng phấn: “Tần ti2ểu thư, bên công ty đã chuẩn bị xong xuôi, sắp xếp phóng viên canh ở cổng Tổng cục Điều tra Hình sự, bao giờ thì con ả k0hốn kiếp Kim Linh kia đi ra?!” “Sau khi chuyện này qua đi, tôi sẽ tìm người sắp xếp cho anh đến công ty Giải trí Á Hoàng, tìm cơ hội vào ê-kíp của Tiêu Vân Sâm. Vị trí của anh vừa mới đến có thể sẽ không dễ gặp mặt, hay tiếp xúc với Tiêu Vân Sâm. Nhưng hiện tại đây là cơ hội thích hợp nhất để anh có thể tiếp cận với anh ta. Còn chuyện anh muốn vào giới giải trí làm ngôi sao thì tôi khuyên anh nên từ bỏ thì hơn, với tính cách của anh không chịu nổi chướng khí mù mịt trong cái giới đó đâu.”
Trường Uyên trầm tư một lát rồi gật đầu: “Cũng được.” Con ả khốn kiếp?
Khuôn mặt đẹp đẽ với các đường nét góc cạnh sắc nét thể hiện rõ sự dữ tợn. Có hai cảnh sát ngồi đối diện, một người trong số đó kinh ngạc liên tiếng.
Anh ta dùng cánh tay đẩy người đồng nghiệp đang nằm gục trên bàn, người này đêm qua trực ca đêm nên có gục xuống bàn chợp mắt một lát, anh ta ngẩng đầu lên, đưa tay dụi dụi mắt. Đôi mắt âm u của Tiêu Vân Sâm nhìn chằm chằm vào người duy nhất trong phòng thẩm vấn, vẻ mặt anh ta lạnh lùng, âm trầm, anh ta hỏi: “Đây là đâu?”
Sự lạnh lùng và dữ tợn trong mắt, cùng khí chất đáng sợ toát ra từ cơ thể anh ta, khiến mọi người bất giác muốn quỳ xuống. Ông ta nghiêng đầu nhìn Viên Chí Vi, và nói với giọng không vui: “Anh có số liên lạc của Hoắc tam phu nhân không?”
“Có!” Viên Chí Vi gật đầu, lơ ngơ, hắn ta còn đang bối rối và kinh ngạc vì một đống phóng viên ở dưới bậc thang, sợ lát nữa bọn họ sẽ gây ra rắc rối gì. Hắn ta vừa đưa đoàn người đi ra cửa thì đã nhìn thấy cảnh phóng viên mang theo thiết bị vây quanh Tổng cục Điều tra Hình sự.
Thái Ung Lương thấy cảnh này thì cau chặt mày. Trước đây Viên Chí Vi đã từng bị phóng viên bao vây, cảnh tượng có thể nói là vừa hỗn loạn vừa nguy hiểm.
Kể từ đó trở đi, ở trong mắt hắn ta, cánh phóng viên là một lũ điên. Viên Chí Vi nghĩ rất nhanh, hắn ta nhanh chóng hiểu ra.
Hắn ta đại khái hiểu rõ, hẳn là bên Á Hoàng nhận được tin tức Kim Linh đã “tỉnh”, cho nên mới sắp xếp một màn này, chuẩn bị tẩy trắng hoàn toàn cho Tiêu Vân Sâm. Sau khi hiểu rõ nguyên do, Viên Chí Vi xoay người đi tìm Tần Nguyễn.
Tiêu Vân Sâm vẫn còn đang hôn mê trong phòng thẩm vấn, và Kim Linh sống lại một cách quỷ dị, hai ông thần này tuyệt đối không thể ở lại Tổng cục Điều tra Hình sự được, tốt hơn hết là mời họ ra về cho sớm. Trên đường đến phòng pháp y, Viên Chí Vi nhận được tin tức từ cấp dưới của mình, báo Tiêu Vân Sâm đã tỉnh lại.