Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 848: Hoắc tam gia tiêu chuẩn kép bảo vệ vợ, lòng tham chiếm hữu tăng cao




Không biết nhớ tới cái gì mà khuôn mặt Hoắc Kỳ đỏ bừng, sắc mặt cậu ta nặng nề, lắc đầu yếu ớt nói: “Em cũng không biết, chỉ là ekm không ngủ được, dù buồn ngủ rũ rượi cũng không có cách nào mở mắt ra mà vẫn không thể chìm vào giấc ngủ, đến khi không chịu nổci được nữa muốn ngủ thì mắt lại không thể nhắm lại được, và em có cảm giác rằng chỉ cần mình ngủ là sẽ có điều gì đó tồi tệ sẽ xaảy ra.”
Cậu ta xoa mi tâm, nét mặt càng ngày càng nặng nề.
Hoắc Vân Tiêu đứng cách đó không xa, anh đánh giá mọi người trong phòng bằng đôi mắt trầm tĩnh. Giọng nói rất nhẹ, nhưng lại mang theo sự uy nghiêm không thể làm trái của bậc bề trên.
Đám người Hoắc Hưng Đức lập tức thức thời tránh sang bên cạnh, rồi đưa mắt nhìn Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn rời đi.
Tần Nguyễn tựa vào trên vai Tam gia, nhìn thấy mọi người ở phía sau có vẻ mặt thấp thỏm lo âu thì lên tiếng trấn an: “Mọi người cũng đi về nghỉ ngơi đi, nơi này là nhà họ Hoắc, trừ phi là lão yêu quái ngàn năm đến, còn không thì những loại tà ma bình thường khác đều không thể tới gần. Vừa rồi Hoắc Kỳ gặp chuyện như vậy chẳng qua là do thuật tạo ảo giác của nữ quỷ, đêm nay sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu.”
Hoắc Hưng Đức nhìn mọi người ở phía sau, ai cũng mang vẻ mặt khác thường và ánh mắt sợ hãi, da đầu không khỏi cảm thấy tê dại.
Việc này ai gặp phải mà không bị kích thích chứ, bọn họ chỉ là đến thủ đô tặng quà cho dòng chính, nhân tiện đi chúc tết trước, làm sao lại dính tới chuyện yêu ma quỷ quái được.
Ông ta cắn răng, nói: “Được rồi! Ngày mai tôi lập tức xuất phát quay về thành phố Hải.”
“Hở?” Tiếng kêu nghi hoặc của Tần Nguyễn vang lên.
Cầm mặt dây chuyền bằng ngọc treo trên một sợi dây màu đỏ, cô dùng đầu ngón tay chạm vào miếng ngọc.
Hoắc Tam gia rũ mắt xuống, độ ấm trong mắt chuyển thành dịu dàng: “Làm sao vậy?”
Nghe thấy lời tự thuật của Hoắc Kỳ, anh đột nhiên dời tầm mắt về phía cậu ta.
Nhờ sự giúp đỡ của Hoắc Thừa Anh, chiếc mặt dây chuyền bằng ngọc đeo trên cổ Hoắc Kỳ bị lộ ra một nửa.
Hoắc Tam gia đột nhiên nheo mắt lại, không biết có phải là ảo giác của anh hay không mà hình như anh nhìn thấy trên mặt miếng ngọc lóe lên một tia sáng trắng.
Nghe cô nói thế, sắc mặt của đám người Hoắc Hưng Đức quả nhiên nhìn tốt hơn rất nhiều.
Thấy Hoắc Tam gia ôm Tần Nguyễn chuẩn bị bước ra khỏi cửa, một người đàn ông trung niên lo lắng hỏi: “Tam thiếu phu nhân, vậy sát khí trên người chúng tôi có biện pháp giải quyết không?”
“Đã bị tôi xử lý xong từ lâu rồi, cứ yên tâm đi.”
Hoắc Hưng Đức có dự cảm, chuyện kết thông gia với nhà họ Đoàn sợ là không thành rồi.
Tần Nguyễn che miệng ngáp một cái.
Hoắc Vân Tiêu ôm eo và xoa đầu cô: “Buồn ngủ à?”
Tần Nguyễn giải thích: “Mặt ngọc bội này có một tầng linh khí mỏng manh, nếu không có nó thì chắc hẳn Hoắc thất thiếu đã bị ma quỷ hại từ lâu rồi.”
Hoắc Hưng Đức bước tới và nói: “Miếng ngọc này là do cha của Hoắc Kỳ đã mời đại sư Tuệ Thành ở chùa Nam Ẩn tới và tự mình khai quang, đại sư nói rằng nó có thể đảm bảo an toàn cho thằng bé.”
Trong đầu Tần Nguyễn hiện lên một khuôn mặt có ngũ quan cực kỳ tuấn tú, giữa mi tâm của đối phương còn có một nốt ruồi chu sa nho nhỏ, thoạt nhìn tràn đầy từ bi khoan dung, nhưng trên thực tế lại vô tình, hờ hững.
Hoắc Thừa Anh kêu lên.
Không có linh lực trong miếng ngọc bảo vệ, hai mắt Hoắc Kỳ nhắm chặt lại, đổ người vào trong ngực Hoắc Thừa Anh mà ngủ thiếp đi.
Tần Nguyễn bước lên, tự mình đeo lại miếng ngọc vào cổ Hoắc Kỳ: “Cậu ta quá mệt mỏi ấy mà, không có miếng ngọc bảo vệ nên cơn buồn ngủ ập tới, cơ thể tự nhiên sẽ không chống đỡ được.”
“Vâng ạ.”
Tần Nguyễn tựa ở trong ngực Tam gia, cô không ngẩng đầu lên mà lau đi vệt nước ở khóe mắt, miễn cưỡng lên tiếng.
Thấy cô buồn ngủ đến mức khóe mắt ươn ướt, Hoắc Vân Tiêu ôm cô vào lòng, rồi nói với đám người Hoắc Hưng Đức: “Không có việc gì thì tất cả giải tán đi, ngày mai lại nói.”
Những lời nói này không có nhiều cảm xúc, nhưng có ý cảnh cáo mạnh mẽ.
Tam gia hoàn toàn quên mất, chính Tần Nguyễn là người chủ động thô bạo đoạt lấy ngọc bội.
Hoắc Kỳ khẽ nhếch miệng, trong lòng có khổ mà không nói được, chỉ có thể gật gật đầu.
Mặt dây chuyền bằng ngọc trên cổ Hoắc Kỳ bị túm đi, cậu ta muốn ổn định cơ thể nhưng không kịp.
Thấy cậu ta sắp vồ lấy Tần Nguyễn, Hoắc Vân Tiêu bước nhanh lên phía trước, giang tay ôm lấy vợ yêu của mình vào lòng.
Anh ôm lấy Tần Nguyễn và xoay người cô lại, vô thức nhíu mày, sau đó cười nửa miệng nhìn Hoắc Kỳ đang bị Hoắc Thừa Anh giữ chặt, anh nói: “Cậu lớn như vậy rồi sao đi đứng không cẩn thận gì cả, lần sau chú ý, nên biết có một số người cậu không thể chạm vào.”
Tần Nguyễn gật đầu: “Nói thật với mọi người, hiện tại Hoắc Kỳ đã có âm hôn với một nữ quỷ. Tôi chỉ biết đối phương là nữ, và muốn kéo Hoắc Kỳ xuống Âm Phủ để làm một đôi vợ chồng quỷ, còn những cái khác thì hoàn toàn không biết. Nơi này là thủ đô, không phải thành phố Hải, nên có rất nhiều chuyện tôi muốn ra tay cũng không tiện. Mọi người trở về điều tra nhà họ Đoàn đi, gần như chắc chắn nữ quỷ này là mang từ nhà đấy ra ngoài.”
Hoắc Hưng Đức tỏ vẻ lo lắng: “Vậy còn Hoắc Kỳ?”
Tần Nguyễn: “Chỉ cần cậu ta ở trong nhà họ Hoắc thì chắc chắn không chết được. Còn nếu các người đưa cậu ta đi, không quá ba ngày sau sẽ chết bất đắc kỳ tử.”
Hoắc Thừa Anh đỡ Hoắc Kỳ lên nằm ở trên giường, nghe thấy Tần Nguyễn nói những lời này cũng cảm thấy tê cả da đầu.
Tần Nguyễn dường như không chú ý tới sắc mặt khó coi của hai cha con Hoắc Hưng Đức và Hoắc Thừa Anh, cô hỏi: “Mọi người ở lại nhà họ Đoàn bao lâu, có xảy ra chuyện gì không?”
Hoắc Hưng Đức: “Không có, tổng cộng cũng chỉ khoảng một tiếng.”
Cô sờ lên miếng ngọc, cảm thụ tia linh lực ẩn chứa bên trong, miệng lẩm bẩm: “Chẳng trách.”
Đại sư Tuệ Thành của chùa Nam Ẩn cũng có chút danh tiếng, Linh Hư Tử khen ngợi người này rất nhiều, điều này cho thấy thực lực của đối phương không thể khinh thường.
“Hoắc Kỳ!”
Tần Nguyễn nhìn Hoắc Kỳ và Hoắc Thừa Anh, trong mắt toát lên ánh nhìn đầy ẩn ý, cô xoa cằm suy tư: “Kỳ quái, nếu như mọi người xảy ra chuyện ở nhà họ Đoàn, vậy tại sao nữ quỷ kia lại tìm tới Hoắc Kỳ mà không phải là Hoắc Thừa Anh?”
Hoắc Hưng Đức nghe cô nói thế thì mặt đen lại.
Sao nghe Tần Nguyễn nói như thể con của ông ta không xảy ra chuyện thì rất không hợp lý vậy.
Tần Nguyễn ghé vào trên vai Tam gia, âm thanh không lớn, vừa vặn truyền đến trong tai của mọi người, sau đó cô lười biếng ngáp một cái, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Sau nửa đêm quả nhiên không còn xảy ra chuyện gì nữa.
Đến khi Tần Nguyễn tỉnh dậy thì được Hoắc Chi thông báo là đám người Hoắc Hưng Đức đã rời thủ đô, còn Hoắc Kỳ và Hoắc Thừa Anh ở lại.
Hai anh em này vẫn còn đang ngủ ở trên lầu.
Ám vệ trực đêm qua nói rằng: Hoắc Thừa Anh ở trong phòng Hoắc Kỳ cả đêm, mãi đến rạng sáng mới rời đi.
Tần Nguyễn đang ăn sáng và lướt qua những tin tức nóng của ngày hôm nay ở trên điện thoại di động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.