“Vâng, phu nhân!” 1Vừa dứt lời, Hoắc Kỳ đã mở to đôi mắt mê mang.
Hai mắt cậu ta khôi phục rõ ràng, mấy bóng người vây quanh lọt vào trong tầm mắt, lông mày cậu ta cau chặt lại, hỏi: “Làm sao vậy?” “Chị dâu ba, vệ sĩ của Hoắc Kỳ nói trong khoảng thời gian này em ấy không được nghỉ ngơi tốt, em ấy bị mất ngủ mấy ngày liền rồi.”
Hoắc Thừa Anh vừa nói như thế, tất cả mọi người đều nhìn về phía Hoắc Kỳ. Tần Nguyễn đi đến phía trước Hoắc Kỳ và Hoắc Thừa Anh, cô đứng nhìn xuống hai người họ và hỏi: “Lục thiếu, cậu gọi như vậy cũng không thể đánh thức được cậu ta đâu, trước tiên đặt cậu ta nằm thẳng ở dưới đất đi.”
Trong lòng cô đã có suy đoán, nhưng cần Hoắc Kỳ tỉnh lại tự mình giải thích cho cô. Có nhiều tiếng bước chân hỗn loạn và những tiếng xì xầm bàn tán phía sau lưng cô.
<0br>Tần Nguyễn thu lại ánh mắt ngóng về nơi xa xăm, đưa tay đóng cửa sổ lại, sau đó quay người cùng nhìn nhau với năm, sáu người của chi nhánh ở thành phố Hải vừa bước vào trong phòng.
Bọn họ nhìn thấy Hoắc Kỳ nằm trong ngực của Hoắc Thừa Anh, lại thấy Tần Nguyễn mặc đồ ngủ ở trong phòng Hoắc Kỳ thì tất cả đều ngẩn người. Hoắc Kỳ nhớ mình ngủ thiếp đi, tại sao tỉnh dậy lại có nhiều người vây quanh như thế, và cả cảm giác khói chịu trong cơ thể nữa.
Nhìn thấy vẻ mặt có nặng nề, có kích động, hưng phấn và sợ hãi của các chú bác, mà Hoắc Kỳ càng thêm bối rối. Vào lúc này, sự ngưỡng mộ và tôn trọng của anh ta đối với Tần Nguyễn đã đạt đến độ cao chưa từng thấy.
Tần Nguyễn thu lại đầu ngón tay, cô đứng dậy và hơi nâng cằm với mấy người Hoắc Hưng Đức, đôi môi khẽ hé mở: “Được rồi, cậu ta sẽ tỉnh nhanh thôi.” Tần Nguyễn thu lại ánh mắt lo lắng, cô thấp giọng nói: “Cậu ta bị tà khí nhập vào người, cũng không phải là vấn đề gì lớn.”
Hoắc Hưng Đức nghe vậy thì sắc mặt nhanh chóng trầm xuống, ông ta bước lên trước vội hỏi: “Tam thiếu phu nhân, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy?” Sắc mặt Hoắc Kỳ tái nhợt, quầng mắt thâm đen, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân run rẩy, miệng không ngừng nói những lời mê sảng.
Dáng vẻ này trông giống bị trúng tà thật. Tần Nguyễn cau mày nhìn Hoắc Vân Tiêu đang đi tới, trên mặt cô biểu hiện sự không tán thành: “Tam gia, nơi này âm khí quá nặng, không tốt cho cơ thể của anh, không nên ở lâu.”
“Không sao.” Hoắc Tam gia cũng không để ý, anh nhìn Hoắc Kỳ miệng vẫn còn đang lẩm bẩm, và Hoắc Thừa Anh rồi hỏi: “Hoắc Kỳ bị làm sao vậy?” Hoắc Thừa Anh lùi lại mấy bước.
Tần Nguyễn cụp mắt xuống, cô nhìn Hoắc Kỳ bằng ánh mắt sáng rực. Anh ta cũng không do dự lâu, cẩn thận đặt Hoắc Kỳ nằm trên mặt đất.
Tần Nguyễn lại nói: “Cậu lui ra phía sau!” “Từ trước đến nay thằng bé này chưa bao giờ làm việc gì độc ác, tại sao lại trêu chọc mấy thứ bẩn thỉu chứ.”
Hoắc Thừa Anh đang nửa quỳ nửa ngồi dưới đất ôm Hoắc Kỳ, bỗng nhớ tới cái gì mà đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tần Nguyễn. Nhìn thấy Hoắc Vân Tiêu xuất hiện, tất cả mọi người vô thức tránh ra.
Cơ thể Hoắc Hưng Đức căng thẳng, ông ta tỏ ra khách sáo nói với người thanh niên trước mặt: “Tam gia, chúng tôi nghe thấy tiếng động ở bên này nên tới xem thế nào, Hoắc Kỳ và Hoắc Thừa Anh đã gây thêm phiền toái cho cậu rồi.” Hoắc Thừa Anh hơi chần chừ.
Nhưng khi đối mặt với Tần Nguyễn, trong lòng anh ta có một niềm tin không thể giải thích được. Hoắc Thừa Anh bước lên phía trước, đỡ cậu ta từ dưới đất lên, rồi nhỏ giọng hỏi: “Hoắc Kỳ, em còn nhớ rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì không?”
Đầu Hoắc Kỳ đau như búa bổ, nhẹ nhàng lắc đầu. “Đứng chặn cửa làm gì vậy?”
Sau lưng vang lên giọng nói từ tính, du dương như tiếng đàn Cello. Gió lạnh theo khe hở to bằn7g lòng bàn tay lùa vào trong phòng, ánh đèn vàng mờ ảo ban đêm chiếu xuống sân, tạo nên bóng cây trùng điệp phủ lên một tầng sắc7 thái huyền bí trong đêm.
Ánh mắt thâm thúy của Tần Nguyễn xuyên qua sân, xuyên qua bóng cây, dường như nhìn thấy cảnh t2ượng ngoài cổng khu nhà họ Hoắc. Anh vượt qua đám người, đi vào trong phòng.
Các thành viên của chi nhánh thành phố Hải phía sau nhìn nhau rồi đi theo vào. Khóe miệng Hoắc Vân Tiêu nhếch lên một độ cong vừa phải, anh cất giọng nói ôn hòa lịch sự: “Đại sư Linh Hư Tử đã trở về môn phái rồi.”
Hi vọng trong mắt Hoắc Hưng Đức chuyển thành thất vọng, trong lòng không khỏi trầm xuống. Nhưng động tác này không chỉ làm cơn đau đầu thêm trầm trọng mà còn khiến cơ thể đau nhức lạ thường.
Hoắc Hưng Đức không giấu được vẻ hoảng sợ trên mặt, ông ta quay đầu nhìn về phía Tần Nguyễn và hỏi: “Tam thiếu phu nhân, Hoắc Kỳ thật sự bị trúng tà à?” Tần Nguyễn mỉm cười nhẹ nhìn ông ta: “Cái này thì phải hỏi các vị rồi, Hoắc Kỳ bị tà ma ám cũng phải được bảy, tám ngày rồi, trong khoảng thời gian này các vị hoặc là cậu ta đã đi nơi nào, hoặc làm chuyện gì, nếu không tại sao lại bị tà ma quấn lấy như vậy.”
Hoắc Hưng Đức còn chưa lên tiếng, thì những người khác đã mở miệng giải thích. Cha của Hoắc Thừa Anh là Hoắc Hưng Đức quay đầu lại, nhìn thấy Tam gia mặc bộ đồ ngủ cùng kiểu với Tần Nguyễn, anh đang đứng ngay sau lưng bọn họ.
Ông ta chẳng kịp nghĩ gì, vội vàng đẩy người bên cạnh ra. Ám vệ lập tức tản ra, nghiêm chỉnh đứng canh ở trước cửa phòng.
Tần Nguyễn đi vào trong phòng, cũng không để ý t2ới hai anh em Hoắc Thừa Anh và Hoắc Kỳ, cô đi thẳng đến cửa sổ mở ra ban công đang bị hé mở. Khoảnh khắc lực Minh Thần được phóng ra, không khí lạnh lẽo trong phòng nhanh chóng rút đi, tà khí ở bên trong cơ thể Hoắc Kỳ cũng bị lực Minh Thần truyền đến từ đầu ngón tay cắn nuốt hết.
Dưới ánh nhìn chăm chú của nhiều cặp mắt, Hoắc Kỳ ngừng run rẩy, sắc mặt hồng hào trở lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Trái tim Hoắc Hưng Đức thắt lại, theo bản năng ông ta nhìn về phía người thanh niên tuấn tú dáng vẻ lười biếng nhưng đầy uy nghiêm ở trong phòng: “Tam gia, thằng nhóc Hoắc Kỳ này đi cùng tôi đến thủ đô, giờ nó xảy ra chuyện như vậy tôi cũng không biết phải giải thích với cha mẹ nó thế nào. Nghe nói đại sư Linh Hư Tử ở thủ đô, tôi xin được mặt dày mày dạn nhờ Tam gia giúp cho.”
Trong giọng nói bình tĩnh khó che giấu lời thỉnh cầu mãnh liệt. “Hoắc Kỳ và Thừa Anh đều rất biết giữ khuôn phép, Hoắc Kỳ lần đầu tiên tới thủ đô nên thằng bé làm việc cũng rất cẩn thận.”
“Đúng, chúng tôi cùng ăn cùng ở với nhau, cũng không phát hiện thằng bé có vấn đề gì.” “Bọn họ đã được Tần Nguyễn để ý thì cần gì phải quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này?”
Hoắc Vân Tiêu khoát tay, trên khuôn mặt tuấn tú hòa nhã nở nụ cười vừa vặn, giọng nói từ đầu đến cuối đều vô cùng ổn định.